Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 137: Uất ức




Lại nói Tiêu Tương Phi hung hăng cho Tư Cầm Hồng sáu bạt tai, nhưng cũng không lo lắng nàng sẽ tố cáo, càng không lo lắng nàng sẽ trả thù. Mà Tư Cầm Hồng tự nhiên sẽ không như vậy coi như xong, từ tẩm cung của Tiêu Tương Phi ra ngoài, lập tức chạy thẳng tới chỗ Đột Bát Hỏa, dĩ nhiên là muốn đi tố cáo.
"Ca ca, ca ca. . . . . ." Người nàng chưa tới, thanh âm liền tới trước, một bộ dáng đáng thương hoa lê đẫm mưa, uất ức đến khiến cung nhân cũng phải kinh ngạc, nhìn gương mặt sưng đỏ lại càng thêm sợ, người nào to gan như vậy dám động thủ với Tư Cầm Hồng.
Đột Bát Hỏa giờ này đã sớm rời giường dùng xong đồ ăn sáng, đang trong thư phòng đọc sách, chuẩn bị chốc lát nữa đi tìm Tiêu Tương Phi dùng cơm trưa, đột nhiên nghe được thanh âm của nàng, cau mày nhìn về phía có thanh âm. Khi hắn thấy mặt của Tư Cầm Hồng thì tự nhiên cũng không thiếu được ngạc nhiên, không biết nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tư Cầm Hồng vừa thấy Đột Bát Hỏa, nước mắt tí tách rơi xuống, lúc này uất ức tới cực điểm, cũng không cố nhịn nữa, nữa nghẹn ngào kêu một tiếng ca ca rồi cắm đầu ngã vào trong ngực hắn, lớn tiếng khóc.
"Hồng Nhi, ngươi làm sao vậy? Ai dám ra tay đánh ngươi?" Đột Bát Hỏa chấn kinh, bởi vì hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng uất ức như vậy, cùng với bộ dáng này.
"Ca ca, ca ca, ngươi phải vì muội làm chủ." Tư Cầm Hồng vùi ở trong ngực hắn, khóc đến uất ức cực kỳ, vừa không quên yêu cầu.
Đột Bát Hỏa gật đầu, đây là tự nhiên, ai dám khi dễ nàng, dĩ nhiên là không đem hắn để ở trong mắt. "Là ai làm? Mau nói cho ca ca."
Tư Cầm Hồng nghe được hắn gấp gáp như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa cao hứng, dù sao hắn còn khẩn trương vì mình. Vì vậy, liền thu hồi nước mắt, hổn hển nũng nịu mà nói: "Ca ca, dĩ nhiên là Tiêu Tương Phi mới nhập cung hôm qua, là nàng động thủ đánh muội, nàng rất hung ác, không phân tốt xấu, một câu không hợp liền động thủ. Huynh xem, huynh xem, mặt của muội thành ra như vậy đều là nàng đánh." Tư Cầm Hồng căn bản là điên đảo thị phi, mình chạy đến chỗ người ta tìm phiền toái, nhưng bây giờ nói ngược lại.
Đột Bát Hỏa vừa nghe, lại trầm tư, lời nói của Tư Cầm Hồng, hắn nghe nhưng lại không tin. Lấy hiểu biết của hắn đối với Tiêu Tương Phi, nàng quyết không phải là người như thế, nhất định là Tư Cầm Hồng đi mạo phạm nàng, nếu không làm sao sẽ lấy được kết quả như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn đẩy nàng ra, mặt không vẻ gì nhìn nàng, nhìn thẳng Tư Cầm Hồng đang lo sợ, không biết vì sao ca ca lại chuyển biến nhanh như vậy, khiến nàng ta mơ mơ hồ hồ.
"Ca ca. . . . . ." Nàng khiếp đảm hô, mắt không dám nhìn hắn.
"Ngươi hãy thành thật nói, có phải ngươi đi trêu chọc Phi Nhi hay không, Phi Nhi mới động thủ đánh ngươi?" Hắn lãnh nhược băng sương nói, đối với muội muội này, hắn mặc dù thương yêu, nhưng cũng hiểu biết tính tình của nàng, đối với hành động việc làm thường ngày của nàng, hắn chỉ mắt nhắm mắt mở, không muốn so đo thôi.
Tư Cầm Hồng đột nhiên nghe được hắn nói như thế, trong lòng vừa hận vừa sợ, ủy khuất hơn, nước mắt càng thêm không ngừng rơi xuống.
"Ca ca, huynh không thương muội nữa, cái gì cũng tại muội, đều là do muội không tốt, được chưa, tất cả đều là muội không đúng. Ô ô ô, phụ vương mẫu hậu chính là để huynh chăm sóc muội như vậy đấy." Nàng rời khỏi ngực hắn, không ngừng lui về phía sau, vừa lui vừa kêu gào.
Đột Bát Hỏa nhất thời cứng họng, ngay sau đó bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn vẫn quá dung túng nàng, để cho nàng tùy hứng muốn làm gì thì làm, ngang ngược không nói đạo lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.