Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 96: Vương gia, Chàng đã lâu không chạm vào ta




Gia Luật Hằng bị móng vuốt của bọn họ mò khắp, nơi trong đầu phát hỏa nhưng không phản kháng được, chỉ bắt chước động tác nữ tử đẩy bọn họ nói: “Đừng mà, các ngươi tiếp tục bán đồ ăn đi…” Lời nói còn chưa dứt có người lớn mật nhéo bộ ngực của hắn còn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, sắc mặt Gia Luật Hằng xanh mét càng hô to hơn: “Đừng mà… Đừng thế mà…”
Đáng chết! Tối nay hắn nhất định đến nhà vài người trong bọn họ rửa hận!!!
Ai da, Gia Luật Hằng đáng thương.
Lâu vương phủ.
Tra Tiểu Tân nhìn ba chữ này liên tục hít sâu mấy hơi mới đi vào, sau khi đi vào Diêu Định lập tức đưa nàng đến chỗ đại sảnh, nhà thuỷ tạ đầy hoa, nước trong hòn non bộ chảy róc rách, vườn sau trong Lâu phủ Tiểu Lâu vẫn đẹp tinh xảo lộng lẫy. Dù có tuyết cũng che được cảnh sắc xinh đẹp xung quanh.
“Vương gia chàng xem! Cá vàng kia vừa mới nhảy lên mặt nước đó.”
Đi vòng quanh hành lang gấp khúc từ đại sảnh đi đến liền nghe được tiếng cười như chuông bạc truyền đến, hơi thở của Tra Tiểu Tân cứng lại, nhìn hướng phát ra giọng nói liền nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đang thân mật ôm cánh tay Lâu Lan, cả người đều rúc vào lòng hắn, tay chỉ vào trong ao, mặt Lâu Lan vẫn nhàn nhạt, màu sắc hồng y còn đẹp hơn cảnh sắc trong vườn.
Nhìn hắn với nàng làm động tác thân mật, Tra Tiểu Tân có ý quay đầu rời đi.
Nhưng, nàng không thể…
Cho nên từng bước đi đến chỗ bọn họ, trên mặt còn muốn nở nụ cười dối trá, có ai biết được trước khi đến đây nàng đã khóc lớn một trận, nàng muốn rơi lệ trước bởi vì nàng sợ nhìn thấy hắn lại không nhịn được khóc lớn lên.
“A, vương gia…” Lục Uyển trượt chân xém chút nữa rơi xuống ao,ngay thời khắc quyết định, Lâu Lan nhẹ tay ôm lấy nàng vào lòng, hai tay nhanh ôm cổ hắn quở trách: “Vương gia chàng thật xấu! Hù chết người ta.”
Thấy nữ tử trước mắt bộ dáng hờn dỗi động lòng người, Lâu Lan bỗng nhiên nhớ tới một người khác …cười ngây thơ, tâm khẽ lay động, vẻ mặt lạnh như băng giảm đi chút ít, môi hắn cười quỷ dị: “Sao? Bổn vương hư như thế nào? Hư như vậy sao? Hay là như vậy hư?” Đang nói chuyện bàn tay hắn nhập vào nội y tùy ý xoa nắn, thấy nàng động tình sắc mặt đỏ ửng hơi thở dồn dập ánh mắt hiện lên tia chán ghét, lúc này mới chú ý bên cạnh còn có một người khác.
Áo trắng, tóc đen,lớn lên sẽ rất trong sáng chỉ tiếc xung quanh mắt có hai quầng thâm không nhìn rõ ngũ quan, một đôi mắt trong suốt nhìn, ánh mắt lại né tránh tầm mắt hắn.
Đuôi lông mày khẽ giương lên đây không phải là nam tử cùng hắn đối thơ sao? Thấy Lâu Lan nhìn chằm chằm vào nàng không nói lời nào Tra Tiểu Tân tâm loạn như ma, ép bản thân phải bình tĩnh rồi đi lên phía trước cung kính nói: “Ta là Tra Tiểu Tân của nhà trọ Hữu Cầu Tất ứng.”
Lục Uyển nhìn Lâu Lan mong đợi, có thể thấy thần sắc lạnh lùng có chút không cam lòng, tay vẫn quấn cánh tay hắn không buông nhìn Tra Tiểu Tân mỉm cừơi: “ A, ngươi đã đến!” Lại nhìn sang Lâu Lan giới thiệu: “ Người này chính là người hữu cầu tất ứng do ta tìm, có nhiều việc quan trọng tổ chức đến hôn lễ cần người sắp xếp.”
Lâu Lan dường như đối với lời này không hứng thú, ánh mắt nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ gì.
Đứng yên tĩnh giữa bơi bao phủ đầy tuyết và hoa mai.
Nàng muốn..nàng muốn tiến đến ôm hắn nhưng vẫn nhịn lại cảm xúc trong lòng. Tra Tiểu Tân rút bút lông ra chuẩn bị ghi chép đồng thời hỏi Lục Uyển: “ Nàng muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?”
“ Đương nhiên càng xinh đẹp càng long trọng càng tốt, tốt nhất là mười năm sau người ta vẫn nhớ tới ” Lục Uyển hạnh phúc khuôn mặt vui vẻ nói, rúc vào ngực Lâu Lan.
Tra Tiểu Tân dừng ghi chép một chút, tay dùng sức siết chặt, cố gắng cười tiếp tục hỏi: “ Vậy có kiêng kị không cho phép việc gì không?”
“Không có, hết thảy do ngươi làm chủ.” Lục Uyển muốn cùng Lâu Lan ở riêng một chỗ, nàng nói cho có lệ nói xong kéo Lâu Lan ra khỏi phòng, trong miệng óan trách: “ Vương gia, chàng đã lâu không chạm vào ta rồi.”
Tra Tiểu Tân đứng im tại chỗ, gió lạnh tùy ý thổi vào nàng, ánh mắt nhìn xuyên qua mái tóc thấy bóng dáng áo hồng nhanh chóng biến mất, nước mắt cố nén rốt cuộc cũng chảy xuống, nàng lau nước ở khóe mắt, khép sổ quay đầu rời đi.
Hắn từ đầu đến cuối không nhận ra nàng.
Thậm chí nhìn nàng thêm một lần cũng chẳng có.
Ra khỏi Lâu phủ Tra Tiểu Tân hốt hoảng nhìn thấy hắn ốm nhiều, gương mặt gầy gò hàm chứa sương giá, nhìn ngũ quan lập thể rõ ràng. Nhất là hồng y tươi đẹp kia.
Xe ngựa chạy nhanh phía trước kêu “ lọc cọc”, Tra Tiểu Tân đi đến trước chỉ thấy phu xe la ó rầm trời: “Tránh ra.”
Tra Tiểu Tân quay đầu thân thể va phải xe ngựa, cả người ngã xuống mặt đất lộn mấy vòng mới dừng lại, cánh tay giống như lửa đốt đau đến Tra Tiểu Tân thở ra hơi nàng nhắm hai mắt lại.
Xe ngựa chạy được vài trăm thước Mộc Xuân Phong cau mày nói “ Ngừng lại!”, vén rèm lên chỉ thấy thân ảnh quen thuộc bò dưới đất đứng lên, không biến nên quay lại hay đi tiếp, trong đầu hiện lên gương mặt thanh tú của nàng! Hắn nhàn nhã phe phẩy quạt xếp. Xem ra kế hoạch dụ dỗ nàng lần trước, hắn phải thực hiện nhanh hơn.
Ban đêm, trong phòng đơn giản có một bàn bốn ghế dựa.
Tra Tiểu Tân vội vã ăn vài muỗng cơm rồi lại ngồi vào bàn vùi đầu suy nghĩ, một tay chồng cằm một tay cầm bút lông vô ý vẽ lên giấy Tuyên Thành mấy vòng tròn, ánh mắt do dự.
Rốt cuộc phải tổ chức hôn lễ như thế nào mới tốt nhất??
“ Hôm nay mấy cái bánh bao bị nắm móp hết trơn a!” Gia Luật Hằng tức giận lấy hai bánh bao méo mó trong ngực ra, chân dùng sức dậm trên mặt đất, mấy lão háo sắc lá gan càng ngày càng lớn! Khi hắn đang quét đống phân ngoài cửa thì ném một vỏ chuối, đáng thương là hắm giẫm phải nên té nhào, mấy ngừơi đó lập tức chạy đến sờ soạn người hắn may mắn là hắn che dưới thân nếu không là bại lộ thân phận nam nhân rồi.
“ Nơi này không có BMV, không có limo, không có nhẫn kim kương và khách sạn năm sao, làm sao có thể làm lộng lẫy để mọi người khó quên đây?” Lúc này Tra Tiểu Tân quên hết tất cả đau thương, hết sức chăm chỉ nghĩ cách.
Thấy nàng bỏ mặc mình, Gia Luật Hằng giận đến nhảy cẩn lên: “ Tiểu Tân, ta có thể không bận y phục nữ nhân nữa không? Mỗi ngày đều bị họ vô lễ!” Ở nơi này hắn có ngày điên mất.
“ Được nhiều nam nhân thích vậy ngươi hài lòng chưa! Có một nam nhân anh tuấn đứng bên cạnh, ta còn không liếc mắt nhìn còn ngươi vui mừng sao?” Tra Tiểu Tân vẻ mặt thành thật vừa viết giấy vừa nói.
“ ….” Gia Luật Hằng bị phản bác không nói nên lời. Được! Nếu không phải vì muốn tìm cách phá giải trận đồ hắn đã sớm giải quyết nàng chứ không chịu đựng như thế này, hắn tiến đến dò xét: “ Tiểu Tân! Ta có bức tranh đưa cho ngươi đoán, ngươi……….”
“ Chờ ta hoàn thành xong hôn lễ này rồi nói.” Mới cuối xuống lại nghĩ tới chuyện đó, nàng buồn chán muốn đi uống rượu, nói không chừng quên đi những chuyện buồn kia sẽ có linh cảm mới, nghĩ đến đây nàng khua tay với hắn liền chạy ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.