Editor: Vệ Tử Y
Nhìn biểu tình trầm tư và bị tổn thương của Đột Bát Hỏa, Tiêu Tương Phi
đột nhiên cảm thấy mình có phải rất quá đáng đã đi lợi dụng người khác
hay không.
"Nếu ngươi không muốn giúp cũng không sao." Nàng không muốn miễn cưỡng
người khác nên vội vàng nói, đặc biệt là sau khi biết tâm ý của hắn,
nàng thấy làm như vậy lại càng không tốt.
Đột Bát Hỏa thấy nàng nói như vậy, biết nàng nhất định đã hiểu lầm, liền ngăn lại: "Phi Nhi, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng, nàng yên tâm, nàng bảo ta làm
gì ta sẽ làm cái đó." Khi hắn biết có người muốn thương tổn nàng thì hắn liền có một cỗ kích động muốn giết tất cả những kẻ muốn rắp tâm hại
nàng.
Tiêu Tương Phi không biết nói gì cho phải, tâm ý của hắn đối với mình, nàng biết tất cả, nhưng trừ cảm động không còn cái khác.
"Cám ơn ngươi, Đột Bát Hỏa, cám ơn." Nàng cảm kích thở phào nhẹ nhõm
nói, như vậy nàng là có thể yên tâm trở về Hiên Viên vương triều rồi.
"Ta nên làm như thế nào?" Hắn chỉ muốn giúp nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được, về phần người của nàng cùng tâm, hắn nhất định sẽ lấy được.
Tiêu Tương Phi suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Ngươi cho ta một ít
nhân thủ, ta muốn họ giúp ta dò thăm tin tức, mặt khác, nhờ ngươi giúp
ta chiêu binh mãi mã, hoặc là ra tay hạ thủ trong lúc ta không tiện ra
mặt, giúp ta loại trừ vài kẻ."
Đột Bát Hỏa gật đầu, những điều nàng nói đều không có vấn đề, đều là
chuyện hắn có thể làm tốt. "Phi Nhi, không thành vấn đề, mặt khác ta sẽ
phái người bảo vệ nàng, nếu như thực sự không thành công, ta hi vọng
nàng sẽ đến chỗ ta." Hắn chân thành nói, nhìn nàng sâu lắng.
Tiêu Tương Phi chần chờ một chút rồi cũng gật đầu, nếu như có một ngày
như vậy, nàng nhất định sẽ bỏ xuống tất cả, lưu lạc chân trời, sảng
khoái giang hồ.
Nghe nàng đảm bảo, Đột Bát Hỏa thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, lộ ra nụ
cười: "Một lời đã định, được rồi, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút,
nàng đến Tây Vực này vẫn chưa đi đâu thăm thú cả." Nói xong, đứng lên
nhìn nàng.
Tiêu Tương Phi cũng lộ ra nụ cười, vừa định đứng lên, ngoài cửa lại
truyền đến tiếng động rất lớn, khiến cho nàng không nhịn được cau mày,
tại sao mỗi lần nàng đều bị người ta phá đám.
"Tiểu thư." Chỉ là, lúc này người xông tới không phải ai khác mà là Viên Quân, thấy hắn rất lo lắng tiến vào thấy hai người lại càng không vui.
Bọn Hỉ Nhi không ngăn được hắn cũng theo vào, bất an không dám nhìn Tiêu Tương Phi. " Tiểu thư, nô tỳ làm việc bất lực để Viên đại nhân tự tiện
xông vào." Nói xong, bốn người quỳ xuống không dám đứng dậy.
"Chuyện gì?" Nàng bình tĩnh hỏi, ý bảo bốn người đứng dậy, sau đó mới nhìn Viên Quân.
Viên Quân không vui nhìn Đột Bát Hỏa, khi hắn biết được bọn họ đơn độc ở bên trong thì gấp gáp vô cùng, chỉ sợ Đột Bát Hỏa không biết muốn làm
gì nàng, vì vậy bất chấp tất cả vọt vào.
"Tiểu thư, ngài làm sao có thể cùng hắn đơn độc ở chung một chỗ được?
Như vậy. . . . . . Với lễ giáo không hợp." Viên Quân cực kỳ tức giận
nói, thật sự là tức giận không chịu nổi, không lựa lời mà nói.
Tiêu Tương Phi nghe vậy không nhịn được hơi nhíu mày, vốn định tức giận, nhưng ngay sau đó nghĩ đến hắn là bởi vì lo lắng cho mình mới như thế,
liền nhịn xuống không vui trong lòng.
"Viên đại nhân, ta tìm hắn thương lượng chút chuyện , ngươi không cần
phải phải chuyện bé xé ra to, hắn muốn làm gì chúng ta thì hiện tại mình đang ở dưới mái hiên cũng không thể không cúi đầu, đúng không? Hơn nữa, là ta mời hắn tới." Rất không vừa lòng, Tiêu Tương Phi đem thái độ của
mình thể hiện rõ ra ngoài, đối với nam nhân đối với mình chung tình cũng không thể quá nghiêm nghị.