Phi Thăng Chi Hậu

Chương 653: Phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại (2)




Lấy lại bình tĩnh, ổn định một chút tâm tình đang kích động, Thánh Giả nói:
- Phong thư đó ta vẫn luôn bảo quản trong thành Hoàng Kim, ta sẽ đi lấy rồi trở lại.
Cổ Vu gật đầu một cái, nhìn Thánh Giả và Uyên Nguyên nhanh chóng biến mất ở chân trời phía đông, sau đó dời mắt đi, ngẩng đầu nhìn cửu tinh trên bầu trời, cảm khái nói:
- Hư không bày bát quái… Pháp Tổ đúng là nhân vật như thần.
Mặc dù chưa từng gặp mặt Pháp Tổ, nhưng vào giờ phút này, đối với người sáng lập nên đạo của pháp thuật, Cổ Vu lại sùng kính đến mức không thể hơn được nữa. Loại năng lực tiên đoán chuẩn xác này thật sự làm người ta kinh ngạc, đã vượt ra khỏi phạm trù của con người. Dù là người sáng tạo ra vu pháp e rằng cũng khó đạt tới được.
Trong lúc cảm khái vì Pháp Tổ trước khi qua đời đã để lại một loạt bố trí chuẩn xác, ảnh hưởng đến tương lai của cả Thái Cổ như vậy, một sự nghi hoặc cũng đồng thời dâng lên trong lòng Cổ Vu. Với năng lực tiên đoán mạnh mẽ của Pháp Tổ, nếu có thể dự đoán chuẩn xác một chuỗi sự kiện xảy ra tại Thái Cổ sau khi y chết, làm ra một loạt bố trí, vậy thì lúc trước khi bày bát quái trong hư không suy diễn thành thần, chẳng lẽ Pháp Tổ Phục Hy lại không dự đoán được cái chết của mình?
Nếu như đã thấy được cái chết của mình, vì sao y lại không có bất kỳ biện pháp nào, hoặc là nói… tại sao y không từ bỏ con đường thành thần? Chẳng lẽ Pháp Tổ Phục Hy thật ra cũng không chết? Trước khi luồng sáng trắng kia lướt qua hư không đánh trúng Pháp Tổ, y rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Trong lời tiên đoán của y, vận mệnh của Thái Cổ sẽ ra sao?
Tất cả mọi thứ đều là ẩn số, giống như bầu trời mênh mông phía trên bao phủ toàn bộ Thái Cổ. Người có thể cảm giác được lớp sương mù bao phủ phía trên, dùng phương thức của mình bảo vệ Thái Cổ đã rất ít, lại có ai đoán được bố trí của Pháp Tổ?
Tại Ma Giới, gió lớn bắt đầu nổi lên.
Mái tóc trắng như sương của Phong Vân Vô Kỵ phất phơ như rắn giữa không trung, áo bào trắng như tuyết trên người kêu lên ù ù trong gió. Ôm lấy thi thể Trì Thương, hắn từng bước từ phía xa đi về hướng Cửu U tế đàn. Ở phía sau, thiếu niên hoang dã Viên Tề Thiên nhìn theo bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, đôi môi giật giật, cuối cùng vẫn bước nhanh theo, không đến quá gần nhưng cũng không rơi lại phía sau, vẫn luôn giữ một khoảng cách chừng ba mươi trượng so với Phong Vân Vô Kỵ.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời tiếng sấm ầm ầm. Từ sau khi Phong Vân Vô Kỵ đáp xuống Ma Giới, một đoàn mây đen dày đặc liền tràn ra từ hư không, theo sau bước chân của hắn từ ven rìa mảnh đất trài dài về hướng Cửu U tế đàn. Ở phía xa, đám Cửu U ma thần ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây đen như ngựa hoang lao nhanh, bên trong sấm chớp đùng đùng. Đám Cửu U ma thần có cảm giác, mảng mây đen rợp trời kín đất này giống như bị Phong Vân Vô Kỵ gọi đến, lại theo sau hắn tràn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.
Giữa trời đất tràn ngập khí tức hoang liêu. Tiếng gió lạnh lượn vòng sát mặt đất. Trong không khí đầy mùi vị ẩm ướt, giống như một trận mưa lớn sắp trút xuống.
"Bình! Bình!"
Phong Vân Vô Kỵ không nhanh không chậm bước về trước, đối diện là vô số Cửu U ma thần, nhưng đại quân mạnh mẽ này vốn chẳng khiến hắn quan tâm. Trong mắt của hắn chỉ có hình ảnh của Chủ Thần thứ mười bốn đứng sừng sững trên Cửu U tế đàn, không nói bất động, áo choàng tung bay như thần linh, dần dần trùng khớp với hình ảnh mà hắn thu được từ trong ký ức của Trì Thương, hợp lại làm một.
"Vù!"
Mái tóc trắng phất một cái, cặp mắt màu đỏ đột nhiên ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Chủ Thần thứ mười bốn lơ lửng trên trời, đồng thời lực lượng tinh thần vô biên vô tận tràn ra. Những tia chớp trên bầu trời bỗng trở nên nóng rực. Trời đất chìm vào tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra.
- Gào!
Trong bóng tối, một tên Cửu U ma thần cuối cùng không nhịn được gầm lên một tiếng, cánh tay đen kịt đầy vảy vươn ra, muốn xuất thủ công kích. Ngay lúc này, một cặp mắt màu đỏ đột nhiên từ trong bóng tối hiện lên, nhìn vào tên Cửu U ma thần này.
"Ầm!"
Không có bất kỳ dấu hiệu nào của năng lượng dao động, tên Cửu U ma thần vừa định ra tay liền giống như búp bê vải bay ra xa, một đường đụng vào mấy chục tên Cửu U ma thần khác, cho đến khi bay ra mấy ngàn trượng mới ngừng lại.
- Gào!
Đám Cửu U ma thần còn lại nhất thời bị kích động, thân hình gập xuống, khớp xương trong cơ thể kêu lên lốp đốp. Trong nháy mắt, từ trong cơ thể bọn chúng bỗng mọc ra những khúc xương đen kịt và sắc bén.
Ở phía trước, sau khi Phong Vân Vô Kỵ dời mắt khỏi tên Cửu U ma thần định ra tay với hắn, lại tiếp tục vững vàng bước về phía đám Cửu U ma thần trước mặt.
Đối với Độc Cô và Tây Môn thì bóng tối vốn không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Trong bóng tối, cặp mắt của hai người lập loè ánh sáng nhàn nhạt, cảnh tượng nơi xa lần lượt in vào trong mắt. Đối mặt với vô số Cửu U ma thần, Phong Vân Vô Kỵ lại không hề sợ hãi, một tay ôm lấy thi thể Trì Thương, đi về phía đám Cửu U ma thần xếp hàng trước mặt. Lúc này hai bên chỉ còn cách nhau chưa đến mười trượng.
- Ngao!
Sau tiếng kêu lớn, từng tên Cửu U ma thần khí tức tăng mạnh vọt lên không, từ các phương hướng nhanh như chớp công kích Phong Vân Vô Kỵ. Những móng vuốt đen kịt múa lên, trong lòng bàn tay phát ra những luồng Cửu U ma khí có khả năng ăn mòn. Nhưng luồng Cửu U ma khí hùng hậu kia vừa rời khỏi tay liền đột ngột suy yếu đi, khi đến trước người Phong Vân Vô Kỵ thì đã gần như không còn uy lực gì. Thậm chí có kẻ, Cửu U ma khí dày đặc trong cơ thể vừa mới từ lòng bàn tay phát ra nửa thước, liền kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài một cách không hề báo trước, trong lỗ chân lông toàn thân phun ra máu ma màu đen.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ bước vào trong trận, đám Cửu U ma thần vốn đang đứng trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn bầu trời, lẳng lặng hấp thu lực lượng cửu tinh để gia tăng thực lực, lúc này toàn bộ đều nhốn nháo, không còn yên tĩnh được.
Công kích vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng đánh vào Phong Vân Vô Kỵ, mà đông đảo Cửu U ma thần lại đồng thời bị đánh bay ra ngoài một cách khó hiểu. Phong Vân Vô Kỵ giống như đã biến thành một tấm gương, tất cả công kích đều không thể đến được người của hắn. Không chỉ như vậy, công kích của đám Cửu U ma thần càng kịch liệt thì khí tức tỏa ra trên người hắn càng mạnh mẽ hơn.
Cho dù ở trong vòng vây của gần ngàn vạn Cửu U ma thần mạnh mẽ, chung quanh ma khí cuồn cuộn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như dạo chơi trong sân vắng, yên lặng xuyên qua đám Cửu U ma thần. Sự cực tĩnh này hình thành đối lập rõ ràng với sự cực động của đám Cửu U ma thần.
Ý niệm vừa động, đám Cửu U ma thần lập tức người ngã ngựa đổ, một con đường thẳng tắp dẫn đến Cửu U tế đàn xuất hiện trước mắt Phong Vân Vô Kỵ. Ý niệm lực mạnh mẽ đến kinh khủng trải dài theo lối đi này, khiến cho tất cả Cửu U ma thần không thể nào đến gần được.
Nơi chân trời, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc nhìn đám Cửu U ma thần hỗn loạn phía xa, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kinh ngạc là vì một mình Phong Vân Vô Kỵ lại có thể uy hiếp đông đảo Cửu U ma thần như vậy, còn vui mừng là vì sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, hiển nhiên thực lực đã gia tăng rất nhiều, đối với Thái Cổ thì đây là một tin tức rất tốt.
- Y đang hấp thu lực lượng của bọn chúng.
Tây Môn Y Bắc nhìn bóng lưng cô độc của Phong Vân Vô Kỵ, bình tĩnh nói:
- Công kích của đám Cửu U ma thần còn chưa đến trước người thì đã bị y hấp thu rồi.
- Xem ra, mặc dù cái chết của Trì Thương khiến y trở về trước thời hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc lĩnh ngộ đạo tổn thương của y.
Độc Cô Vô Thương cảm khái nói:
- Như vậy, ít nhất có thể khẳng định một điểm, Vô Kỵ hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Có thể hấp thu và chuyển hóa tất cả lực lượng gây nên tổn thương thành sức mạnh của mình… quy tắc của tổn thương quả nhiên là huyền ảo.
Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ bế quan sau hai người, nhưng hiển nhiên hai người từ nơi Cổ Vu đã sớm biết được công pháp mà Phong Vân Vô Kỵ tu luyện.
- Chúng ta có thể thấy được, Chủ Thần thứ mười bốn chắc là cũng đã nhìn ra.
Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, nhìn Chủ Thần thứ mười bốn trên Cửu U tế đàn phía xa, nói.
Hai vai Độc Cô Vô Thương hơi run lên, cũng bất giác ngẩng đầu nhìn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn .
"Lui xuống!" - Phía trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn mặc Sát Lục chiến giáp, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khác thường. Giọng nói mang theo tiếng kim loại đồng thời vang lên trong đầu vô số Cửu U ma thần. Ở chung quanh, đám Cửu U ma thần vốn như sóng cả cuộn trào tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ, nghe được giọng nói này liền ngẩn ra, oán hận nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, cuối cùng vẫn từ từ lui về phía sau.
Nhiều Cửu U ma thần như vậy lại không làm gì được một nhân loại đang ôm một thi thể, điều này thật sự là một đả kích quá lớn đối với đám Cửu U ma thần vốn hung tàn và kiêu ngạo.
Thực lực của đám Cửu U ma thần không hề yếu, chỉ là thực lực của Phong Vân Vô Kỵ lại quá mạnh. Nắm giữ quy tắc tổn thương, ngoại trừ thần lực ra thì những lực lượng khác căn bản không thể nào thương hại đến Kiếm Thần.
Sau khi Đám Cửu U ma thần như thủy triều rút về phía sau, giữa Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ liền xuất hiện một khu vực lớn trống không .
Cách nhau hơn ngàn trượng, Chủ Thần thứ mười bốn lơ lửng trên trời và Phong Vân Vô Kỵ dừng bước đối diện với nhau, hai cặp mắt màu vàng và màu đỏ nhìn nhau. Vào giờ phút này thời gian dường như chậm lại, những cặp mắt đều tập trung vào hai bóng người một đen một trắng tại tây bắc Ma Giới này.
Phong Vân Vô Kỵ ôm thi thể Trì Thương, mái tóc trắng như sương tung bay, vạt áo trước ngực liên tục phập phồng giống như tâm cảnh của hắn lúc này. Xa xa vang lên tiếng áo choàng rộng lớn của Chủ Thần thứ mười bốn tung bay trong bầu trời đêm.
Hai người bình tĩnh nhìn đối phương, đồng thời từ trên người đối phương cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.
- Ha!
Mái tóc dài phất một cái, Phong Vân Vô Kỵ bỗng ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng cực kỳ chói tai. Thân thể của hắn rung lên, lực lượng tinh thần hùng hậu khiến trời đất biến sắc lập tức phát ra, hóa thành một mũi tên nhọn bắn về phía Chủ Thần thứ mười bốn cách đó ngàn trượng.
Gần như đồng thời, trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn cũng lóe lên ánh sáng màu vàng, thần thức đen tối rợp trời kín đất tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Khi hai đoàn lực lượng tinh thần mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng xuất hiện, trời đất liền rung chuyển ầm ầm giống như sắp sụp đổ.
"Ầm!"
Hai đoàn lực lượng tinh thần mạnh nhất dưới Chủ Thần, mang theo tiếng sấm gió va chạm mạnh vào nhau tại khu vực trung ương. Chỉ nghe một tiếng vang lớn trời long đất lở, trời đất chợt tối sầm lại. Chung quanh hai người trong phạm vi mấy ngàn trượng, tất cả kén tơ quy tắc đều bị phá tan, hóa thành tro bụi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
"Xoẹt!"
Trên đỉnh đầu, mây đen thật dày giống như bị một bàn tay to lớn vô hình xé rách làm hai, lộ ra một vết nứt ngoằn ngoèo. Những tia chớp bạc lóe lên trong tầng mây. Sau một tiếng vang, trong trời đất bỗng nổi lên mưa lớn. Những bức rèm mưa từ tầng mây rũ xuống, ngang dọc giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn.
Trong lần giao đấu tinh thần này, thân hình hai người đều hơi nhoáng lên một cái, cũng không chiếm được ưu thế gì. Trong đầu vẫn còn chưa đau nhức vì tinh thần va chạm, hai đoàn lực lượng tinh thần khác khiến trời đất biến sắc lại phát ra, một lần nữa va chạm vào nhau giữa hư không.
"Ầm ầm ầm!"
Trong nháy mắt, tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn đã va chạm mấy chục lần trong hư không. Tinh thần lực mạnh mẽ giao đấu hoàn toàn phá hư hệ thống quy tắc chung quanh. Giữa hai người thỉnh thoảng hóa thành một biển lửa Địa Ngục màu đen hừng hực, thỉnh thoảng lại hóa thành biển Minh Ngục cuộn trào. Tinh thần lực to lớn hoàn toàn vượt qua Thần cấp hậu kỳ, đạt đến một cảnh giới mà phàm tục không thể tưởng tượng, khiến cho khoảng không gian này hoàn toàn vặn vẹo. Không chỉ như vậy, dưới hệ thống quy tắc hỗn loạn, lực lượng tinh thần do hai người phát ra còn gây nên một cơn lốc tinh thần mạnh mẽ, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn vào bên trong, cách ly khỏi thần thức và ma thức theo dõi từ bên ngoài.
Bên ngoài cơn lốc tinh thần bán kính gần ngàn trượng, Tây Môn, Độc Cô, Viên Tề Thiên và ba vị Chí Tôn tâm thần đều chấn động. Tinh thần công kích giữa hai người đã vượt qua dự đoán của mọi người. Sự xuất hiện của cơn lốc tinh thần đen kịt hoàn toàn ngăn cách tai mắt của bọn họ. Không thể nhìn thấy tình hình chiến đấu của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn, mọi người rất khó phán đoán thời cơ để ra tay, nhất thời trong lòng lo lắng. Mặc dù sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, tinh thần lực đã vượt qua dự đoán mọi người, có thể giao đấu ngang ngửa với Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng theo suy nghĩ của mọi người, một thiếu sót chí mạng đã định trước Phong Vân Vô Kỵ không thể nào đánh bại được Chủ Thần thứ mười bốn, đó là thần lực.
Trong vũ trụ tồn tại vô số năng lượng, bóng tối, ánh sáng, hoặc là không có bất kỳ thuộc tính nào. Có chân khí, cương khí, ma khí, Cửu U ma khí… nhưng hiển nhiên, sở hữu hệ thống kim tự tháp đỉnh cao, lực lượng mạnh mẽ dĩ nhiên nhất chính là thần lực
Khúc gỗ có cứng rắn đến mấy cũng không thể nào so với trường kiếm sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.