Phi Thăng Chi Hậu

Chương 564: Hoàng thoát khốn và thế giới của Bổn Tôn đóng lại (5)




Lại một rít dài xé rách hư không do Hoàng phát ra. Trong tiếng rít, một luồng ý niệm dao động mãnh liệt như mũi tên bắn vào trong biển ý thức của Bổn Tôn. Thân thể Bổn Tôn lắc lư một cái, cũng không phản kháng mà lại mặc cho ý thức của Hoàng tiến vào trong biển ý thức của mình. Cùng với sóng ý niệm tiến vào trong đầu Bổn Tôn, còn có ký ức rải rác của Hoàng đã từng là Chủ Thần trong thời gian dài đằng đẵng trước khi ngã xuống. Đây là lĩnh vực của chư thần, một lĩnh vực mà người phàm không thể tiếp xúc được dần dần mở ra trước mắt Bổn Tôn.
Những bí mật về Chủ Thần này, bất kỳ một phần nào lưu truyền ra ngoài đều có thể khiến cho tất cả cường giả điên cuồng. Mà hôm nay, những bí mật này lại liên tục từ trong đầu Hoàng tràn vào trong biển ý thức của Bổn Tôn, trở thành tất cả của hắn.
Trong những ký ức này có một số không trọn vẹn, có một số hoàn chỉnh, có một số mơ hồ, có một số rõ ràng, có một số thậm chí chỉ có chút da lông không thể nhìn ra bất cứ đầu mối nào. Rất nhiều thứ, đây đều là những ký ức chưa khôi phục hoàn toàn của Hoàng, mà lần này Hoàng lại đưa hết cho Bổn Tôn không hề bảo lưu.
- Bọn họ, bọn họ đang làm gì vậy?
Phát giác được dao động khác thường trong hư không, Chiến Tâm cố nén sự khó chịu mở mắt ra. Trong hư không, cột sáng hai màu đen trắng một đầu nối với thân thể hơi nghiêng về phía trước của Hoàng, một đầu khác nối liền với Bổn Tôn tay áo phất phơ, giống như hóa thành pho tượng không nhúc nhích. Cảnh tượng thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.
Đao Thần nghe vậy liền mở mắt ra, vừa nhìn thấy cũng không khỏi ngẩn người.
- Ngươi xem kìa!
Theo tiếng kêu kinh ngạc của Chiến Tâm, tượng thần Quang Ám mà Bổn Tôn đã suy diễn trong thời gian dài đằng đẵng cũng không thành công, lúc này bỗng nhiên hiện ra từng chút, bắt đầu thành hình.
"Ầm!"
Tại khoảnh khắc tượng thần Quang Ám thành hình, toàn bộ Thế Giới đều rung chuyển. Đao Thần hoảng sợ phát hiện, ngay cả "thế giới quy tắc" đặc biệt sau người cũng đã xảy ra biến hóa theo một quy luật đặc biệt nào đó. Mà giữa kén tơ quy tắc, từng đoàn ánh sáng màu xanh sẫm phát ra khí tức linh hồn cũng nhanh chóng lớn lên.
"Ong!"
Trong tiếng vang lớn, toàn bộ Thế Giới dần dần ổn định lại, tất cả ánh sáng rực rỡ cũng từ trong hư không biến mất. Khi Đao Thần và Chiến Tâm đưa mắt nhìn, thình lình phát hiện trong Thế Giới này đã có thêm một tòa thần điện hùng vĩ tráng lệ, chung quanh là những pho tượng ác ma nhiều đến mấy ngàn phân bố đều đặn. Những pho tượng ác ma này một nửa thân thể ngưng tụ như thực chất, còn một nửa kia lại trong suốt như sóng nước, gần như dung nhập vào trong hư không. Giữa những pho tượng ác ma và thần điện hùng vĩ kia là những sợi xích màu tím đan xen, tạo thành một cảnh tượng tráng lệ.
"Hộc!"
Hoàng cúi đầu thở dốc kịch liệt, khí tức tỏ ra yếu ớt hỗn loạn, hiển nhiên hành động vừa rồi đã hao phí rất nhiều sức lực của hắn.
Giữa trời đất hoàn toàn yên tĩnh. Đao Thần và Chiến Tâm cũng ngừng hô hấp, sững sờ nhìn lên trời.
Trên bầu trời, Bổn Tôn ngơ ngác nhìn Hoàng ở phía dưới. Bổn Tôn vốn có thần thức gần như cường đại nhất trên thế giới này, cùng với năng lực phân tích suy diễn mạnh nhất. Bất kỳ thứ gì, chỉ cần hắn xem qua, hơn nữa cho hắn đủ thời gian, đều có thể nhờ vào năng lực suy diễn biến thái và Phá Vọng ngân mâu để tìm ra đầu mối. Song lần này Bổn Tôn lại cảm thấy mê mang.
Cho dù suy diễn như thế nào, Bổn Tôn đều không thể hiểu được, vì sao Hoàng lại đưa ký ức quý giá của hắn cho mình một cách không hề bảo lưu như vậy.
Thời gian trôi qua từng chút trong yên lặng. Một hồi lâu sau, Bổn Tôn bỗng vung tay lên, dây xích trên người Hoàng liền đứt ra.
- A!
Chiến Tâm và Đao Thần kinh ngạc đứng lên, gần như không dám tin nhìn lên trời.
- Hắn… hắn lại thả hắn!
Chiến Tâm giật mình nói. Chỉ có Đao Thần mới biết hai chữ "hắn" này có gì khác nhau.
"Ầm ầm!"
Toàn bộ thế giới lại nổ vang. Chiến Tâm và Đao Thần kinh hãi nhìn lên trời. Một lối ra của Thế Giới thình lình xuất hiện trên đầu Bổn Tôn, đầu bên kia là một khoảng rộng rãi, không khí mát mẻ từ trong thông đạo tràn vào, chính là khí tức của Thái Cổ mà hai người vô cùng quen thuộc và mong đợi.
Bổn Tôn nhìn chằm chằm vào Hoàng, chậm rãi vươn một ngón tay không tỳ vết như bạch ngọc, chỉ vào thông đạo phía trên, cũng không nói lời nào.
Từ nơi này ra ngoài, ý của Bổn Tôn đã biểu đạt rõ ràng theo động tác này.
Hoàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Bổn Tôn hồi lâu, trên mặt lộ ra một sự bình tĩnh ngoài dự đoán mọi người. Một vệt ánh sáng thoáng hiện lên trong mắt Hoàng, Bổn Tôn không thể lý giải được nó, nhưng Chiến Tâm thì lại hiểu.
Trong ánh mắt kia có một sự thất vọng và tuyệt vọng ẩn giấu thật sâu, đồng thời lại có một sự hi vọng gởi gắm khó mà hiểu được.
"Vèo!"
Sau khi thoát khỏi trói buộc, Hoàng cũng không đợi lâu, thân thể lắc một cái nhanh chóng lao về thông đạo phía trên Thế Giới, trong nháy mắt đã biến mất không tung tích.
Tại khoảnh khắc Hoàng biến mất trong thông đạo ánh sáng, trái tim gần như đã chết lặng của Đao Thần và Chiến Tâm đột nhiên lại sống lại. Hai người miệng lưỡi khô khốc, dùng ánh mắt ước ao chưa từng có trong đời tha thiết nhìn về hướng Bổn Tôn.
Thời gian vào lúc này như bị hóa thành vô số phần, mỗi giây đều trôi qua một cách khó khăn. Mặc dù trong lòng khát vọng như điên cuồng, nhưng hai người cũng không dám nói gì, bởi vì có nói thì cũng vô dụng.
Dường như nghe được tiếng lòng của hai người, Bổn Tôn cuối cùng xoay người lại, trong hai tròng mắt trắng bạc biến ảo một trận.
"Rắc rắc!"
Xích sắt trên người hai người theo tiếng đứt lìa. Tại khoảnh khắc thanh âm kia vang lên, hai người gần như không dám tin vào mắt mình, trái tim vẫn đang đập lên thình thịch.
"Ầm!"
Sự vui sướng trong lồng ngực hai người còn chưa thoát ra khỏi miệng, hóa thành tiếng gào thét, liền bị một lực lượng không thể kháng cự cuốn lấy. Trước mắt biến ảo một trận, giống như đã trôi qua một vũ trụ thế kỷ, lại giống như chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã xuất hiện trên mặt đất rộng rãi, khí tức quen thuộc từ chung quanh tràn vào mũi.
Hi vọng đưa đến thường thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hai người ngơ ngác đứng trên mặt đất mênh mông, cũng không nhúc nhích, giống như lo lắng chỉ cần mình vừa cử động, tất cả trước mắt đều sẽ biến thành ảo ảnh, lại trở về trong Thế Giới kia.
Sau khi hai vị "khách qua đường" lâu nhất trong Thế Giới đã rời đi, Bổn Tôn cũng không lập tức rời khỏi Thế Giới. Hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó khoanh chân ngồi xuống, từ từ tiêu hóa ký ức to lớn và rải rác có được từ Hoàng.
Trong lúc Bổn Tôn vô ý thức suy nghĩ những thứ này, thời gian chung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, có lúc nhanh lại có lúc chậm. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi Bổn Tôn một lần nữa mở mắt ra, đôi tròng mắt trắng bạc kia đã hoàn toàn biến thành màu vàng nhạt.
Bổn Tôn yên lặng đứng dậy, một mình lẳng lặng đi xuống hư không, thần sắc bình tĩnh khác thường, từ từ đi vào trong thần điện to lớn và trang nghiêm vừa mới hình thành. Hắn băng qua hành lang, ngồi xuống bảo tọa bằng đá đen hoàn toàn giống như trong ký ức phía trên đại điện, hai tay đặt lên trên tay vịn bằng đá đen nhẵn bóng, sau đó nhắm mắt lại. Trong đại điện không còn một tiếng động nào, ngay cả khí tức của Bổn Tôn cũng biến mất một cách kỳ dị.
Nơi này giống như đã biến thành một Thế Giới trống rỗng hư vô, không có bất kỳ sinh linh nào.
Ở phía trên, thông đạo ánh sáng mà Hoàng rời đi nhanh chóng khép lại. Thế Giới của Bổn Tôn cũng theo đó hoàn toàn ngăn cách với không gian khác.
oOo
Tại Ma Giới.
Chém giết vẫn không ngừng, nhưng lại không có thế lực nào dám tùy tiện xâm chiếm địa điểm cũ của quốc độ Quang Ám phía tây bắc. Thực lực kinh người mà Hoàng triển hiện trong "cuộc chiến cường giả" đã chấn nhiếp toàn bộ cường giả Ma Giới. Ngay cả Hư Vô Chi Quân cũng không phải là đối thủ, còn có ai dám trêu chọc đến hắn.
Sau một luồng ánh sáng thoáng qua, Hoàng mang mặt nạ màu bạc gần như vỡ nát, sau lưng là áo choàng màu đen rộng thùng thình, giống như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời, xuất hiện phía trên địa điểm cũ của quốc độ Quang Ám.
Tại khoảnh khắc xuất hiện trên bầu trời quốc độ Quang Ám, thân hình của Hoàng liền từ cực động chuyển thành cực tĩnh, như bị sấm sét đánh trúng ngơ ngác lơ lửng trên không.
Bên dưới người, quốc độ Quang Ám phồn hoa ngày xưa đã tiêu tan như khói, mà vị trí của tòa thần điện hùng vĩ kia hôm nay cũng trở nên trống rỗng, không tìm được bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của nó. Chung quanh tàn tích này là vô số thi thể tàn khuyết nằm rải rác trên mặt đất nứt nẻ, cùng với những con bọ lúc nhúc đang gặm nhấm những thi thể này. Tất cả đều gián tiếp chứng minh nơi này đã từng xảy ra chiến tranh rất lâu rồi.
Ánh mắt của Hoàng từ từ quét qua, cuối cùng dường như đã hiểu nơi này xảy ra chuyện gì.
- Gào!
Trong tiếng rít, một vòng ánh sáng trắng chói mắt từ trong thân thể Hoàng bắn ra, chiết xạ về bốn phương. Nơi ánh sáng trắng hủy diệt kia chiếu đến, thi thể, con bọ, cùng với tất cả mọi thứ trên mặt đất đều tan vỡ, hoàn toàn chôn vùi.
Tiếng rít cực đoan và giận dữ kia vang lên ở tây bắc Ma Giới, khiến cho vô số yêu ma của Ma Giới nghe thấy đều run rẩy. Thanh âm sắc bén nói rõ với toàn bộ Ma Giới, nhân vật đỉnh cao của ngày xưa đã trở về, cùng với lửa giận trong lòng không thể dập tắt.
Tiếng rít một hồi lâu mới ngừng, cùng lúc đó thân hình của Hoàng cũng biến mất khỏi bầu trời quốc độ Quang Ám ở tây bắc Ma Giới.
oOo
Tại Kiếm các.
Sau khi hoàn thành giao dịch với tâm ma, Phong Vân Vô Kỵ cũng bớt đi được một gánh nặng. Đối với hắn thì chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng hoàn thành suy diễn "quy tắc của kiếm". Mặc dù là Chí Tôn, nhưng sự dung hợp giữa Phong Vân Vô Kỵ và Thanh Long vẫn không được hoàn mỹ, đây là một thiếu sót rất lớn. Biện pháp duy nhất là phải bù đắp lại ở những mặt khác.
Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng suy diễn. "Quy tắc của kiếm" cũng không có quy luật nhất định, gần như đã hoàn toàn thoát khỏi cấp bậc của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp. Đây là một loại tiến bộ "nhảy vọt". Phong Vân Vô Kỵ loáng thoáng có cảm giác, nếu chỉ thông qua tâm quyết mấy tầng trước của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, muốn suy diễn ra "quy tắc của kiếm" thì xác suất quá nhỏ, cho dù hao phí thời gian dài đằng đẵng thì cũng không có thu hoạch gì. Nhưng đây lại là cách duy nhất mà hắn có thể làm.
Trong tu luyện và suy diễn dài đằng đẵng, Phong Vân Vô Kỵ vốn không có khái niệm thời gian, dĩ nhiên càng không chú ý tới trên đỉnh Thánh sơn bên cạnh, bóng dáng Bổn Tôn đã rất lâu không xuất hiện. Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết Bổn Tôn đã tự nhốt mình trong Thế Giới của hắn, tiến vào trong "cửa chết".
Cũng không biết trải qua bao lâu, một ý niệm đột nhiên lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Lúc ban đầu loại cảm giác này còn mơ hồ, nhưng rất nhanh hắn liền nắm bắt được, hơn nữa còn thực chất hóa loại cảm giác này.
""Quy tắc của kiếm" chính là đại biểu cho tổn thương bản nguyên nhất, cũng là phổ biến nhất trong thế giới này. Nó không chỉ đại biểu cho kiếm, mà còn đại biểu cho đao, thương, kích… cùng với tất cả lực lượng mang tính tổn thương trong trong vũ trụ này. Nếu muốn biết "quy tắc của kiếm", có lẽ mình cần dùng chính bản thân để cảm nhận bản chất của các loại tổn thương trong vũ trụ này."
Khi ý niệm này hiện lên rõ ràng, Phong Vân Vô Kỵ nghe được trái tim của mình nhảy lên một chút. Trong xa xăm, một cảm giác vui sướng mãnh liệt dâng lên trong lòng. Hắn biết mình đã tìm đúng hướng rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Với công lực hôm nay của Phong Vân Vô Kỵ, những thứ có thể thương hại đến hắn gần như đếm được trên đầu ngón tay, dùng thân thể này đi thực tiễn hiển nhiên là không được. Hơn nữa chuyến này hắn chủ yếu là cảm ngộ, dĩ nhiên không cần công lực quá cao.
Tại khoảnh khắc này, Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương lại hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Hắn nhớ lại lúc còn trong Luân hồi lĩnh vực của Quân Thiên Thương, ý chí kiên định và niềm tin trong vô số luân hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.