Vào được bảo sơn mà tay không quay về, điều này chẳng phải phong cách hành sự của Phong Vân Vô Kỵ. Nhiều Ma thần như thế, mỗi một người trong mắt Phong Vân Vô Kỵ đều là một tòa bảo sơn.
Loại chuyện này cũng không cần tìm cái cớ gì cả, Ma tộc hành sự luôn luôn là như thế, nếu Phong Vân Vô Kỵ thân mang công pháp bá đạo đối với những món ngon treo ngay bên mép này đều không chút phản ứng thì có lẽ Cổ Liệt Nhĩ cũng phải hoài nghi.
Bởi vậy, Phong Vân Vô Kỵ nói một câu, một tháng sau gặp lại sẽ không can thiệp tới chuyện Cổ Liệt Nhĩ nữa, đối với tâm tư chủ ý của Phong Vân Vô Kỵ, Cổ Liệt Nhĩ trên cơ bản trong lòng cũng biết rõ ràng, gật gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Dựa theo lời Cổ Liệt Nhĩ, hắc ám kim tự tháp chính là lấy ngàn vạn linh hồn trong Ma giới cấu tạo lên, lấy Hắc Ám chủ thần chi lực cấu tạo lên một chỗ đặc thù trong không gian kết bích, trông như không lớn nhưng thực ra không gian bên trong lại mênh mông vô tận, nói càng chuẩn xác hơn, hắc ám kim tự tháp là một không gian, một không gian liên thông với Ma giới, với thâm uyên nơi Hắc Ám chủ thần trú ngụ, đối với dòng xoáy khổng lồ màu đen trên đỉnh đầu, Phong Vân Vô Kỵ mặc dù trong lòng có chút tò mò nhưng cũng chưa tò mò đến mức đi tìm chết.
Sự uy nghiêm của Chủ Thần vốn không tha cho kẻ xâm phạm!
Tại Ma giới, đây gần như là sự tồn tại của một pháp tắc.
Trong hư không vô tận, loáng thoáng có thân ảnh ẩn náu trong hắc ám, tiếng xích sắt "đinh đang", tiếng rít gào, tiếng nức nở rỉ rả, như có như không từ xa truyền tới.
Từng sợi xích tín ngưỡng dài đằng đẵng chấn động trong hư không, cách mỗi một của sợi xích tín ngưỡng thì lại có một cường giả cường đại bị trói buộc. Hoặc nói, đã từng có sự cường đại tồn tại. Độ dài của sợi xích tín ngưỡng bảo đảm giữa hai tên Ma thần không thể chạm lẫn nhau.
Dọc đường bay xẹt qua, ma thức của Phong Vân Vô Kỵ liền quét về tứ phía, đối với nhân vật cường đại có linh hồn ba động rõ ràng, Phong Vân Vô Kỵ đều tận lực né tránh.
Thần thức cường đại, cần nhục thể cường đại và công lực khổng lồ để chống đỡ. Hoặc là công đủ để duy trì cảnh giới thì uy lực cảnh giới sẽ đại giảm, nếu khoảng cách quá lớn thì nhục thể sẽ tan tành, thần thức phiêu tán trong không trung, không nơi dựa dẫm, mau chóng tan biến.
Hấp Tinh Đại Pháp đệ bát trọng thiên tuyệt đối không tồi, song nghiêm túc mà nói, rất nhiều công pháp, cảnh giới càng cao thì uy lực càng lớn. Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, cảnh giới đã đủ nhưng nhục thân có thể chưa chắc đã đủ.
Trong tăm tối, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được có một thứ gì đó vô hình đang ngăn cản bước tiến của mình, khiến mình cho dù có sẵn ma nguyên cường đại vẫn vô phương đạp nhập Ma thần cấp chân chính.
So sánh với những Ma thần bị vây khốn ở đây, Phong Vân Vô Kỵ vẫn còn quá yếu. Điều này yêu cầu hắn phải cẩn thận hành sự. Nhưng dụ hoặc từ nguồn ma nguyên khổng lồ thực sự quá lớn, kẻ bí quá hóa liều có rất nhiều, Phong Vân Vô Kỵ chỉ là một kẻ trong đó thôi.
Hắc ám kim tự tháp cũng tức là một không gian, có một loại quy tắc đặc thù, ma thức có thể lan rộng ra ngoài, hơn nữa cũng giống như trong vị diện bình thường. Thế nhưng, một khi muốn dùng ý thức đoạt xá thì pháp tắc trong hắc ám kim tự tháp lập tức sẽ gia tăng áp lực đối với người dùng phương pháp đoạt xá, so với việc sử dụng dưới tình huống bình thường gian nan hơn nhiều, mà hậu quả loại này chính là, phương pháp đoạt xá cần phải trong một khoảng cách nhất định mới có thể thành công, còn xa mới giống như Đao đế, cách rất xa cũng có thể đoạt thân thể của Quân Tử Lan.
Kết quả loại này thực ra cũng là vì phòng ngừa trong hắc ám kim tự tháp có cường giả cường đại nào đó không ngừng đoạt xá, không ngừng chuyển đổi thân thể.
Tại một vài khu vực, Phong Vân Vô Kỵ thăm dò được một vài Ma thần không ngờ trên thân lại đeo hai sợi tín ngưỡng chi liêu, thậm chí còn nhiều hơn, khiến trong lòng hắn phát lạnh không thôi, thôi diễn sơ qua vẫn không hiểu rõ lắm nguyên nhân trong đó.
Ma thần cấp cũng có khác biệt, có vài cường giả cường đại, dù rằng bị trói buộc bởi tín ngưỡng chi liêu, lại bị bó buộc bởi quy tắc trong hắc ám kim tự tháp nhưng bọn họ dưới tác dụng của quy tắc, phạm vi đoạt xá vẫn có thể thành công đạt đến mức hoàn toàn.
Tín ngưỡng chi liêu bén rễ tận linh hồn, chỉ cần linh hồn không đổi, tín ngưỡng chi liêu lập tức sẽ luôn luôn nối liền với linh hồn, lúc nhục thân sắp bị hút khô thì những Ma thần đoạt xá thân thể mới này sẽ hấp nạp luôn linh hồn bọn họ, nhưng đồng thời cũng tiếp nhận cả tín ngưỡng chi liêu của họ…
Hống!
Một tiếng gầm cực lớn lan đến, đó là một Ma thần khổng lồ, một bên cực lực vùng vẫy, cố gắng dỡ bỏ tín ngưỡng chi liêu trên chân, một bên gào thét với Phong Vân Vô Kỵ.
Ngoái đầu lại, Phong Vân Vô Kỵ nhìn chăm chăm tên Ma thần này trong chốc lát, rất nhanh suy đoán ra trong cỗ thân thể khổng lồ này chỉ còn dư lại khoảng một nửa linh hồn, Phong Vân Vô Kỵ không muốn mạo hiểm, rất nhanh rời khỏi nơi này.
Mảnh không gian này dường như vô cùng vô tận, cũng không có cảm giác phương hướng, nhưng có liên hệ khế ước, Phong Vân Vô Kỵ có thể cảm ứng được rõ ràng vị trí của Cổ Liệt Nhĩ.
Giống như một lão ưng tuần tra con mồi của nó, Phong Vân Vô Kỵ như thiểm điện tung hoành trong hư không, ánh mắt như tia chớp, không ngừng từ trong những ma ảnh mơ hồ tìm ra được con mồi thích hợp.
Thực lực của Phong Vân Vô Kỵ quyết định hắn ở đây chỉ có thể lựa chọn những linh hồn không hoàn chỉnh, hoặc nói chuẩn xác là những thủ hạ Ma thần chỉ còn sót lại chút ít linh hồn, những Ma thần này mặc dù năng lượng thậm chí linh hồn bị tín ngưỡng chi liêu hấp nạp quá nửa, nhưng ma khí còn sót lại vẫn tương đối khả quan.
Dù rằng đối phó với Ma thần còn dư lại quá nửa linh hồn cũng có thể thành công nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không muốn mạo hiểm – đều là năng lượng, đều tinh thuần như nhau, hà tất gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ tốn chút thời gian rình bắt con mồi. Trong hắc ám kim tự tháp,những thứ như vậy có rất nhiều, khoảng thời gian đánh sống đánh chết này đủ để dễ dàng hấp nạp loại năng lượng đồng đẳng này.
Công tác này hết sức đơn điệu và khô khan nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại vui vẻ không thôi, khoái cảm của mỗi lần hấp nạp đều không gì sánh bằng.
Rất nhanh, ma nguyên ma thân có thể dung nạp liền đạt đến mức rất lớn, cũng không thể dung nạp thêm nữa, suy nghĩ một lần, Phong Vân Vô Kỵ liền đưa hàng loạt ma nguyên vào trong Sát Lục chiến giáp, sau đó tiếp tục đi săn….
Qua một tháng, ngay cả Sát Lục chiến giáp cũng không dung nạp nổi, cả bộ Sát Lục chiến giáp bắt đầu sinh ra một chút biến hóa, một vài phù văn ám kim sắc cổ quái bắt đầu từ dưới khải giáp hắc lưu li nổi lên, nửa trồi nửa hiện, một vài chỗ trồi lên hoàn toàn mơ hồ, còn chưa hoàn toàn thành hình. Bên mép Sát Lục chiến giáp, bắt đầu sinh trưởng một ít gai nhọn, đối với những biến hóa này, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng chẳng rõ ràng lắm, cũng chẳng để ý.
Mấy ngày nay, ma nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ vẫn duy trì trạng thái bão hào, ma khí hấp nạp đều chứa trong Sát Lục chiến giáp, trong khoảng thời gian này, có một loại cảm giác càng ngày càng mạnh dâng trào trong tim.
Mấy lần, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng cảm giác được sắp nắm bắt được nó nhưng hết lần này tới lần khác trong sát na cuối cùng lại mất đi tia cảm giác đó.
"Ma thần cấp! Ma thần cấp…." Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói, nắm chặt bàn tay, không biết vì sao Phong Vân Vô Kỵ trước sau vẫn không cách nào chân chính đạt đến Ma thần cấp, loại cảm giác này đối với một kẻ truy cầu lực lượng cường đại mà nói, quả thực là sự hành hạ không cách nào tưởng tượng.
"Ha ha ha…Thực buồn cười, một tên nhân loại yếu đuối như ngươi không ngờ lại muốn trở thành Ma thần! Lưu giữ linh hồn nhân loại, khoác lên thân thể ma, ha ha ha…Thực tức cười!" Một âm thanh lộ vẻ già nua truyền đến tai Phong Vân Vô Kỵ.
Thanh âm kia tới quá đột ngột, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cả kinh, đỉnh đầu như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh hết cả người, một câu nói, nói xong khiến Phong Vân Vô Kỵ gần như hồn phi phách tán, Phong Vân Vô Kỵ làm thế nào cũng không ngờ đến, ở nơi này không ngờ lại có người nhận ra bản tướng của mình!!!!
Ma thức nhanh chóng quét xung quanh, Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh xác định mục tiêu, ngoài mấy trăm trượng, một hình người mơ hồ xếp bằng trong hư không, sau lưng của hắn có hình một âm ảnh màu đen, vài thước xung quanh thân người đó hoàn toàn tối om, không gian dường như lõm xuống rất sâu, căn bản không thể nhìn rõ tướng mạo hắn, từ mái tóc rất dài đến hình dáng, Phong Vân Vô Kỵ chỉ rút ra, đối phương có ngoại hình nhân loại, hơn nữa ngoại hình già nua.
Một vài đỉnh cấp yêu ma trong Ma giới có bản lĩnh hóa thành nhân hình, loại bản lĩnh hóa hình này Phong Vân Vô Kỵ trên người Côn Bằng đã nhìn qua, bởi vậy, nhất thời lại không cách nào phán đoán ra thân phận đối phương. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ngươi là ai?" Sát khí trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bạo tăng, bí mật của mình bị đối phương dễ dàng bới móc, điều này nếu truyền ra ngoài đối với kế hoạch của mình sẽ sinh ra vết thương trí mệnh không thể đền bù, Phong Vân Vô Kỵ có ý tiêu diệt hắn, nhưng lại không biết độ nông sâu của đối phương, có thể nhìn ra linh hồn mình không phải Ma tộc, chỉ sợ thủ đoạn của hắn sẽ không hề kém hơn mình.
Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ mong đối phương ở trong hắc ám kim tự tháp này thời gian dài, thực lực suy yếu đi rất nhiều.
"Ta là ai? Hắc hắc, điều này quan trọng sao? Ngươi là một nhân loại không ngờ lại muốn giả mạo Ma tộc, diệu thay, diệu thay! Quả nhiên là diệu kế a!" Người kia cười nói. Từ tiếng cười của hắn Phong Vân Vô Kỵ nghe không ra nửa điểm dối trá.
Người kia vỗ tay nói : "Thật sự là diệu kế a, ta sao lại không nghĩ tới chứ? Chỉ có điều…"
Giọng điệu người đó đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói : "Ngươi nếu thực sự muốn làm như vậy, hoặc nói muốn vào Ma tộc làm ra cái gì đó, chỉ riêng Ma tính cùng Ma thân đã không thể thực hiện được rồi, lừa gạt Ma thần cấp thấp còn không sao, nhưng muốn lừa đám cường giả bá chủ một phương Ma giới, căn bản không thể làm được."
Phong Vân Vô Kỵ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không chút nào lung lay : "Ngươi rốt cuộc là ai?" Tay phải đè lên vòng khuyên phần chân Sát Lục chiến giáp, tay trái trống không, lòng bàn tay, một đạo ma khí hình vòng xoáy lưu chuyển không ngừng, trên không, cỗ cỗ khí lưu dần dần bốc lên…
"Sao? Muốn động thủ? Hắc hắc, cũng được, vậy để ta xem xem, tộc ta…" Tiếng người đó đột nhiên dừng lại, phía trước Phong Vân Vô Kỵ tay phải cầm Khô Lâu Thập Tự Kiếm, tay trái Hấp Tinh Đại Pháp toàn lực xuất thủ, trong phạm vi ngàn trượng, cuồng phong gào thét, thanh thế động trời, chung quanh xa xa gần gần vô số Ma thần bị thanh thế này làm cho bừng tỉnh. Mỗi tên từ trong mù mờ tỉnh lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xa bên này.
"Tiểu tử khá lắm. Ngươi luyện võ công gì vậy? Không ngờ ngay cả ta khổ tu vô số năm chân nguyên cũng có dấu hiệu thoát ra." Người kia kinh hô một tiếng nhưng lại càng tăng thêm hưng phấn.
Trong nội tâm Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi liên miên, người kia tựa như một cái bàn thạch, mặc cho Phong Vân Vô Kỵ vận dụng Hấp Tinh Đại Pháp như thế nào, ngoại trừ dấu hiệu thất thoát ban đầu ra thì không ngờ vẫn một mực không nhúc nhích, tuy nói thân thể Đế cấp hạn chế uy lực của Hấp Tinh Đại Pháp nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng kinh hãi không thôi…Người này, rốt cuộc là ai? Sao có thể đạt tới cảnh giới cao thế này?
Vài lần Phong Vân Vô Kỵ định lợi dụng Khô Lâu Thập Tự Kiếm công kích cận thân, lấy biện pháp đối phó với đệ tứ thiên Ma vương đối phó người này, tay trái tiến vào thân thể đối phương, như vậy càng có thể phát huy uy lực của Hấp Tinh Đại Pháp, ít nhất Phong Vân Vô Kỵ có lòng tin, chỉ cần một tay đâm vào thân thể đối phương, mình lập tức có thể trong thời gian một lần hô hấp hút khô toàn bộ huyết dịch trong cơ thể hắn!
Song, mỗi lần tạo khoảng cách chừng năm mươi trượng, Phong Vân Vô Kỵ lại phát giác trong mắt tối sầm lại, một cỗ âm ảnh xông đến trước mặt, sau một khắc đã xuất hiện ngoài mấy trăm trượng, cùng vị trí mình đứng lúc đầu, không sai chút nào.
Sau vài lần, Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn buông tha, hiểu rằng đối phương nắm giữa loại lực lượng nào đó…Rất có thể là quy tắc, dưới loại lực lượng này, mình căn bản không cách nào tiếp cận hắn.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói, không xuất thủ nữa.
"Ha ha ha…" Người kia sảng khoái cười lớn, dường như vô cùng cao hứng, theo sau tiếng cười liền giơ tay tùy ý đánh ra một chưởng, phía bên trái hắn ngoài vài ngàn trượng, một Ma thần cự đại đột nhiên nổ tan tành, vụ nổ đó dường như biết truyền nhiễm, từ gần đến xa, truyền rộng ra.
Ầm ầm ầm!
Đám Ma thần dùng số lượng hàng chục để tính trong một chưởng của người đó dễ dàng hóa thành bụi phấn.
"Ma thần, Ma thần đều là mấy con kiến hôi, Thần cấp chúng ta mới là chính đạo." Người đó cười nói, thân thể xếp bằng khẽ nhúc nhích, như muốn đứng lên thì đột nhiên, tâm như có cảm giác, nhìn về phía bên trái.
Điểm cuối trên hư không, một đạo hắc sắc hỏa diệm khổng lồ bốc thẳng lên trời, một cỗ khí tức cường đại như muốn hủy thiên diệt địa từ phương xa truyền đến.
Uỳnh!
Một tiếng nổ như sấm giật vang vọng cả hư không, tất cả Ma thần đều trong tiếng hét đó mà run lẩy bẩy, người đó thần sắc khẽ biến, gấp giọng nói : "Tuần thú giả tới! Mau, mau tìm một vị trí, giả dạng giống như Ma thần khác, mau!"
Không cần người kia nói, hắc diễm ngùn ngụt đột nhiên xuất hiện này cũng khiến Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy một cỗ nguy hiểm mãnh liệt, nhưng ở mảnh hư không này, trốn đâu chứ?
Kĩ năng của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, cần một ít thời gian, tiến hành vài nghi thức. Nhưng rất rõ ràng đã không kịp rồi, nếu bởi vậy mà dẫn tới sự chú ý của tuần thú sứ giả như trong miệng người kia, vậy càng không ổn hơn.
Đúng vào lúc này, một cỗ cường lực kéo tới, không hề cảm thấy bất cứ năng lượng nào ba động, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại cảm thấy mình không thể động đậy, trong tai truyền đến thanh âm xích sắt..
"Được rồi, không nên loạn động, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, nhớ kỹ không được có bất cứ tâm tình ba động nào, không thể có bất cứ cử động né tránh nào, hãy nhớ thật kỹ, đây là thứ có thể bảo vệ mạng sống cho ngươi." Người kia nói xong liền ném vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ một sợi xích rắn chắc màu xám – sợi xích tín ngưỡng, người kia sau khi ném ra, một đầu khác của sợi xích tín ngưỡng lập tức quăng vào trong hư không, biến mất đến một chỗ nào đó trong hư không….
Ầm ầm ầm, từng tiếng vang khiến hư không đều chấn động từ xa xa phía đông truyền đến, trong cỗ hắc sắc hỏa diễm ngất trời kia, tám thớt ngựa màu đen dọc thân chấm vài ngôi sao sáng chói hí vang trời, từ phía đông chạy tản mác tới, chân tám thớt ngựa đạp hắc sắc hỏa diễm, lông bờm toàn thân như hỏa diễm nhảy múa, nhưng trong mắt bọn chúng lại hoàn toàn trống rỗng, không hề có mắt…
Phía sau tám thớt ngựa chân đạp hắc diễm kéo theo một chiếc xe bằng đồng bị hắc sắc hỏa diễm thiêu đốt, chiếc xe bằng đồng đó lộ ra màu vàng nhạt, bên ngoài hiện lên rất nhiều phù văn, trên xe ngựa, một ma ảnh khổng lồ cao hơn mười trượng, thân khoác khải giáp dữ tợn, đeo phi phong màu đen, trên mặt đeo một nửa mặt nạ màu đen khắc phù văn, một tay đang cầm dây cương, một tay cầm một ngọn trường kích màu đen lấp lánh ánh chớp màu đen, từ phía đông ngự không mà tới…