Mắt thấy những Đao Vực đệ tử ở phía dưới do nhân số chênh lệch qua lớn mà tử thương thảm trọng, còn Đao Hoàng thì lại càng trọng thương, Đao Đế lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên giận dữ cười lên một tiếng: "Được rồi, cái đám khiêu lương tiểu sửu các ngươi, hôm nay -- hãy để ta cho các người biết được sự cách biệt giữa đế cấp cảnh giới và hoàng cấp cảnh giới!"
Đao Đế nhất thân bạch bào phất phơ phành phạch trong gió, đế quan trên đỉnh đầu cũng không ngừng lay động, chỉ thấy ông ta lơ lửng ở trên không trung, một tay giơ lên cao với hình tượng chống trời, hai mắt bắn ra hàn quang tung tóe.
Oanh!
Cả không gian dột nhiên chấn động, sau đó mây đen mang theo lôi quang trên thiên không cuồn cuộn hội tụ trên đỉnh đầu của Đao Đế, tiếng rì rầm của sấm chớp vang lên không ngừng, nhưng tại thời khắc này chúng nhân đột nhiên sản sinh một loại cảm giác âm thanh đã mất đi.
Tử Hoàng ngẩng đầu lên nhìn vào Đao Đế với bộ mặt hung ác ở trên thiên không, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng, Phong Vân Vô Kị cũng phát giác thấy không ổn, thiên đại nguyên khí khắp tứ phía đột nhiên ngưng trệ, hơn nữa còn không ngừng lưu chuyển về phía Đao Đế.
"Thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!" Thanh âm của Đao Đế từ trên không trung truyền lại: "Đó là cảnh giới của đế!"
Oanh! Một đạo lôi đình từ trên thiên không đánh xuống, Phong Vân Vô Kị tức thì kinh hãi, mũi chân khẽ điểm một cái, thân người đã xuất hiện ở ngay bên cạnh của đám người Tử Hoàng, nơi vừa rồi đang đứng đã bị sét đánh thành một cái động to lớn, từ ben trong động bốc lên một làn khói xanh.
Xuy xuy xuy!!!
Từng thanh từng thanh hoàng kim trường kích xạ xuất, làn này hoàng kim vĩ diễm sau khi xuất thủ thì tấn tốc tiêu dung, khi xạ trúng thân thể của Đao Vực đệ tử thì chân khí đã hao tận, phần công kích còn lại chỉ thuần là quán tính mà ra, nên căn bổn không thể cấu thành uy hiếp. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Nhẹ nhàng cầm lấy hoàng kim trường kích xạ ở trước thân thể, các đệ tử Đao Vực lần lượt đứng thẳng người lên, dùng cặp mắt tà ác nhìn vào chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ ở xung quanh.
Oanh oanh oanh!!!
Mấy đạo đao khí oanh xuất, kinh thiên đao khí cường đại hơn vừa rồi cả mấy lần đốn thời oanh xuất mấy điều thông đạo trong quần người, trong phạm vi của đao kình, mọi người đều toàn bộ bị chấn bay.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kị tức thì biến đổi, tay trái tà tà vung chưởng ra, một tiếng kiếm ngân vang lên, nhưng chúng chỉ chấn chiến mà thôi, chứ không có một thanh trường kiếm nào bay lên trên, năng lực ngự kiếm của kiếm hoàng cảnh giới đột nhiên thất hiệu.
Tinh tinh tinh!!!
Lại một loạt tiếng kiếm ngân vang lên, càng lúc càng kịch liệt, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nhìn thì thấy Tử Hoàng với sắc mặt ngưng trọng đang ở bên cạnh, tay phải cũng đưa ra chẳng khác gì như bản thân y, những thanh trường kiếm chớp sáng hàn quang tán lạc trong đại điện và khắp xung quanh không ngừng chấn chiến, nhưng lại không có thanh nào có thể rời khỏi mặt đất.
Khi Phong Vân Vô Kị nhìn sang thì cũng đúng lúc Tử Hoàng nhìn lại, hai người đều tức thì chấn động, ngự kiếm kì học lúc này đã mất đi hiệu nghiệm.
"Hừ hừ! Đó chính là đế cấp, hiện nay -- tại phiến thiên địa này, tất cả mọi chuyện đều do ta chưởng khống, mọi thiên địa nguyên khí đều do ta chi phối, hoàng cấp -- ở trước mắt đế cấp thì chẳng đáng là cái gì. Cáp cáp cáp …." Trên thiên không, đầu tóc cảu Đao Đế tung bay phi vũ, khuôn mặt tràn đầy thàn sắc đắc ý, từ trên nhìn xuóng phía dưới, rồi đột nhiên đánh xuống một chưởng.
Oanh!
Một đạo kinh lôi rộng mấy thước từ trên thiên không đánh xuống, bốn người đều tức thì kinh hãi, liền lao đi về tứ phía với tốc độ như chớp giật, nơi đứng vừa rồi đã bị kinh lôi đánh thành một cái động lớn, cát bụi tung bay mù mịt lên trên cao cả trăm trượng, cứ tập trung lại chứ không tản ra.
Đinh đunh đinh!!!
Một thanh âm chấn chiến vang lên, từng phiến từng phiến đao khí xông thẳng lên trên trời, Đao Đế cười lên ha hả, năm ngón tay khẽ động đậy, một thanh trường đao xạ thẳng lên trên, một thanh lại tiếp một thanh, liên kết thành một thanh kinh thế cự đao, đao khí cường đại từ trong lòng bàn tay của Đao Đế phát xuất, một loạt những thanh trường đao đó nghiễm nhiên hợp lại thành một thể, hóa thân thành một thanh cự đao dài mấy trăm trượng.
Cổ tay của Đao Đế khẽ động đậy, thanh cự đao đó kiền xoay chuyển hai vòng trong không trung, khi chuyển động ẩn ước có mang theo gió và sấm. Sắc mặt của cả bốn người Phong Vân Vô Kị đều biến đổi, ý đồ của Đao Đế rất rỗ ràng, hiện nay trong phương ngàn dặm đã bị Đao Đế khống chế, mọi kiếm đạo tuyệt học căn bổn không thể thi triển. Mắt thấy Đao Đế muốn huy động thanh cự đao đó chém xuống, sắc mặt của Phong Vân Vô Kị lại biến đổi, sau đó thân thể liền nhoáng lên rồi xuất hiện ở bên cạnh thân thể của Đao Đế.
"Quay về đi!" Đao Đế hừ lạnh một tiếng, ống tay áo bên phải phất ra một cái, một đạo thiên địa nguyên khí ngưng tụ ở trước ngực rồi hóa thành một thanh cự đao chém thẳng xuống dưới, Phong Vân Vô Kị tức thì lách người qua như muốn né qua một đao này mà tiếp tục đến gần, nhưng không ngờ được Đao Đế lại biến chiêu, tay trái đánh thẳng về ngực của Phong Vân Vô Kị với tốc độ như thiểm điện, tới lúc tối hậu quan đầu thì Phong Vân Vô Kị cũng kịp thời đưa tay chắn ở trước thân.
Bùng! Phong Vân Vô Kị đến nhanh, mà quay trở về cũng nhanh, một kích của Đao Đế đã chấn bay y từ thiên không xuống, ở trên không trung xoay chuyển mấy vòng rồi mới đáp xuống mặt đất, thương lương lui về sau vài bước, cúi đầu nhìn xuống thì thấy máu ở trên tay chảy ra dầm đề, trên cánh tay toàn là những vết đao dày đặc, chẳng khác gì bị cả ngàn vạn thanh đao cắt xẻ.
Cơ hồ tại đồng thời, Đao Đế giơ cánh tay phải lên, thanh cự đao do nhiều thanh trường đao hóa thành chém thẳng xuống phía bên dưới, mắt thấy thanh cự đao mang theo năng lượng cường đại chém xuống, Hoàng Kim Giáp Sĩ tất sẽ tử thương thảm trọng, đế cấp cao thủ ra tay, tuyệt đối không chỉ tầng thứ tư của Hoàng Kim Chiến Quyết có thể đỡ được.
Cự đao các lúc càng gần, tại lúc tối hậu quan đầu thì ở dưới thanh trường đao xuất hiện một lão giả có bộ râu bạc trắng đang mặc áo xanh, Độc Cô Vô Thương thần thái thong thả ngẩng đầu nhìn lên trên không, thanh kiếm gỗ trong tay không nhanh không chậm nâng lên, hóa thành một phiến ảo ảnh.
Chỉ là một kiếm, một kiếm nhẹ nhàng điểm ra, thanh cự đao do vô số trường đao tạo thành đột nhiên dừng lại, "thân đao" không ngừng chấn chiến rồi oanh một cái, liền nổ tung ra, từng thanh từng thanh trường đao dưới sự quán chú của đao khí, liền ồ ạt lao xuống mặt đất như mưa.
Ca sát, cơ hồ như đồng thời, một tiếng vang rền, thanh kiếm gỗ trong tay của Độc Cô Vô Thương trước giờ chưa hề bị gãy, liền đột nhiên bị chẻ ra làm hai ….
"Lên! Đừng để cho ông ta cơ hội, đế cấp cảnh giới biết khống chế thiên đại nguyên khí trong một phạm vi nhất định, mọi đòn công kích từ xa đều vô hiệu, chỉ có cận thân mới có thể đả thương ông ta." Tử Hoàng hét lớn một tiếng, đồng thời mau chóng lao lên, cùng lúc đó thì đám người Phong Vân Vô Kị và Tây Môn Y bắc đều từ ba phương hướng lao thẳng lên trên không trung, lao thẳng về phía Đao Đế.
Sắc mặt của Đao Đế tức thì biến đổi, bình thường mà nói thì khi khống chế được thiên địa nguyên khí quang thân thể trong một phạm vi nhất định, đế cấp cao thủcơ hồ như đã lập mảnh đất bất bại, chí thiểu là trong tình huống một chọi một, đế cấp cao thủ tuyệt đối là như thế.
Nhưng đối diện với bốn cao thủ hoàng cấp từ bốn phía ập tới, sắc mặt của Đao Đế liền biến đổi, bốn đạo thần thức cơ hồ như đồng thời bám chắc lấy Đao Đế, trong đó uy hiếp lớn nhất là Tây Môn Y Bắc.
Trong những cao thủ hoàng cấp, con đường kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc có thể xưng là tà đạo, hy sinh lực phòng ngự để đổi lại lực công kích cường đại, chỉ là xuất ra một kiếm, chỉ là đánh ra một chiêu, nhưng một chiêu này có thể nói là cường đại đến mức không thể tưởng được, đó cũng chính là loại kiếm đạo có thể uy hiếp đến cao thủ đế cấp, mức độ uy hiếp kém hơn một chút thì chính là Tử Hoàng rồi, con đường tu luyện của người này chính là sát đạo, chuyên nghiên cứu bỏ ra cái giá nhỏ nhất để hoán đổi chiến quả lớn nhất.
Nếu như chỉ có hai người này thì Đao Đế cũng không sợ, dựa vào năng lực khống chế thiên địa chi lực của đế cấp thì Đao Đế cũng hoàn toàn có thể khiến cho thương hại hạ đến mức thấp nhất, đồng thời thuấn gian kích sát người có phòng ngự lực siêu thấp – Tây Môn Y Bắc. Nhưng trong lần này lại có Độc Cô Vô Thương, nếu thế thì không giống nhau rồi. Dù có là đế cấp cao thủ, đối diện với loại võ học hy sinh lực công kích để đổi lại lực phòng ngự siêu cường như "Độc Cô Cửu Kiếm", thì Đao Đế căn bổn vô pháp nắm chắc khi một kiếm của Tây Môn Y Bắc phát ra, thì bản thân ông ta có thể miểu sát y.
Còn về Phong Vân Vô Kị, tuy nhiên thực lực xem ra tựa cường đại nhất, nhưng Đao Đế cũng chẳng thèm để ý ….