Bầu trời sau lưng bọn họ sấm chớp đùng đùng, gió mạnh từng cơn. Dưới mây đen vần vũ, một ngọn núi cao vút tận mây đứng sừng sững ở phía xa, đó là nơi tia sét màu tím dày đặc nhất.
Một cây cờ màu đen to lớn từ giữa sườn núi vươn cao quá đỉnh núi, đón gió tung bay phần phật. Đó rõ ràng là cờ lớn của vương triều Trung Ương mới trỗi dậy.
Trên bảo tọa trong đại điện của vương triều Ni Cổ Lạp Tư, vẻ mặt của vương giả mặc áo bào bạc đã trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt của hắn vượt qua lớp lớp tường cung điện, xuyên qua vô số không gian, trực tiếp nhìn vào trên đỉnh ngọn núi đen kịt sừng sững phía xa. Nơi đó có một tên cường giả kinh khủng đang đứng giữa không trung, áo choàng sau lưng phất phơ. Gần như cùng lúc đó ánh mắt của tâm ma cũng nhìn sang. Hai ánh mắt chạm vào nhau.
"Xẹt xẹt!"
Ánh mắt hai người giao nhau, ma thức to lớn khiến cho năng lượng trong hư không hỗn loạn. Nơi ánh mắt tiếp xúc, một chùm tia sét màu tím lập lòe bất định, tiếng sét vang khắp trời đất.
Ma thức của hai người chỉ tiếp xúc một chút ngắn ngủi liền phân ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tại đầu cuối trời đất, tâm ma đứng trên đỉnh ngọn núi màu đen sừng sững trong hư không. Trên đầu từng tia sét tím lập lòe, mây đen xoay chuyển.
- Giết!
Tay phải của hắn giơ lên cao, áo choàng sau lưng bay phần phật, mái tóc dài như muôn vàn con rắn hung dữ dựng lên. Phía sau ngọn núi to lớn, Sát Lục ma quân và đại quân của A Tu La ma tộc thét lên, vòng qua ngọn núi tràn về phía thông đạo không gian dẫn đến vương triều Ni Cổ Lạp Tư.
"Ầm!"
Phương xa mây dày cuồn cuộn. Sau một tiếng rít, trên bầu trời bỗng xuất hiện một đoàn rồng lớn màu bạc vươn rộng hai cánh, từ không gian vương triều Ni Cổ Lạp Tư bay vút đến.
Những con rồng lớn màu bạc gầm lên, mở chiếc miệng rộng phun ra từng ngọn lửa có thể làm tan chảy cả sắt thép. Nơi chân trời, khói dày ngưng tụ thành một biển khói che lấp phân nửa lỗ thủng kia.
Dưới mặt đất, từng tên yêu ma cường đại của vương triều Trung Ương gầm thét vọt lên không, giết về phía đám rồng lớn màu bạc và kỵ sĩ rồng trên bầu trời.
Trên đỉnh núi, trong mắt tâm ma lóe lên ánh sáng lạnh. Tại đầu cuối mặt đất, đại quân của vương triều Ni Cổ Lạp Tư đang từ các hướng trong không gian đen kịt kia hội tụ lại. Tiếng rồng ngâm vang khắp trời đất, khí tức của rồng cường đại tỏa ra tràn ngập bốn phương.
Muốn phá vỡ một không gian to lớn như vậy, hơn nữa còn ngăn cản lực lượng của không gian quy tắc khép lại thì cần phải hao phí rất nhiều năng lượng. Cũng chỉ có tâm ma với Hấp Tinh đại pháp đạt đến tầng thứ chín mới có thể xem nhẹ sự tiêu hao này.
- Vương triều Ni Cổ Lạp Tư là thế lực đầu tiên khiêu khích bản tọa, lần này cứ chọn nó là đối tượng thứ nhất. Thái Huyền, nếu như Ni Cổ Lạp Tư đại đế sử dụng tinh anh của vương triều, các ngươi hãy tiến lên giúp đỡ A Tu La tộc và quân đoàn Sát Lục. Còn về phần Ni Cổ Lạp Tư đại đế… không cần lo lắng, chỉ cần hắn đứng dậy, ta sẽ tự mình đối phó với hắn.
- Vâng thưa chủ công!
Trên ngọn núi, Thái Huyền và một đám ma đầu Thái Cổ cúi đầu tuân lệnh. Phía sau dãy núi là chiến sĩ của quân đoàn Hủy Diệt trải dài từ đỉnh núi đến chân núi như đàn kiến. Khác với sự ồn ào của chiến trường phía trước, nơi này lại là một thế giới an tĩnh.
Áo choàng của tâm ma phất lên một cái, liền từ không trung chậm rãi hạ xuống đỉnh núi, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt từ từ nhắm lại. Thái Huyền chợt phát hiện hắn đã chìm vào trong tu luyện.
Thái Huyền nhìn về phía trước, chỉ thấy đại quân từ trong vương triều Ni Cổ Lạp Tư tràn ra đã giao chiến với ba quân đoàn đi đầu của vương triều Trung Ương, hai bên chém giết thảm liệt với nhau. Khói dày nổi lên bốn phía, ánh lửa ngất trời, tiếng kêu thảm thiết và tiếng rồng ngâm đan vào với nhau.
Trên hai tròng mắt phản chiếu cảnh tượng đại quân chém giết phía xa, thần sắc của Thái Huyền lại bình tĩnh khác thường. Không ai biết tên cường giả đứng phía sau bá chủ Ma Giới mới quật khởi trên đỉnh núi giờ phút này đang nghĩ gì.
Cách Thái Huyền năm bước, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ ánh mắt nhìn về phương xa với vẻ phức tạp, đôi môi mím lại thật chặt. Mặc dù hôm nay đã quy thuận vương triều Trung Ương, phục tùng Trung Ương đại đế cường đại, nhưng trên bản chất Áo Lan Cổ Đại Nhĩ vẫn thuộc về tộc ma long, hơn nữa còn là một long tộc cao ngạo. Vương triều Ni Cổ Lạp Tư tại Ma Giới chính là đại biểu cho long tộc.
Đối với Ni Cổ Lạp Tư, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ có một sự sợ hãi gần như bản năng. Hành vi của nàng đã xem như phản bội Ni Cổ Lạp Tư đại đế, khi lần nữa đối mặt với vương triều cổ xưa này, nàng lại có cảm giác vừa sợ hãi vừa thân thiết.
Ánh mắt khẽ liếc nhìn Trung Ương đại đế ngồi xếp bằng trên núi đá màu đen, trong lòng Áo Lan Cổ Đại Nhĩ bình tĩnh lại. Ni Cổ Lạp Tư đại đế dĩ nhiên đáng sợ, nhưng vị Trung Ương đại đế quật khởi gần đây này lại khiến nàng còn sợ hãi hơn, đó là sự sợ hãi từ tận linh hồn.
Trung Ương đại đế không hề bảo Áo Lan Cổ Đại Nhĩ tham gia vào trận chiến phía trước, nhưng cũng không bảo nàng đừng đếm xỉa đến. Trung Ương đại đế hôm nay đã không còn là vương giả có thể đàm phán lúc trước, hắn đã trở nên âm trầm đáng sợ hơn nhiều.
Nửa ngày sau khi chiến tranh giữa vương triều Ni Cổ Lạp Tư và vương triều Trung Ương bộc phát, tin tức liền được đưa đến trong tay các thế lực cường đại của Ma Giới.
Bên trong chúng Ma điện.
- Chủ công, chúng ta có nên tham gia không?
Một tên Địa Ngục Quân Chủ ngẩng đầu nói với Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp tuấn tú phía trên Chúng Ma điện:
- Cuộc chiến này đã vượt khỏi chiến tranh vương triều thu thập tín ngưỡng, biến thành thành cấp bậc "chiến tranh hủy diệt". Lần chiến tranh này rất có thể gây nên cảnh tượng giống như chiến tranh Ma Giới mấy trăm triệu năm trước.
- Không cần!
Phía trên đại điện, Đọa Lạc Chi Vương dường như vẫn luôn bận rộn dùng hình chiếu không gian qua lại vô số không gian, lúc này đột nhiên mở mắt ra. Tại khoảnh khắc mí mắt mở ra, từ sâu trong con ngươi tà dị dường như bắn ra vô số tinh vân lấp lánh:
- Cứ quan sát thêm một thời gian. Cho dù kết quả chiến đấu như thế nào, vòng thứ nhất chiến tranh giữa vương triều chúng ta tuyệt đối không thể nhúng tay vào.
Trong đại điện nhất thời trầm mặc. Bảy tên Địa Ngục Quân Chủ nhìn nhau một cái, sau đó cúi đầu xuống:
- Vâng thưa bệ hạ!
Tại không gian vương triều Ma Đế Hoàng.
Cuộc tập kích của chủ nhân Sát Lục gần như đã khiến cho toàn bộ gốc rễ của vương triều bị nhổ bật, tất cả các dãy cung điện đều bị hủy diệt, chỉ còn sót lại một đống gạch ngói vụn của cung điện. Muốn dọn dẹp những gạch ngói vụn này, sau đó xây dựng lại những dãy cung điện hoa lệ mới là một khối lượng công việc rất lớn.
Trong vương triều là cảnh tượng bận rộn. Vô số yêu ma và phù thủy như bầy ngựa qua lại trên mặt đất âm u, dọn dẹp gạch ngói vụn. Tại trung ương của cung điện vương triều ban đầu là một thần điện hoa lệ sừng sững trên mảnh đất tối tăm. Thần điện phát ra ánh sáng lấp lánh, trong đêm tối vô cùng nổi bật, nhìn từ xa giống như một viên kim cương lấp lánh khảm nạm trên mặt đất đen kịt này.
Sau chiến tranh, thần điện đặc biệt vốn thuộc về Hoàng này đã bị thuộc hạ của Ma Đế Hoàng dời từ Ma Giới thứ nhất đến giữa cung điện Ma Đế Hoàng. Chung quanh thần điện, những dây xích tím và pho tượng ác ma cao cấp dữ tợn vốn có đến mấy ngàn đã bị hư hại không ít, chỉ còn lại khoảng chừng phân nửa. Đây là tổn thất trong quá trình đi xuyên không gian.
Mặc dù như thế, đây vẫn là một tác phẩm xinh đẹp xuất phát từ tay của chư thần. Ngay cả Ma Đế Hoàng, tại khoảnh khắc nhìn thấy tòa thần điện này cũng không khỏi ngây người, chữ "không" vốn định thốt ra khỏi miệng lại nuốt trở về trong bụng, chuyển thành gật đầu tiếp nhận món thần vật bỏng tay này.
Vào giờ phút này, tất cả cường giả cao cấp của vương triều đều đang tụ tập trong thần điện. Tin tức vương triều Ni Cổ Lạp Tư và vương triều Trung Ương khai chiến truyền tới không gian Ma Đế Hoàng đã khiến cho toàn bộ vương triều chấn động.
Người khác có lẽ không biết nội tình của vương triều Trung Ương này, nhưng cường giả của vương triều Ma Đế Hoàng làm sao lại không biết một thân phận khác trong bóng tối của Trung Ương đại đế.
- Bệ hạ! Vương triều Ni Cổ Lạp Tư bị vương triều Trung Ương tập kích quy mô lớn. Chúng ta và vương triều Ni Cổ Lạp Tư đã thiết lập quan hệ đồng minh, hôm nay có nên xuất binh tương trợ hay không? Hơn nữa, hiện tại có lẽ cũng là thời cơ tốt nhất để đối phó với chủ nhân Sát Lục, kẻ đã nhân lúc chiến tranh đánh lén lãnh địa của vương triều chúng ta.
Đám yêu ma đứng trên sàn thần điện có khắc những đồ đằng màu vàng tối. Một tên yêu ma cường đại ở hàng đầu lên tiếng hỏi.
Bên trong thần điện, đám yêu ma đều mong đợi nhìn về Ma Đế Hoàng trên bảo tọa. Trong tòa thần điện hoa lệ này, thứ duy nhất không phù hợp chính là phía trên lại có hai bảo tọa song song. Một thế lực chỉ có duy nhất một chúa tể, ở bên cạnh Ma Đế Hoàng lại có một chỗ trống khác, rõ ràng là một sự bất kính rất lớn.
Trước khi vận chuyển thần điện từ Ma Giới thứ nhất đến đây, cũng không phải là không có người thử qua, nhưng toàn bộ cường giả của vương triều đều không ai có thể hủy diệt được bất kỳ bảo tọa nào trong số đó.
Ở phía trên, Ma Đế Hoàng dựa lưng vào bảo tọa, nhắm mắt không nói gì.
- Khi nào Ni Cổ Lạp Tư đại đế đứng lên khỏi bảo tọa của hắn, lúc đó chúng ta sẽ xuất binh tương trợ.
Giọng nói hùng hồn vang lên giữa thần điện tối tăm. Đám yêu ma bên dưới đều cung kính cúi đầu.
"Ni Cổ Lạp Tư, khi ngươi bị buộc phải tự mình ra tay, đó cũng chính là lúc ngươi diệt vong. Một kẻ thống trị thật sự, nếu bị bức đến mức như ngươi, cũng hoàn toàn mất đi tư cách của một kẻ thống trị, trái với quy tắc của mười ba đại đế chúng ta." - Trong đại điện lóe lên một vệt sát khí lạnh lẽo, sau đó rất nhanh biến mất.
Lịch Ma Giới, năm xxx.
Thế lực mới quật khởi là vương triều Trung Ương phát động khiêu chiến với vương triều Ni Cổ Lạp Tư, khiến cho toàn bộ Ma Giới chấn động. Tất cả thế lực đều đang ngóng nhìn. Rất nhiều cường giả đều cho rằng chiến tranh sẽ kết thúc rất nhanh, vương triều Ni Cổ Lạp Tư sẽ dùng tốc độ như sấm sét dẹp loạn cuộc khiêu chiến đến từ thế lực mới trỗi dậy này, nhưng sự thật đã chứng minh tất cả mọi người đều sai.
Cuộc chiến tranh này kéo dài khoảng chừng một tháng. Bởi vì không gian hạn chế, chiến trường của hai bên vẫn bị giới hạn tại lỗ thủng không gian to lớn do tâm ma dùng năng lực mở ra. Với đại quân yêu ma đông hơn cả tỉ, lỗ thủng có lớn hơn nữa thì vẫn không đủ.
Chiến tranh vô cùng thảm liệt. Vương triều Ni Cổ Lạp Tư thương vong nặng nề, nhưng vương triều Trung Ương cũng tổn thất cũng không nhỏ. Là một vương triều đã tồn tại vô số năm, vương triều Ni Cổ Lạp Tư có ưu thế bẩm sinh được trời ưu ái. Cho đến khi Sát Lục ma quân xuất hiện, những vương triều khác mới phát hiện mình đã đánh giá thấp thế lực mới quật khởi này.
Vương triều Sát Lục là một vương triều hiển hách một thời. Vương triều này mặc dù giống như đóa hoa nửa đêm, khoảnh khắc hoa nở cũng là lúc tàn lụi, nhưng sức mạnh của nó thì đã được tất cả vương triều thừa nhận.
Mà vương triều Trung Ương tuyệt đối không chỉ là một thế lực mới trỗi dậy không có dã tâm, đây còn là sự trở lại của một vương triều đã từng có lên là "Sát Lục".
Trên mặt đất rộng lớn mênh mông, đông đảo yêu ma thuộc về đại quân của hai vương triều chém giết lẫn nhau, không phân ngày đêm, đến chết mới thôi. Mỗi một khắc đều có lượng lớn yêu ma ngã xuống trong bụi bặm, cùng với vô số long tộc từ không trung rơi xuống. Tiếng kèn lệnh chiến tranh vang khắp trời đất, mà khói dày và ngọn lửa như sao trên trời chính là nhạc đệm duy nhất.
Muốn duy trì thông đạo không gian lớn như vậy cần phải hao phí rất nhiều năng lượng, còn người chịu đựng sự tiêu hao này không ai khác chính là Trung Ương đại đế.
Nhưng đám người Thái Huyền và Áo Lan Cổ Đại Nhĩ lại kinh ngạc phát hiện, theo thời gian trôi qua, cấp độ chiến tranh gia tăng, khí tức của Trung Ương đại đế chẳng những không trở nên yếu ớt, ngược lại càng lúc càng sâu không lường được.
"Y đang thu nạp năng lượng của cuộc chiến tranh này. Y đang trở nên mạnh hơn!" - Thái Huyền chợt hiểu ra.
Sát Lục ma quyết của tâm ma đã đạt đến một cấp bậc mà Thái Huyền khó có thể hiểu được. Nếu như nói hai tầng trước là xác ve, vậy thì bây giờ Sát Lục ma quyết đã thật sự phá kén chui ra.
Chiến tranh càng gia tăng, hai bên chém giết càng thảm liệt, năng lượng mà tâm ma có thể hấp thu được từ đó lại càng lớn. Là chủ nhân Sát Lục duy nhất khống chế khu vực này, tất cả năng lượng do chiến tranh và giết chóc gây nên đều dựa theo sát lục quy tắc bị hắn hấp thu.
Tâm ma an tĩnh ngồi trên đỉnh núi. Không chỉ là tu luyện, hắn còn đang từ từ hấp thu nguồn năng lượng mới: thần lực của giết chóc.
Tại Ma Giới lúc nào cũng có giết chóc, mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiêu năng lượng giết chóc tỏa ra. Những năng lượng này đều là chất dinh dưỡng của các chủ nhân Sát Lục.
Mà trong tất cả cuộc giết chóc, "chiến tranh vương triều" và "chiến tranh hủy diệt vương triều" là cuộc chiến có số lượng hai bên tham gia đến mấy trăm triệu, thậm chí là đến mấy tỉ. Đó là sự hấp dẫn mà các đời chủ nhân Sát Lục đều không thể từ chối. Năng lượng to lớn trong trời đất này, ngoại trừ chư thần thì chỉ có chủ nhân Sát Lục mới có thể hấp thu.
Sự tồn tại của Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư là một sai lầm. Sự xuất hiện của hắn cũng có nghĩa là khi mỗi một đoàn năng lượng giết chóc xuất hiện đều sẽ bị chia làm hai phần, mà tâm ma chỉ nhận được một phần trong đó.
"Đồ nhát gan!" – Mặc dù nhắm nghiền hai mắt, ma thức cường đại của tâm ma vẫn trải rộng khắp cả chiến trường, nhưng cũng không cảm ứng được khí tức của Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư đã chạy trốn kia.
Cảm ứng của các chủ nhân Sát Lục vô cùng nhạy bén. Mà đối với chủ nhân Sát Lục, một "bữa tiệc" chiến tranh vương triều chắc chắn là sự hấp dẫn không thể cự tuyệt.
Chỉ Chủ Thần mới có thể từ vô số không gian trong vũ trụ mênh mông, hấp thu lấy tất cả năng lượng do pháp tắc của mình khống chế. Mà kẻ ở gần cấp bậc Chủ Thần nhất, chủ nhân Sát Lục chỉ có thể hoàn toàn hấp thu tất cả năng lượng giết chóc trong một phạm vi đặc biệt, đồng thời còn có thể hấp thu từng tia năng lượng trong một phạm vi lớn hơn.
Phạm vi này và cường độ năng lượng giết chóc hấp thu được có liên quan đến cảnh giới của chủ nhân Sát Lục. Tu vi càng cao, năng lượng giết chóc trong trời đất có thể hấp thu lại càng nhiều. Mà năng lượng hút được bao nhiêu lại ảnh hưởng đến cảnh giới của chủ nhân Sát Lục. Cứ như vậy tuần hoàn.
"Thái Huyền, ngươi có thể dẫn quân đoàn Hủy Diệt xuất kích rồi!"- Tâm ma mở mắt ra, liếc nhìn tình thế giằng co phía trước, đột nhiên lên tiếng. Giọng nói nhàn nhạt trực tiếp vang lên trong lòng Thái Huyền.
- Vâng thưa chủ công!
Không hề do dự, Thái Huyền liền vung tay lên. Đám ma đầu Thái Cổ giống như mãnh hổ ra khỏi lồng, lập tức theo Thái Huyền từ sau núi tràn ra.
"Gào!"
Tiếng gầm vang khắp trời cao. Khớp xương toàn thân đám ma đầu Thái Cổ kêu lên lốp đốp, thân thể đột nhiên vươn cao, đồng thời từ nơi xương sống sau lưng mọc ra từng khúc xương màu đen sắc bén.
"Vù!"
Sau người, một chiếc đuôi nhọn như roi thép dùng sức vung một cái trong hư không, lưu lại một chuỗi hư ảnh. Đám ma đầu Thái Cổ đã hoàn toàn biến đổi hình tượng, từ phía trên ngọn núi nhảy vọt ra, sát khí kinh người trên người bọn họ khiến cho cả Sát Lục ma quân cũng phải kinh hãi, ào ào tránh lui.
Đám ma đầu Thái Cổ nhiều đến mấy ngàn vạn, trên người bọn họ không chỉ có sát khí kinh người và dục vọng khát máu như A Tu La ma tộc và Sát Lục ma quân, còn có thêm một phần căm hận mà những người khác không có. Chính sự căm hận giận này đã khiến cho đám ma đầu Thái Cổ trở nên càng đáng sợ hơn so với Sát Lục ma quân.
Những người này vốn đã sẵn sàng cho cái chết.
Trong không gian vương triều Ni Cổ Lạp Tư, trông thấy một quân đoàn khí tức cường đại kinh người bỗng từ phía sau chiến trường Ma Giới thứ nhất giết tới, đám rồng ma đều biến sắc, ngay cả vẻ mặt Ni Cổ Lạp Tư đại đế cũng cả kinh.
Chỉ vỏn vẹn quân đoàn Thâm Uyên, Sát Lục ma quân và A Tu La ma tộc đến từ vương triều Trung Ương cũng đã gây cho vương triều Ni Cổ Lạp Tư một áp lực lớn, lúc này lại xuất hiện một quân đoàn còn đáng sợ hơn. Tất cả rồng lớn trong lòng đều chìm xuống tận đáy.
Trên bảo tọa hình rồng, bàn tay của Ni Cổ Lạp Tư đại đế móc chặt vào tay vịn, trong đôi mắt bạc lóe lên ánh lửa.
oOo
Trái với giết chóc của Ma Giới, Thái Cổ lại tiến vào thời kỳ hòa bình lâu dài, không có chiến tranh, cũng không có sát phạt. Tất cả mọi người đều đắm chìm trong tu luyện không ngày không đêm, bao gồm cả Phong Vân Vô Kỵ.
Tiếng gió mênh mông. Trên đỉnh Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trước dốc núi, áo bào trắng tung bay phần phật trong gió. Dưới dốc núi là các cường giả Thái Cổ không đếm hết đang ngồi xếp bằng, yên lặng tu luyện.
Cách một thời gian, Phong Vân Vô Kỵ đều sẽ tiến hành tu luyện trong thời gian dài, hoặc là bế quan, mà mỗi lần bế quan nhất định đều có tiến bộ cực lớn.
Sự hình thành của "Kiếm xá lợi" chính là một cơ hội, là kết quả của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp sau khi năng lượng tinh thần đạt đến một mức độ nhất định. Sự hình thành của nó vốn không phải do dụng tâm. Từ sau khi dùng "Kiếm xá lợi" đánh bại Công Tôn Chỉ Thương, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không có thời gian để gia cố nó, cho đến khi từ Vực Ngoại Thiên Ma Thiên trở về hắn mới quyết định tiến hành.
Trong không gian ý thức không ngày không đêm. Thời gian ở nơi này chậm lại đến ngàn vạn lần. Không gian ý thức tối tăm bị chia thành hàng trăm triệu. Tất cả ý thức đều tập trung vào công năng và phương hướng tiến hóa mà "Kiếm xá lợi" có thể diễn sinh ra, tiến hành suy diễn phức tạp.
Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ chín chính là cảnh giới Kiếm Thần. Tầng thứ chín này lại chia làm ba cấp, mà cấp thứ hai chính là "Kiếm xá lợi". Còn về cấp thứ ba, Phong Vân Vô Kỵ cũng đã ẩn ước có một khái niệm.
Cấp thứ ba chính là "quy tắc của kiếm".
Sự vận hành của vũ trụ là do vô số quy tắc tạo nên, mà trên quy tắc lại có pháp tắc. Chính hệ thống rõ ràng này đã duy trì vũ trụ vận hành một cách trật tự.
Bất kể ma công, thần công, đại pháp, chân khí, ma khí… tất cả công pháp đi đến cuối cùng đều phải quy về hai chữ "quy tắc".
Kiếm có sắc bén đến đâu, kiếm nguyên có tinh túy và hùng hậu đến đâu, cuối cùng đều phải trở về với quy tắc tương thông với kiếm. Phong Vân Vô Kỵ gọi nó là "quy tắc của kiếm".
Trong vũ trụ hư không mênh mông, số lượng quy tắc nhiều không kể xiết, nhất định sẽ có một quy tắc tương ứng với kiếm đạo.
Như vậy nếu tồn tại "quy tắc của kiếm", nó sẽ như thế nào? Phong Vân Vô Kỵ chìm vào sâu trong suy nghĩ.
"Kiếm xá lợi" cũng không cần chuyên tâm nghiên cứu quá nhiều. Sự xuất hiện của nó đã giải quyết vấn đề chịu đựng của thân thể đối với tinh thần lực to lớn do Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp sản sinh ra, cũng đã giải quyết vấn đề giới hạn cao nhất của tinh thần lực mà một sinh vật có thể chứa đựng.
Chỉ cần trong cơ thể vận hành theo quỹ tích đặc biệt, hơn nữa gia cố thêm, "Kiếm xá lợi" sẽ không ngừng trở nên tinh túy, muốn suy diễn công năng của nó cũng không cần quá nhiều thời gian. Tại một ý nghĩa nào đó, sự củng cố "Kiếm xá lợi" cũng giống như gia tăng sức sống vậy.
Mà suy diễn "quy tắc của kiếm" thì lại khác. Là người nghiên cứu và sáng lập Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Phong Vân Vô Kỵ có thể đạt đến một cái trình độ cao hơn, thành tựu cảnh giới Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ mười hay không, điều này đã thoát khỏi "cấp bậc của công pháp", tiến đến một cấp độ cao hơn, tiếp cận với quốc độ của thần.
"Nếu như tồn tại "quy tắc của kiếm", vậy nó sẽ là loại quy tắc như thế nào?" - Phong Vân Vô Kỵ suy tư. Vấn đề bản nguyên này vang lên từ sâu trong biển ý thức, truyền khắp cả biển ý thức, dẫn đến từng trận hồi âm.
"Kiếm" dùng người làm gốc, cùng với nó là "đao". Nhìn vào hình tượng, bản chất của kiếm càng gần với một "thứ sắc bén".
Giữa trời đất có kiếm hữu hình, cũng có kiếm vô hình. Kiếm hữu hình dùng kim loại chế tạo. Kiếm vô hình lại thoát thai, hóa hình và đạt đến chất của nó.
Như vậy bản chất của kiếm là gì?
Phàm là "thứ sắc bén" dĩ nhiên có thể đả thương "người". Một thứ có thể tạo thành thương tổn đối với những thứ khác, như vậy thứ đó đã có đủ tính chất của kiếm.
Một mảnh gỗ vót nhọn có thể xuyên qua ngón tay, nhìn vào điểm này thì nó đã có đủ đặc tính của kiếm. Còn một khối thép có hình dạng của kiếm, nhưng nếu như nó không lộ mũi nhọn ra, không có ý đả thương người, cũng chưa từng đả thương người, vậy thì nó cũng không phải là một thanh kiếm.
Phong Vân Vô Kỵ suy tư, dòng suy nghĩ càng trở nên rộng hơn.
Một cây búa và một thanh kiếm khác nhau ở chỗ nào? Là hình dáng sao?
Không phải. Khác biệt của hình dáng chỉ là bề ngoài, còn trên bản chất, bất kể là dùng búa hay dùng kiếm, kết quả do nó tạo thành đều như nhau, đó là "tổn thương". Nhìn vào điểm này, một cây búa và một thanh kiếm đều không có gì khác nhau.
Chúng đều có đủ bản chất của kiếm.
Kiếm giả là vua trong binh khí. Từ một mức độ nào đó, sở dĩ kiếm được mệnh danh "vua trong binh khí" là bởi vì hình dáng của nó càng gần với thực chất của "binh", đó là "tổn thương".
Thông thường khi lần đầu nhìn thấy "thứ sắc bén" sẽ có thể gây ra cảm giác đau, đây là thứ mà những binh khí khác không có.
Đó là nguyên lý căn bản trong vũ trụ.
Khi một người nảy sinh ý định giết người khác, hoặc là nảy sinh sự thù địch với người khác, vậy tại thời khắc đó trong lòng người này đã có một thanh kiếm.
Chỉ cần là kiếm thì có thể tạo thành thương tổn. Lớn thì như va chạm giữa các hành tinh trong vũ trụ, nhỏ thì như đá vụn trên đỉnh núi lăn xuống va vào nhau, chỉ cần có "tổn thương" sinh ra thì chúng đều có đủ bản chất của kiếm.
Nếu như Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ chín tồn tại cảnh giới này, vậy đây chính là "quy tắc của kiếm". Khả năng của nó chính là khống chế tất cả mọi thứ có bản chất của kiếm trong trời đất.
Ở trước mặt người nắm giữ "quy tắc của kiếm", không một chiêu thức nào có "mục đích công kích" có thể phát ra và tạo thành tổn thương. Bất cứ sinh vật nào, khi trong lòng nó sinh ra sự thù địch và sát ý, nó sẽ lập tức rơi vào trong tay người nắm giữ "quy tắc của kiếm".
Ngự vạn kiếm trong thiên hạ, trong trời đất không gì có thể "tổn thương", đây chính là "quy tắc của kiếm".
Đạt đến cảnh giới này, trong trời đất ngoại trừ bản thể của Chủ Thần thì không thứ gì có thể đả thương được.