Bày bát quái, pháp tổ muốn thành thần
Vào kim thành, Vô Kỵ lên yết thánh
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc, một lát sau mới lãnh đạm nói:
- Hình như ngươi đã quên, ở một mức độ nào đó ta cũng xem như là một tu pháp giả, cho nên cấm chế võ công đối với ta không có bất cứ tác dụng gì.
Vẻ tươi cười trên mặt lão giả khựng lại, cười gượng hai tiếng sau đó nói:
- Đúng vậy. Ta đã quên, hậu tuyển Chí Tôn có thể được Thánh điện nhìn trúng đều không phải người thường.
- Hình như ngươi nhận thức được rất nhiều người như ta?
Phong Vân Vô Kỵ như có ý, cũng dường như vô ý nói.
Lão giả cũng không phủ nhận:
- Đã gặp qua. Có một số đã từng xuất hiện, hơn nữa ngươi cũng đã gặp rồi. Vả lại không phải ngươi còn có quan hệ với một người trong bọn họ sao?
- Bắc Hải tù đồ.
Lão giả gật đầu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:
- Ngươi là một trường hợp rất đặc thù. Từ hiện tại mà nhìn, tiến cảnh của ngươi là nhanh nhất trong tất cả hậu tuyển Chí Tôn, hơn nữa cho đến bây giờ cũng không gặp phải tâm ma. Điểm này lão phu cũng không giải thích được, theo lẽ thường hiện tại ngươi từ lâu tẩu hỏa nhập ma rồi.
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc không nói, trong đầu lại nhớ đến Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.
"Ta làm sao có thể không gặp phải tâm ma, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, nếu như Thiên Ma vương nói không sai, ta hẳn là là nhân loại đầu tiên đặt chân đến thế giới Thiên Ma." - Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, nhưng cũng không đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
- Không biết tiền bối ở đây có địa vị ra sao?
- Tại sao lại hỏi điều này?
Lão giả nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt bình tĩnh, trong lòng như giếng cổ không dao động, trực tiếp nói:
- Ta cũng không có ý giấu giếm. Chuyến này, ta chỉ muốn biết lập trường của tu pháp giả rốt cuộc ra sao? Lần này trở về có phải muốn báo thù xưa với tu võ giả? Thái Cổ hiện tại nguyên khí đại thương, nếu như pháp võ tranh đấu hàng tỉ năm trước lại tái hiện, sợ rằng cả Thái Cổ sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Không cần thần ma tới diệt, nhân loại chúng ta tự tàn sát lẫn nhau cũng đủ khiến chủng tộc diệt vong. Loại tình huống này không ai muốn nhìn thấy, ta nghĩ tiền bối cũng sẽ không cam tâm tình nguyện nhìn thấy loại cục diện này xuất hiện chứ?
Lão giả im lặng không trực tiếp trả lời, trái lại hỏi một vấn đề nhìn như không liên quan:
- Vô Kỵ, ngươi hẳn là biết Ẩn cốc chứ?
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thoáng nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không hề biến sắc, gật đầu:
- Đúng vậy.
Lão giả thở dài một tiếng:
- Có nhìn thấy những tu pháp giả bên ngoài cùng không? Bọn họ chính là những cao thủ ẩn cư trong động quật năm trăm mét trở lên tại Ẩn cốc. Mà ta chính là chủ nhân chân chính của Ẩn cốc.
Phong Vân Vô Kỵ cả người chấn động, trong đầu như nổ vang, bật thốt lên:
- Là ngươi!
Dùng ngũ trảo kim long làm dấu hiệu, Phong Vân Vô Kỵ cũng nghĩ qua tổ chức này khả năng có một bối cảnh khác dùng để che giấu thân phận, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, Ẩn cốc có địa vị siêu nhiên trong hệ phái tự do, tại Thái Cổ không người nào biết, lại chính là thân phận đối ngoại của bọn họ.
- Có phải rất kỳ quái, vì sao ngươi có thể biết rất nhiều tin tức bí ẩn của Thánh điện, mà Ẩn cốc lại luôn thần bí như vậy? Có phải rất kỳ quái, vì sao trong Ẩn cốc lại có tu pháp giả xuất hiện? Vì sao chúng ta luôn luôn nắm được hành tung của ngươi, mà dựa vào thần thức tu vi của ngươi lại không phát hiện bất cứ dị trạng gì?
Lão giả đặt ra từng vấn đề, cuối cùng cười nói:
- Có phải rất kinh ngạc, vì sao trong Ẩn cốc tu võ giả và tu pháp giả lại có thể chung sống hoà bình?
Lão giả vừa hỏi như vậy, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ trái lại bình tĩnh, rất nhiều sự tình cũng giải quyết dễ dàng. .
- Phong tộc tàn sát thiên hạ, Ẩn cốc xóa bỏ lập trường trung lập tham gia dẹp yên Thái Cổ chiến loạn, có phải là chủ ý của ngươi?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hỏi.
- Ồ! Nói đến chuyện này, không sai, quả thật là chủ ý của ta.
Lão giả gật đầu, có chút đắc ý nói.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Ẩn cốc đứng ra ngăn thiên hạ, nhưng xuất hiện lại là chúng tu võ giả, đa phần bên trong đều là tu võ giả võ công thấp kém. Nói cho bổn tọa biết, bên trong liệu tư tâm hay không? Trong lòng có phải còn tồn tại pháp võ tranh đấu, tận lực trả thù?
Lão giả giật mình, trầm mặc không nói. Phong Vân Vô Kỵ từ trước đến nay đều xưng hô là "ta", nhưng mỗi khi hắn dùng hai chữ "bổn tọa", liền biểu thị nghiêm túc và trịnh trọng.
- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, y bào bay phất phới. Từng luồng gió nhẹ từ đỉnh núi phương xa dán sát mặt đất, nhẹ nhàng thổi qua giữa hai người, đầu tóc trắng bạc của lão giả theo gió vũ động… Sát cơ trong lòng hắn không ngừng tỏa ra.
- Ai!
Lão giả bất đắc dĩ thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Ngươi cho là lão phu không đau lòng sao? Ngươi cho là lão phu thân là tu pháp giả, trong lòng căm hận tu võ giả, mới phái những người này đi sao? Tình huống lúc đó… ngươi cho rằng còn có biện pháp tốt hơn sao?
- Lão phu sinh ra tại hồng hoang, đã trải qua cuộc chiến thần ma, nhìn thấy sự tàn khốc của nó, cũng tận mắt nhìn thấy những tu võ giả chiến đấu vì tương lai nhân tộc, vào sinh ra tử, mặc dù thần thức huỷ diệt những vẫn không oán hận… Chính vì tận mắt nhìn thấy những điều này, mới khiến cho ta sau cuộc chiến thành lập Ẩn cốc. Bất kể là tu pháp giả hay là tu võ giả, chỉ cần nguyện ý đều có thể gia nhập Ẩn cốc. Bất kể là võ đạo hay là thuật pháp, thiên hạ vạn đạo trăm sông đều đổ về một biển, pháp võ tranh đấu không hề cần thiết. Ngươi cho rằng lão phu sẽ vì những thứ này mà khiến cho chúng tu võ giả chết uổng phí hay sao?
Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào lão giả, giống như muốn nhìn xuyên qua nội tâm của hắn, một lát sau rốt cuộc ngồi xếp bằng xuống, mắt nhìn lão giả, trầm giọng nói:
- Ta tạm thời tin tưởng ngươi… Thánh giả kia là ai, chẳng lẽ chính là pháp tổ Phục Hy? Nếu là như vậy, ta liền trực tiếp tìm y là được.
- Mau ngồi xuống!
Lão giả vừa thấy Phong Vân Vô Kỵ muốn đứng lên, liền giữ tay hắn lại, vẻ mặt lo lắng, vừa vội vừa vàng nói:
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ! Những tu pháp giả lúc trước không cùng pháp tổ phá không rời đi, hiện nay chính là những người chúng ta. Mặc dù lão phu trong hàng ngũ tu pháp giả Thái Cổ vẫn có địa vị, nhưng Hoàng Kim thành hôm nay đã có rất nhiều tu pháp giả cổ xưa vượt qua thời không mà đến. Tu pháp giả từ trước đến nay tuy hai mà một, hôm nay tất cả tu pháp giả giá lâm Thái Cổ, quyền lực tự nhiên sẽ trở về. Tất cả quyết sách hiện nay tạm thời đều do thánh giả quyết định. Thánh giả chính là nhân vật ở gần pháp tổ nhất, tương đương với thân truyền đệ tử của pháp tổ, sở hữu đại thần thông.
- Tiếp tục nói đi!
- Pháp tổ còn chưa giá lâm. Hiện tại quay về Thái Cổ cũng chỉ là phân nửa tu pháp giả năm đó rời đi, những người còn lại vẫn theo bên cạnh pháp tổ. Theo như thánh giả nói, thật lâu trước đây pháp tổ đã bắt đầu bày bố bát quái trong hư không, thôi diễn tất cả quy tắc bản nguyên, từ quy tắc đến pháp tắc.
Nói đến đây, vẻ mặt lão giả không che giấu được sự kích động:
- Nếu như có thể nắm giữ pháp tắc, như vậy pháp tổ Phục Hy sẽ trở thành vị Chủ Thần đầu tiên của tộc ta, nhân tộc có hi vọng rồi!
- A!
Phong Vân Vô Kỵ toàn thân kịch chấn. Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, liền nắm lấy lão giả, dùng sức lay động:
- Ngươi nói là thật sao? Truyền thuyết là thật sao?
Chủ Thần, đó là khái niệm gì? Cho tới bây giờ, Phong Vân Vô Kỵ có thể trở tay làm mây, lật tay làm mưa, nhưng Chí Tôn vẫn có thể dễ dàng giết chết hắn, vậy còn Chủ Thần thì sao?
Bất kể pháp thuật hay là võ đạo, Phong Vân Vô Kỵ đều không có thành kiến bẩm sinh. Lúc trước hắn lựa chọn võ đạo cũng là do thói quen. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Nhân tộc nội đấu, Phong tộc giết chóc thiên hạ, Thái Cổ rơi vào chiến loạn, Thánh điện cũng bị xâm lấn. Một loạt sự kiện này khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được tương lai ảm đạm, một cây cột khó có thể chống nhà. Nhưng tại nơi này, tu pháp giả trở về, Pháp tổ Phục Hy có hi vọng trở thành vị Chủ Thần đầu tiên của nhân loại, những điều này đã tạo nên một ánh sáng hi vọng mới trong ý thức u ám của hắn, làm cho người ta quá mức kinh ngạc và bất ngờ.
- Vô Kỵ! Thiên phú của ngươi rất cao. Ta và thánh giả đại nhân đã từng nói qua, đợi pháp tổ trở về, sẽ cân nhắc đề cử ngươi trở thành đệ tử của pháp tổ. Dựa vào ngộ tính của ngươi, rất có khả năng sẽ trở thành đệ nhị cao thủ dưới pháp tổ.
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên tỉnh táo lại.
- Sao vậy, lẽ nào ngươi không muốn? Lẽ nào ngươi vẫn còn hoài niệm ân huệ của Thánh điện? Ngươi nên biết, tu pháp giả tuyệt không hề kém hơn so với tu võ giả.
Lão giả tiếp tục nói:
- Thánh điện đã bị ma tộc xâm lấn, đã không còn là Thánh điện trước đây.
- Thánh điện chung quy vẫn là Thánh điện, ma tộc cuối cùng sẽ bị thanh trừ
Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói.
- Chúng ta đã tốn rất nhiều công phu dò xét đám ma tộc này. Không lâu trước thánh giả trở về, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu một gã ma tộc cấp cao ngụy trang nhân tộc, trực tiếp đánh chết hắn. Nhưng ma tộc luôn luôn tiềm tung ẩn tích, tuyệt không phải trong thời gian ngắn có thể thanh trừ. Hơn nữa, lẽ nào ngươi lại thích cảm giác bị Thánh điện thao túng sao?
- Chuyện này không giống nhau. Chí ít trong cảm giác của ta, Thánh điện mặc dù có tư tâm, nhưng từ phương diện khác mà nói vẫn là lo lắng cho nhân tộc. Cho đến hiện nay, ma tộc tựa hồ đã chiếm được một địa vị nhỏ trong cao tầng Thánh điện, bắt đầu ảnh hưởng đến quyết sách của Thánh điện.
Phong Vân Vô Kỵ kiên trì nói.
- Tư tâm? Không sai. Thánh điện có địa vị siêu nhiên tại Thái Cổ, làm sao có thể không tồn tại tư tâm? Bọn họ đại biểu chính là tứ đại Chí Tôn, chính là tồn tại cao nhất của nhân tộc. Một tờ điều lệnh của Thánh điện, Phong tộc ngang ngược cũng phải từ lòng đất đi ra. Cũng chỉ cần một tờ điều lệnh, ngay cả cường hãn như Chiến Đế cũng không thể không cúi đầu. Thậm chí chỉ cần một mệnh lệnh của Thánh điện, không cần chúng ta ra tay, toàn bộ võ giả Thái Cổ sẽ lập tức tấn công tu pháp giả. Không biết đến khi đó ngươi sẽ xử trí như thế nào?
Lão giả tàn nhẫn nói, không chút nào che giấu cừu hận đối với Thánh điện.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày:
- Ngươi nói là không có thành kiến đối với pháp võ tranh đấu?
Lão giả không vui, vung tay cắt đứt lời nói của Phong Vân Vô Kỵ:
- Không sai, nhưng cũng không có nghĩa là lão phu không có thành kiến đối với Thánh điện. Sau cuộc chiến thần ma, Thái Cổ cần phải tu dưỡng phát triển, tiếp nhận đại lượng người mới. Tứ đại Chí Tôn nhớ đến cống hiến của tu pháp giả chúng ta trong thần ma chiến tranh, đặc biệt cho phép tu pháp giả chúng ta thu nhận người mới, phàm là phi thăng giả, sẽ có quyền tự do lựa chọn tu pháp hay tu võ. Bởi vì quyết định này, tu pháp giả chúng ta xem như mang ơn đối với Thánh điện. Vì để thúc đẩy số lượng phi thăng giả tiến vào Thái Cổ, chúng ta đã phái các tu pháp giả đến các vị diện, dày công biên tạo về sự tồn tại của tiên giới đẹp đẽ. Ngươi phải biết rằng, nếu như tùy tiện tiết lộ hiện trạng mà nhân loại phải đối mặt, cùng với sự tồn tại của thần ma, các vị diện kia đều sẽ trở nên hỗn loạn, đây là việc tuyệt đối không thể làm.
Trong mắt lão giả hiện lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Lão phu hỏi ngươi, sau khi đến Thái Cổ, ngươi đã thấy qua bao nhiêu phi thăng giả mới tu luyện pháp thuật? Trong trăm vạn đệ tử phi thăng mà ngươi mang đến, ngoại trừ một số đệ tử được Vu tộc chọn lựa, có bao nhiêu người tu luyện pháp thuật?
Đều là do chính mình lựa chọn! Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thở dài một tiếng, mở miệng nói:
- Rất ít, gần như không có. Giống như ta, lúc trước cũng bởi vì trước khi phi thăng đã tu luyện võ đạo.
- Hừ!
Lão giả cười nhạt:
- Lúc trước chúng ta sợ tu võ giả lén dụng tâm cơ, cho nên lão phu đặc biệt đưa ra một yêu cầu đối với Thánh điện: trong vị diện người tu luyện võ đạo rất đông, nếu cứ như vậy thuật pháp giả tại Thái Cổ có thể sẽ không cách nào truyền thừa xuống, vì vậy hi vọng khi phi thăng giả mới lựa chọn pháp thuật hoặc là võ đạo, Thánh điện đặc biệt thêm vào một câu là tiến cảnh của thuật pháp so với võ đạo nhanh hơn nhiều, hơn nữa đều có thể đại thành như nhau. Đây chính là là sự thật, không hề có nửa điểm thổi phồng. Hơn nữa không ai biết cuộc chiến thần ma tiếp theo khi nào sẽ bắt đầu, thuật pháp giả tu luyện trong thời gian ngắn sẽ có lực công kích cường đại, có thể trợ giúp ngăn chặn thần ma.
- Yêu cầu này mặc dù có chút quá mức, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại lúc đầu lên Thánh sơn, dùng một loại tâm tình công bằng hợp lý nói.
- Thời gian ban đầu, Thánh điện cũng quả thật làm được, chúng ta đã tiếp nhận được một thế hệ người mới, thế nhưng sau đó…
Trong lời nói của lão giả lộ ra hận ý nồng đậm:
- Thuật pháp mà chúng ta lưu truyền xuống, khắc tại huyệt động ngầm Thánh điện lại bị phá hư, rất nhiều thuật pháp uy lực cường đại đều trở nên không trọn vẹn, đến nỗi ưu thế thuật pháp tu luyện nhanh căn bản không thể nhìn ra. Không chỉ như vậy, Thánh điện còn định ra một quy định thoạt nhìn có vẻ như đồng tình với phi thăng giả mới: tất cả người tu luyện thuật pháp, khi trì trệ không tiến bộ, đều có một cơ hội lựa chọn một lần nữa là tu luyện võ đạo hay thuật pháp.
- A!
Phong Vân Vô Kỵ lần này thật sự chấn kinh, đồng thời cũng có một khái niệm cơ bản đối với tình hình thảm liệt của trường pháp võ tranh đấu xảy ra vào thời đại cổ xưa. Cho dù dựa vào thâm niên của vị cốc chủ Ẩn cốc trước mặt, cho dù hắn nhiều lần nhấn mạnh cũng không có thành kiến đối với pháp võ, thế nhưng không hề nghi ngờ, sự ngăn cách giữa pháp võ trong trường pháp võ chiến loạn không biết niên đại đã in sâu vào tất cả võ đạo giả và thuật pháp giả, bất giác ảnh hưởng đến hành vi của bọn họ.
Phong Vân Vô Kỵ càng nghĩ sâu hơn: "Cảm giác chủng tộc tồn vong là bản năng của mỗi một một giống loài. Cuộc chiến thần ma uy hiếp đến sinh tồn của nhân loại, dưới tình huống như vậy, pháp võ có thể bài trừ thành kiến nhất trí đối ngoại. Thế nhưng khi loại cản giác nguy cơ này vì thời gian mà dần dần phai nhạt, tất cả ngọn giáo lại bắt đầu nổi lên mặt nước."
- Ai!
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, đột nhiên có cảm giác vô cùng mệt mỏi, quay đầu nhìn cốc chủ Ẩn cốc, lãnh đạm nói:
- Dưới lòng đất Thánh điện cũng có rất nhiều võ học không trọn vẹn. Ta nghĩ, bên trong không chỉ là vì những cao thủ đem tâm đắc không hoàn thiện của mình khắc vào, hoặc là vì thời gian dài đằng đẵng mà khiến cho công quyết trên vách động bị ăn mòn, có đúng không?
Lão giả im lặng, né tránh ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ:
- Không sai, bên trong có một bộ phận là do chúng ta làm.
Phong Vân Vô Kỵ bất đắc dĩ lắc đầu: "Pháp võ ơi pháp võ!"
- Vô Kỵ! Gia nhập với chúng ta, Thánh điện sẽ không thể thúc đẩy ngươi trở thành Chí Tôn, chúng ta lại có biện pháp khiến cho truyền trở thành pháp tổ đời kế tiếp.
Cốc chủ Ẩn cốc vẫn như trước không ngừng lải nhải, những lời sau đó Phong Vân Vô Kỵ đều không nhớ rõ, cũng không có lòng tiếp tục nghe.
"Ta chỉ muốn biết, sau khi bọn họ trở về, rốt cuộc lấy thù riêng làm trọng hay là lấy chủng tộc tồn vong làm trọng." Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nói, trong đầu hoàn toàn mờ mịt, lắc lư xuyên qua đoàn người, đi về nơi ở của thánh giả. Những bóng người trong tầm nhìn dường như nối liền thành một phiến, tất cả thanh âm trong tai cũng dường như bỏ hắn mà đi.
- Vô Kỵ!
Cốc chủ Ẩn cốc bỗng nhiên đứng lên, muốn ngăn cản Phong Vân Vô Kỵ, nhưng cuối cùng cánh tay giơ lên lại hạ xuống, ngơ ngác nhìn về phương xa, trong đôi mắt già nua mà tang thương tràn ngập vẻ không thể tin được. Đỉnh Hoàng Kim thành là nơi của thánh giả, tất cả mọi người đều không thể tùy ý đến gần, điều này đã thành nhận thức của tu pháp giả.
Cốc chủ Ẩn cốc ngơ ngác nhìn Phong Vân Vô Kỵ đạp bước giữa không trung mà lên, giống như đi trên đất bằng, tiến thẳng về hướng thánh giả. Biến cố đột ngột này khiến cho các tầng tu pháp giả trên Hoàng Kim thành đều chú ý.
Phong Vân Vô Kỵ lại giống như một người vô sự bước về phía bầu trời, trên mặt hắn, trong bình tĩnh mang theo vẻ mờ mịt, giống như mất hồn mất vía, nhưng mỗi người đều có thể cảm giác được chân khí ba động thuộc về tu võ giả từ trên thân thể hắn phát ra.
- A…
Từng tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên. Bên dưới Hoàng Kim thành, tất cả tu pháp giả ngồi xếp bằng đều đồng loạt đứng lên, từng ánh mắt ném về phía Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung. Đối với những ánh mắt này, Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không hề nhìn thấy, từng bước tiến về phía đỉnh tháp của Hoàng Kim thành.
- Làm sao có thể?
Từng tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên, trong mắt tất cả tu pháp giả đều tràn ngập bốn chữ không thể tin được.
Hoàng Kim thành chính là một tòa thành đặc biệt, nghe đồn nó đã có từ khi tu pháp giả tồn tại. Đây chính là thánh địa trong lòng tất cả tu pháp giả, cũng là nơi mà pháp tổ Phục Hy từng ở. Tất cả tu pháp giả cổ xưa đều biết, trên đỉnh tháp của Hoàng Kim thành, cột sáng phát ra khí tím kia chính là do trận pháp đặc thù phát ra. Cột sáng này kết hợp hai trăm mười pháp trận đặc thù, hình thành vầng sáng màu tím to lớn bên ngoài Hoàng Kim thành, nó còn có một cái tên dễ nghe, đó là cấm võ phong ấn.
Ở trong phạm vi này, tất cả tu võ giả đều không thể vận dụng chân khí trong cơ thể, cũng không thể điều động thiên địa nguyên khí, một khi vận dụng sẽ lập tức chịu phản phệ.
Đây cũng là pháp tổ Phục Hy bởi vì tu pháp giả cận thân phòng ngự yếu, đặc biệt thiết kế ra một trận pháp làm chỗ dựa cuối cùng cho tất cả tu pháp giả.
- Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể trong cấm võ phong ấn còn vận dụng được chân khí?
Tất cả tu pháp giả đều ngây người.
Dưới tình huống bị Phong Vân Vô Kỵ đến gần, khuyết điểm cận thân phòng ngự yếu của Tu pháp giả liền lộ ra. Phong Vân Vô Kỵ chỉ phất tay áo một cái, trên tầng thứ nhất Hoàng Kim thành, những tu pháp đứng ngoài cùng đại bộ phận đều bị hắn dùng tá kiếm chi đạo đẩy về phía sau, giống như bị cuồng phong quét qua, trực tiếp từ trên Hoàng Kim thành rơi xuống. Chung quanh vang lên những tiếng hừ lạnh, tu pháp giả tầng thứ hai cùng với những tu pháp giả tầng thứ nhất cường hành chống đỡ tá kiếm chi đạo của Phong Vân Vô Kỵ đều ào ào xuất thủ.