Phỉ Hoạn

Chương 11:




Gió núi lạnh thấu xương, lạc tuyết tuôn rơi, căn phòng nho nhỏ chất đầy sách cũ được hoả lò sưởi đến ấm áp như mùa xuân, hơi ấm làm người thích ý đến mức toàn thân xương cốt đều mềm nhũn.
Lạc đại công tử xưa nay không thích xem cuộc vui lúc này lại đang hứng thú dạt dào thưởng thức sắc mặt liên tục thay đổi biến ảo của Yến Khiếu, kinh ngạc, ngưng trọng, bi phẫn… Năm màu rực rỡ, đặc sắc phơi bày. Khó trách Lạc Vân Lan hùng hài tử kia cứ thì thầm mà nói, lão thiên gia ông ta đã đem hết biểu tình trên mặt Lạc Vân Phóng đều đưa cho Yến Khiếu rồi.
Hắn cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nhưng chỉ trong giây lát, đủ loại tình tự chợt lóe lên rồi biến mất, sắc mặt trở lại bình thường, cúi đầu, tiếp tục nhanh nhẹn lột hạt dẻ: “Ngươi nói đều đúng.”
Hạt dẻ vàng óng chất đầy trên đĩa, xa xa nhìn như một ngọn núi nhỏ. Lạc Vân Phóng thích ăn hạt dẻ. Trong trí nhớ, cũng có một người thích ăn món này, thường xuyên vào những ngày đông đứng trước nồi hạt dẻ ngào đường ngăm đen thật lớn ở bên đường thèm ăn đến chân không động được một bước.
Yến Khiếu vỗ vỗ tay, phủi xuống những mảnh vụn giữa ngón tay, ném toàn bộ vỏ hạt nát vụn vào trong hỏa lò, ngọn lửa nhảy động không ngừng “vọt…..” một cái nhoáng lên, tản ra mùi vị cháy sém nồng đậm, quanh quẩn dây dưa cùng hơi thở, mang theo vài phần hương vị ngọt lành của hạt dẻ.
“Ta đây quả thật thiếu người thiếu danh phận, vừa lúc ngươi đều có.” Không chỉ như thế, còn thiếu tiền. Cổng trại bị phá hỏng ngoài kia đến nay còn chưa có tiền tu bổ, Điền sư gia rầu đến nổi ngày nào cũng rống vào tai hắn đến muốn hổng luôn rồi, “Nhưng ta cũng có thứ ngươi không có.”
Lạc Vân Phóng nghe vậy nửa rũ mắt xuống, Yến Khiếu cũng không nói tiếp, chậm rì rì bắt đầu ăn hạt dẻ trong đĩa.
Người thông minh nói chuyện chung quy đều thích giấu một nửa, Lạc Vân Phóng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Trong tay Khiếu Nhiên trại có cái gì? Yến Khiếu sớm đã nửa úp nửa mở trước mặt y mà khoe khoang. Đêm trung thu tại hậu viện bí bí ẩn ẩn thao thao bất tuyệt, trên xà nhà điêu khắc đồ án hình chim yến… Nhiều vô số kể, còn có thời gian.
Hai bàn tay đang lui trong tay áo của y nhịn không được nắm chặt thành quyền. Yến Khiếu trong tay có, giả như có thêm thời gian hắn cũng có thể làm được, đáng tiếc, thời gian không đợi người. Lòng nóng như lửa đốt không chỉ riêng Yến Khiếu, kỳ thật, y so với hắn càng sốt ruột hơn.
Yến Khiếu bên kia nâng tay chống cằm, chưa từng buông tha một chút thay đổi nào trên mặt y. Bỗng nhiên thấy ngón tay y gắt gao nắm chặt lướt qua y phục bóng loáng, lại từng chút từng chút mở ra, hắn không khỏi từ từ nở nụ cười: “Ngươi xuất tiền xuất người, ta xuất lực, bố trí tại Tây Bắc đều cho ngươi, chờ lấy được Linh Châu cùng Thanh Châu, ngươi có thể phong phong quang quang mà trở lại kinh thành.”
Lạc Vân Phóng vươn bàn tay từ trong tay áo, mười ngón tay lại lần nữa thả lại trên hỏa lò. Trở cổ tay, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào nổi lên hồng ấn, lúc này bị hoả lò nóng rực ấm áp xoa dịu, nảy sinh cảm xúc tê dại ngưa ngứa: “Vậy ngươi muốn gì?”
Đây là đáp ứng. Thầm thở ra một hơi, Yến Khiếu đem hạt dẻ vẫn luôn cầm trong tay ném vào miệng: “Ta muốn ải Võ Vương.” Cùng đáp án lần trước trong Đốc quân phủ không khác nhau.
“A?” Y không tin, trong đáy mắt tràn đầy đều là khinh thường, “Đơn giản như vậy?”
Hắn không chút do dự mà gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy.” Vẻ mặt thẳng thắn, ngữ khí vững chắc.
Ải Võ Vương… Nghe nói vào thuở ban sơ triều đại lập quốc, Hộ quốc công đời thứ nhất dùng ải Võ Vương làm sính lễ, cầu lấy công chúa là thân muội vừa tuổi trăng tròn của thái tổ, sôi nổi trở thành giai thoại một thời. Năm tháng trôi qua, mang theo nhiều chuyện cũ mơ hồ chân thực, đều hoá thành câu chuyện xưa mà các lão tổ mẫu thường kể lại cho đám tôn tử trước khi đi vào giấc ngủ, thật thật giả giả, không thể nói rõ.
Lạc Vân Phóng rũ mắt yên lặng suy nghĩ một lát, nhếch lên khóe miệng, không tiếp tục chất vấn: “Vô luận ngươi muốn gì, nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta.” Sáu châu Tây Bắc độc chiếm ba, việc này nếu có thể thành công, trong kinh thành sắc mặt những người đó nhất định rất xinh đẹp.
Nhấc tay kéo lại cổ áo choàng, Lạc Vân Phóng đứng dậy muốn rời đi. Trước khi đi, y xoay người hướng về phía Yến Khiếu nhẹ liếc một cái. Tâm hữu linh tê nhất điểm thông (), Yến Đại đương gia đón ánh mắt u trầm lãnh lệ của y, gật đầu như giã tỏi: “Những gì vừa mới nói, nếu có nửa điểm giả dối, lão Nhị của nhà chúng ta hôm nay chính là ta ngày mai.”
() Thường dùng để ví với tình yêu nam nữ tâm đầu ý hợp. Hiện đại cũng có thể dùng để chỉ việc hai người có thể ngầm hiểu ý của nhau. Xuất xứ: Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. 身无彩凤双飞翼, 心有灵犀一点通 ( Vô đề 1 – Lý Thương Ẩn)
Yến nhị đương gia ba ngày trước ban đêm bị người chặn đường trong một ngõ hẻm tối tăm ngoài Hải Vân các. Nhị đương gia thân thủ bất phàm, tiếc rằng bọn họ có chuẩn bị mà đến. Song quyền khó địch tứ thủ, Yến nhị đương gia bị rớt mấy cái xương sườn, gãy một cánh tay, khuôn mặt tuấn tú đã trúng không biết bao nhiêu quyền cước, sưng đến thiếu chút nữa cả Yến Khiếu cũng không nhận ra. Trong Khiếu Nhiên trại mọi người sống chung không phân cao thấp, lúc đó trong phòng nghị sự người đứng đầy một phòng, một đám hi hi ha ha trộm nhìn ngạc nhiên, ngay cả đi lên đỡ cũng không chịu. Yến Nhị đương gia đau đến khóe miệng run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu, một phen nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể, may mắn chạy nhanh, nếu không bọn họ nguyên bản còn muốn hai tay của hắn…
Mọi người vội vàng nhảy lên đau lòng mà an ủi, phải không? A nha nha, thật hung tàn, tại sao có thể bỉ ổi như vậy nhẫn tâm như vậy chứ? Còn trách tìm ngươi cái tên mặt trắng người người đều oán trách này không phải là càng dễ dàng? A nha nha, đáng tiếc a đáng tiếc.
Yến nhị đương gia một hơi không thở gấp đi lên, đảo mắt xem thường đau đến hôn mê bất tỉnh.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, trước mắt ở Bình Châu dám ra tay với Nhị đương gia Khiếu Nhiên trại, lòng dạ ngoan độc như vậy, Yến Khiếu càng nghĩ chỉ có một Lạc Vân Phóng: “Ngươi không phải quá ngoan độc sao? Đây là huynh đệ của ta….”
Lạc Vân Phóng cước bộ không ngừng, đi tới trước cửa thản nhiên trả lời: “Hắn trêu chọc Vân Lan.” Lời này nói thực bình tĩnh, không kiêu không nóng không vội không giận, cả một chút ý vị cũng không có, càng tôn lên khuôn mặt không nhiễm một chút khói lửa nhân gian của y, so với tượng Bồ Tát trong miếu thờ càng cao xa mờ ảo.
Yến Đại đương gia vóc người cao lớn ôm đĩa hạt dẻ lui lại thành một đoàn ở trên ghế, nghe giọng điệu nhẹ nhàng của y, nhất thời cảm thấy bản thân nhỏ bé so với con kiến cũng không bằng. Người Lạc gia nổi danh gà mẹ bảo vệ gà con, hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.
Lắp bắp há mồm muốn nói thêm hai câu. Lạc Vân Phóng mạnh mở ra cửa phòng. Gió lạnh đập vào mặt, tuyết trắng hỗn độn hất lên, lửa than trong hỏa lò lập tức bị gió thổi đến yếu ớt. Dưới tầm mắt so với gió lạnh càng lạnh thấu xương của y, Yến Khiếu nhịn không được phát run, lời sắp nói ra đều bị nuốt lại vào miệng, hạt dẻ mắc trong cổ họng —— ngươi như vậy là không được a Vân muội muội, ngươi đây là biến thái nha….
Đại Lương Nguyên Khải năm thứ tám rét đậm, Đốc quân Bình Châu Lạc Vân Phóng dâng tấu chương, nói man di Tây Bắc hung tàn, nhiều lần xâm lấn biên cảnh, quấy nhiễu an bình của bách tính Đại Lương ta. May mà quân dân Bình Châu một tấm lòng son, không sợ gió tuyết khổ cực, không sợ thiết kỵ man di, người người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng cùng chống ngoại địch… Người Lạc gia trời sinh là hảo cán bút, một tay chữ khải (lối chữ khải) đoan chính nghiễm nhiên như bảng chữ mẫu, cùng với ngôn từ hoa lệ, văn chương phi dương. Âm điệu nội thị sắc bén đọc lên, lông mày cũng nhịn không được giương cao.
Khi ấy vừa vặn là cuối năm, lục cung trên dưới tiễn cựu nghênh tân () giăng đèn kết hoa. Đại Lương Hoàn Huy đế gối đầu lên chân vị mỹ nhân xem ca múa, vị Triệu mỹ nhân mới vừa đôi tám, so với đại công chúa còn nhỏ hơn một tuổi. Hoàn Huy đế nghe xong tấu chương, đôi mắt mê hoặc say lờ đờ giật giật, mới miễn cưỡng phất tay: “Trẫm đã biết.”
() tiễn năm cũ đón năm mới.
Hàng năm đều có vài lần như vậy, bị ức hiếp thành quen đâu chỉ có tri châu Bình Châu. Huống chi từ lúc chuyển đô thành về phía nam, địa phương giữ binh tự quản, thiên hạ này nhìn như thái bình, chẳng qua chỉ là tô son trát phấn. Cho dù thiên tử tôn quý, trước mũi đao sáng như tuyết, chung quy cũng chỉ có thể thở dài không làm gì được.
Qua vài ngày, Lạc phi nương nương ở Minh Quang cung được chẩn đoán là có thai, Hoàn Huy đế mừng rỡ, vì thế yến tiệc vào đêm trừ tịch năm nay phá lệ vui mừng. Trong lúc ăn uống linh đình, thoáng nhìn gương mặt cười đến hồng hào của người Lạc gia, Hoàn Huy đế phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), nhớ tới tấu chương rực rỡ mỹ lệ kia: “Đốc quân Bình châu họ Lạc, không biết có phải chính là chất tử của Lạc ái khanh?”
Cha con Lạc gia đang xuân phong đắc ý lúc này vội vàng bước ra khỏi hàng, đoan chính nghiêm trang trả lời: “Vân Phóng chính là trưởng tử của thần đệ đã mất, trong tộc đứng hàng thứ…. trưởng tôn.”
“A….” Hoàn Huy đế trầm tư thật lâu sau, mới chớp chớp mắt, ủ rũ mà chỉ vào hai cha con họ nói, “Lạc gia các ngươi bên này một Lạc đại nhân, bên kia một tiểu Lạc đại nhân, trong kinh ngoài kinh càng không đếm hết, trẫm thật sự phân không rõ.”
Người được mệnh danh là vị quan trẻ tuổi nhất của Đại Lương, Lạc gia đại gia đoan đoan chính chính chắp tay thi lễ, cao giọng đáp: “Khắp thiên hạ đều là vương thổ, khắp bầu trời này, không đất đai nào không phải là đất của thiên tử. Bất luận người nào là con cháu Lạc gia, cũng đều là Lạc gia của bệ hạ, bất luận người nào thuộc Lạc thị, đều là thần tử của bệ hạ.”
Tấu nhạc nổi lên, ca múa mừng cảnh thái bình, Lạc phi nương nương được bồi bổ đến càng nở nang động lòng người lúc này ưm một tiếng hờn dỗi, Hoàn Huy đế cả người thoải mái, cười toe toét.
Mười lăm tháng giêng, Hoàn Huy đế mới vừa ăn một nửa bát chè trôi nước, Bình Châu cấp báo, mười sáu bộ ở Tây Bắc tiến công xâm phạm, Đốc quân Bình Châu Lạc Vân Phóng dẫn quân khổ thủ trấn Phong Diệp, trước mắt hai bên đang giằng co ở thành Thanh Tước.
Vẫn là nét bút đoan chính cương nghị theo lối chữ khải kia, văn chương kiệt xuất, tài hoa hơn người.
Hoàn Huy đế “ừ” một tiếng, chậm rãi nhai bánh đậu đỏ, tiếp tục không quan tâm đến chính sự, trấn Phong Diệp hắn rất quen thuộc, hàng năm trong cấp báo từ Bình Châu đều nhắc tới.
A….. thành Thanh Tước là nơi nào?
Thành Thanh Tước tại Linh Châu, từ phía bắc Bình Châu đi tới ải Võ Vương, thành Thanh Tước chính là nơi nhất định phải đi qua.
Này, này, này, này… Man di tấn công? Lúc này là chúng ta tấn công người ta đi!
Cả triều chấn động, bách quan ồ lên.
Đứng ở trên cùng, sắc mặt Lạc đại nhân xanh mét thật lâu không nói gì, bát chè trôi nước vừa mới ăn lúc sáng nghẹn lại đến có chút bực bội.
Lúc này trong thành Thanh Tước, Yến Khiếu giống Hoàn Huy đế nằm ngửa trên chiếc giường nhỏ, nhìn tới nhìn lui Lạc Vân Phóng viết tấu chương, chậc chậc khen ngợi: “Nhìn chữ viết này…. Vân muội muội của ta sao lại có tài như vậy?”
Trong kinh nhắc tới Lạc gia, chung quy đều nói Lạc gia Đại công tử từ nhỏ tập võ, nhị công tử kinh tài tuyệt diễm. Lại không nghĩ, Đại công tử ngày thường vũ đao lộng thương im hơi lặng tiếng cũng có một thân văn chương tài hoa.
Sau thư trác rộng lớn, Lạc Vân Phóng nhanh chóng xem quân báo Chung Việt đưa tới: “Câm miệng.”
Người bên kia không cam mà kêu oan: “Khen ngươi cũng không được?”
Lạc Vân Phóng cũng không ngẩng đầu lên: “Không được.” Không hề thương lượng đường sống.
Con ngươi xoay động, Yến Khiếu cợt nhả truy hỏi: “Là không cho khen ngươi hay là không cho gọi Vân muội muội?”
Lạc Vân Phóng rốt cuộc ngẩng đầu, chán ghét mà trừng hắn một cái, Yến Khiếu cũng không để bụng, nằm trở lại trên chiếc giường nhỏ, tiếp tục đọc tấu chương hết bài này đến bài khác.
Bày mưu tính kế đã lâu, thành Thanh Tước thu về tay không tốn chút sức. Thừa dịp chưa chuẩn bị, hậu tích mỏng phát (), một kích trúng tâm. Như Lạc Vân Phóng đã nói, quân Đại Lương vốn không hùng mạnh, đối mặt với đám sơn phỉ thảo khấu, như trước vẫn ở thế lôi đình vạn quân đánh bọn chúng đến nát vụn dễ như trở bàn tay. Trải qua Lạc Vân Phóng mỗi ngày thao luyện nghiêm khắc, quân lính Bình Châu từ nhu nhược vô lực biến thành đối mặt với thiết kỵ của man tộc cũng phi thường dũng mãnh. Dâng tấu chương lên kinh thành chỉ nhắc đến một thành Thanh Tước, kỳ thật trong lúc tấu chương trên đường qua lại bôn ba, vài tiểu thành thôn trấn phụ cận thành Thanh Tước cũng đã sớm thu hết vào tay. Hiện nay Chung Việt cùng Yến Phỉ đã muốn nhắm thẳng vào nội địa Linh Châu.
() tích luỹ sâu dày, từ từ thả ra: Chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới làm tốt được.
Lúc này Yến Khiếu và Lạc Vân Phóng đang tạm nghỉ ở phía sau bày mưu tính kế. Quý tộc quan ngoại trước nay hào hoa xa xỉ, nho nhỏ một cái Thanh Tước cũng trông nom xây dựng dinh thự đến trang hoàng tráng lệ, hận không thể cả lòng bàn chân cũng nhét đầy lá vàng. Thanh tâm quả dục như Lạc đại công tử khi một bước tiến vào thư phòng ánh vàng rực rỡ, mày cũng liền nhăn đến có thể kẹp chết ruồi. Dựa theo ý tứ ban đầu của y, hết thảy đồ vật trong phủ đều sung nhập phủ khố làm quân lương. Yến Khiếu khuyên can mãi, chỉ kém khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, lúc này mới giữ lại được một chiếc giường mỹ nhân khảm lưu kim bát bảo nạm châu ngọc trong phòng.
Lạc đốc quân là người hỉ giận không hiển lộ trên mặt, thế nhưng ánh mắt ghét bỏ lại rõ ràng đến cả người mù cũng có thể nhìn ra, cố tình có người không biết tốt xấu, mỗi ngày người ta vừa chân trước bước vào thư phòng, sau lưng hắn đã mềm nhũn nằm úp sấp trên chiếc giường nhỏ, thân thân thiết thiết mà gọi Vân muội muội, nhàn thoại thao thao bất tuyệt mà tán dóc, không nói đến Lạc Vân Phóng trở mặt là tuyệt không bỏ qua. Ngữ khí cợt nhã kia… kẻ điếc nghe xong cũng ê răng.
Tường thành biên quan Đại Lương mà dày bằng một nửa da mặt của Đại đương gia, sẽ là thiên hạ vạn dân chi phúc.
Dần dà, Lạc đốc quân đã thành thói quen, mặc hắn đùa giỡn trêu chọc điên khùng đều lười cho một cái liếc mắt.
Dần dà, Yến Đại đương gia tâm tình càng vui vẻ, cho dù sắc mặt Lạc Vân Phóng hoàn toàn tối tăm cũng mặt không đổi sắc mà sáp qua cười làm lành.
Dần dà, ánh mắt hai tuỳ tùng canh giữ bên ngoài thư phòng nhìn hai người đều không bình thường.
Chuyện thế gian chẳng qua cũng chỉ như vậy, vừa gặp đã chán ghét, gặp lần thứ hai thành kẻ thù, gặp lần thứ ba gặp lần thứ tư gặp nhiều lần sau, lâu ngày sinh tình. Thói quen hai chữ này thật thật đáng sợ.
Chung Việt truyền thư cho tới bây giờ đều ngắn gọn, Lạc Vân Phóng theo thói quen cong ngón tay gõ thư trác, hai mắt khẽ nâng, nhìn về phía sơn phỉ tê liệt ngã trên chiếc giường nhỏ bên kia. Yến Đại đương gia ngoại trừ miệng lưỡi trơn tru, còn hiển lộ ra một thân hảo đao pháp, trước vạn quân hoành đao lập tức chống đỡ cục diện, trong quân trướng lại thành chủ soái bày mưu tính kế ẩn giấu mưu đồ. Người này…. nếu là người câm tất có thể xem là anh hùng hào kiệt của nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.