Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 133: Nổi giận




Editor: Vệ Tử Y
Sự xuất hiện của bọn họ, quả nhiên tựa như minh châu trong đêm tối, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trong lòng mọi người ở đây đều rối rít suy đoán, nàng là ai?
Sớm có người linh thông biết, người hôm nay được Đại vương đưa về chính là Hiên Viên vương triều Tiêu thị nhất tộc đại tiểu thư, Tiêu Tương Phi.
Mà người không biết, lại đố kỵ cộng thêm hâm mộ nhìn nàng, đỏ mắt vô cùng. Trong lòng cũng đang suy đoán, đối phương là địch là bạn, hay là sau này có thể thành địch hay thành bạn.
Chỉ có Tư Cầm Hồng trong lòng rõ nhất, nàng cùng nữ nhân Tiêu Tương Phi kia, vĩnh viễn không thể trở thành bằng hữu, chỉ có thể thành kẻ địch, ai bảo nàng đoạt ca ca mình thích nhất.
"Thần tham kiến Đại vương." Chúng thần tử cung kính đứng lên, hành lễ đón tiếp hắn.
"Thiếp thân tham kiến Đại vương." Hầu như tất cả các nữ tử ở đây cũng đứng lên, cung kính hành lễ với hắn.
Đột Bát Hỏa gật đầu, lần nữa dắt tay nàng, từng bước một đi qua trước mặt mọi người, nhận lấy ánh nhìn chăm chú. Sau đó an bài nàng tại bên người ngồi xuống, mà đám người Hỉ Nhi Viên Quân ngồi ở bên cạnh.
"Hôm nay, dạ tiệc này là đặc biệt vì Phi Nhi thiết yến, hoan nghênh nàng đến man di chúng ta, hi vọng nàng sẽ thích nơi này." Nói xong, hắn nâng ly rượu trong tay, hướng về phía mọi người, sau đó hướng về phía nàng.
Lúc này trước mặt nàng đã sớm rót một ly rượu, trông thấy tất cả mọi người nâng ly lên, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là nâng lên, hướng hắn nhất cử, thận trọng uống một hớp.
Đắng, cay, khô rát bắt đầu lan tỏa đầu lưỡi nàng, sau đó ào ạt tràn vào trong đầu, khiến đại não ngưng trệ một thoáng, một mảnh trống không.
Cũng may, loại cảm giác đó rất nhanh trôi qua, cảm giác không tốt vừa qua, trên mặt của nàng liền giống bị nóng, nóng hừng hực. Hai đóa đỏ ửng liền bay lên gương mặt của nàng, ở dưới đèn dạ minh châu cung đình cùng chiếu rọi xuống, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng, xinh đẹp động lòng người .
Đột Bát Hỏa nhìn ngây người.
Viên Quân nhìn ngu.
Mà ánh mắt của những người khác thì quấn quýt tại trên người Đột Bát Hỏa và Tiêu Tương Phi, có hâm mộ, đố kỵ, bất an, khổ sở, tức giận, còn có không vui.
"Ca ca, tại sao nàng có thể ngồi ở bên cạnh huynh? Nàng không phải Vương Hậu, không thể ngồi ở bên cạnh ca ca." Tư Cầm Hồng là người thứ nhất giận đến chịu không nổi, thở hổn hển nói, tay chỉ Tiêu Tương Phi, cặp mắt phun ra lửa.
Những người khác có vẻ tán đồng, không hề thốt một lời , có quan sát, có xem kịch vui , còn có bỏ đá xuống giếng , ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn ba người bọn họ.
Tiêu Tương Phi không nói gì, bởi vì nàng biết theo quy củ, nàng không nên ngồi ở vị trí này, chỉ là, nàng ngược lại thấy chẳng sao, đối với nàng mà nói, ngồi ở đâu chẳng giống nhau, cho nên không thấy bất an, cũng không tức giận. Chỉ là lạnh nhạt nhìn nghe, biểu tình gì cũng không có.
Ngược lại Đột Bát Hỏa nghe Tư Cầm Hồng hỏi, nội tâm hết sức không vui, hôm nay ban ngày mới vừa náo loạn, bây giờ đang ở trước mặt mọi người lại vô phép. "Hồng Nhi, đủ rồi, Phi Nhi ngồi ở đâu do ta quyết định, ta để cho nàng ngồi ở đâu, nàng sẽ ngồi ở đó." Hắn không vui nói, ánh mắt giận Hồng Nhi không biết điều.
Hồng Nhi tức chết, không ngờ Đột Bát Hỏa sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy nói nàng không đúng, giận đến nước mắt bắt đầu rơi xuống, cuối cùng nàng thấy mặt mũi mất hết, lật đổ hết bàn ăn trước mặt, sau đó tông cửa xông ra.
Mọi người giật mình nhìn một màn, không ít người vui sướng khi người gặp họa, Tiêu Tương Phi này vừa tới lại khiến mọi người không vui, khó trách ở Hiên Viên hoàng cung, nàng là nữ nhân không được chào đón.
Viên Quân rất tức giận, thấy Tiêu Tương Phi ở chỗ này chịu nhục, giận đến hắn thiếu chút nữa muốn vỗ bàn, chỉ là một bên đám người Hỉ Nhi thấy hắn sắc mặt không tốt, vội vàng kéo hắn, lúc này mới không cho chuyện này lửa cháy đổ thêm dầu.
Tiêu Tương Phi trên mặt cũng không cảm thấy lúng túng, nàng như cũ bình tĩnh tự nhiên ăn cơm của nàng, uống nước canh dinh dưỡng thượng đẳng, giống như tất cả trước mắt đều cùng nàng không liên quan, nàng chỉ là một người ngoài râu ria.
Mọi người đối với phản ứng của nàng cảm thấy kỳ quái, không biết hành động của nàng bây giờ là có ý gì. Chỉ có đám người Hỉ Nhi biết, đây chính là thiên tính của nàng, cho nên đám người Hỉ Nhi cũng không cảm thấy bất an hoặc là tức giận, bởi vì chủ tử không phải không vui, họ cũng không tự nhiên tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đột Bát Hỏa vốn đang cực kỳ lo lắng nàng không cao hứng, thấy nàng như người vô sự, tảng đá lớn trong lòng cũng liền để xuống. "Phi Nhi, Hồng Nhi tuổi còn nhỏ, mong nàng có thể tha lỗi." Tuy rằng là như thế, hắn còn vì Tư Cầm Hồng nói vài lời.
"Ta không để ý, tại sao tha lỗi? !" Nàng vừa ăn, vừa trả lời, cảm thấy lời của hắn buồn cười. Dù sao cô gái kia không phải muội muội nàng, mà xấu cũng không phải là nàng, người tức giận cũng không phải là nàng, nàng không có nửa điểm tổn thất.
Cứ như vậy, mọi người không biết là cảm thấy nàng đại độ, hay cảm thấy nàng đang làm bộ làm tịch. Nhưng, thấy Đột Bát Hỏa bảo vệ nàng như thế, lần này ai cũng không dám có ý tưởng làm khó, quy củ ăn cơm.
Yến tiệc là nơi mọi người a dua nịnh hót, hoặc lấy lòng, ca múa mừng cảnh thái bình, vui vẻ hòa thuận. Mỗi người tạm thời quên mất Tư Cầm Hồng vì tức giận bỏ đi.
Mà Tiêu Tương Phi lại biết, lần này cuộc sống ở đây nhất định sẽ không tốt hơn rồi, nhất định là tràn đầy muôn màu muôn vẻ. Trái ngược với loại tính kế ở Hiên Viên vương triều... người nơi này mà nói tương đối yêu ghét rõ ràng, hỉ nộ ái ố hoặc là biểu đạt tâm tình có vẻ trực tiếp, tin tưởng ngày mai nhất định sẽ có kịch hay liên tràng.
Lúc này ngoài ngàn dặm, kinh thành Hiên Viên vương triều, Hiên Viên Vũ rời cung đã sớm bí mật từ bên ngoài trở lại, giờ phút này đang ngồi trên long vị, chân mày nhíu thật chặt.
Tiêu Tương Phi không trở lại sau khi nghị hòa, đã là việc hắn dự đoán, nhưng nàng đi man di lại không nằm trong dự liệu của hắn. Đột Bát Hỏa thích Tiêu Tương Phi, kì thực khiến hắn đau đầu không dứt, hắn không thể buông nàng, càng không thể nào đem nàng chắp tay nhường người ta, mà bây giờ nàng lại đang ở trong cung của đối phương, hắn hết sức lo lắng.
Nàng sẽ trở về ư? Nàng nguyện ý trở lại ư? Nơi này nguy cơ tứ phía, người người đều muốn tính kế nàng, mà hắn lại không thể thời khắc ở bên người nàng bảo vệ, khiến hắn cảm giác vô lực.
Hắn không biết đã ngồi ngây ngô trên long ỷ bao lâu, đêm dần dần khuya, bên cạnh thái giám cận thân đã vài lần khuyên, hắn mới quyết định nghỉ ngơi.
Thái giám biết được tâm sự của hắn, không dám nói nhiều, lại dẫn hắn đi tới Hướng Dương cung. Hắn đứng ở trước Hướng Dương cung ngẩn ngơ, chủ nhân của nơi này đã ở nơi xa xôi khác, hắn chỉ có thể thấy vật nhớ người thôi.
Chậm rãi đi vào Hướng Dương cung, người hầu trong Hướng Dương cung đã sớm quỳ đầy đất, nội tâm đều kinh ngạc hắn lại đến đây. Tiểu thư đã không có ở đây, hoàng thượng lại đến, điều này nói lên cái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.