Editor: Vệ Tử Y
Từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, Thừa tướng vội vã chạy tới Vị Ương Cung, đem
chuyện Hiên Viên Vũ cùng các đại thần thương nghị nhất nhất báo cho Thái hậu.
"Thái hậu, chuyện này nên làm sao?" Thừa tướng lòng nóng như lửa đốt, thúc giục Thái hậu nghĩ biện pháp.
Thái hậu nhàn nhã nâng chung trà lên uống vài ngụm, lúc này mới thong thả
ung dung nhìn Thừa tướng nói: "Không cần gấp gáp, hắn muốn lập hậu cứ để cho hắn lập, ai gia lúc ấy cũng đồng ý, không phải vừa hợp ý ai gia rồi sao?"
Thừa tướng bị lời nói này làm cho hồ đồ, Thái hậu làm sao
có thể đồng ý chuyện này? Thái hậu ghét nhất là người Tiêu gia, làm sao
có thể để Tiêu Tương Phi kia trở thành hoàng hậu?
"Này. . . . . . , thần ngu muội, xin Thái hậu chỉ điểm." Thừa tướng không nghĩ ra, cho
nên không thể làm gì khác hơn là thành thật hỏi, không biết Thái hậu
muốn chơi trò gì?
Thái hậu lạnh lùng cười, cực kỳ thần bí. Nàng
chỉ điểm? Nàng sẽ không chỉ điểm, nàng sẽ ám hiệu, và cũng âm thầm làm.
"Được rồi, ai gia tự có chừng mực, ngươi cứ làm tốt chuyện của mình đi." Thái hậu nhàn nhạt nói.
"Vâng" Thừa tướng cung kính vâng dạ, chuẩn bị lui ra.
Lúc này, một giọng nữ nũng nịu ngăn hắn lại: "Cô, con không muốn Tiêu Tương Phi làm hoàng hậu, nàng phải chết, nếu không, con phải làm sao?" Người
kia chính là Tiêu Tương Uyển, chỉ thấy nàng lệ rơi đầy mặt nhào vào
trong ngực Thái hậu oán thán.
Thái hậu dịu dàng vuốt ve tóc nàng, sủng ái mà nói: "Uyển Nhi, không cần phải lo lắng, cô cô còn một ngày
thì ngươi nhất định là đương kim hoàng hậu, không ai có thể ngồi lên vị
trí này."
"Có thật không?" Tiêu Tương Uyển ngẩng khuôn mặt đầy
nước mắt, nghi ngờ hỏi, nàng có chút không dám tin, không biết vì sao cô lại đối với nàng tốt như vậy, sao lại yêu quý bảo vệ nàng như thế, thậm chí còn hứa hẹn cho nàng làm hoàng hậu.
"Đứa nhỏ ngốc, đương
nhiên là thật, cô gạt ngươi lúc nào chưa? Cô cô sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi, yên tâm đi." Thái hậu thân thiết vỗ vỗ tay nàng, an ủi.
Tiêu Tương Uyển lúc này mới nín khóc mỉm cười, làm nũng trong lòng Thái hậu.
"Ngươi cứ trở về trước đi, phải làm thế nào ai gia sẽ cho người báo tin sau."
Thái hậu phất tay với Thừa tướng, ý bảo hắn có thể đi.
Thừa tướng vội vàng cung kính vái chào, nhanh chóng rút lui.
Tiêu Tương Uyển không biết, nhưng hắn biết. Hai nữ nhân một già một trẻ này, quan hệ cũng không đơn giản, người tham vọng dã tâm như Thái hậu sao có thể vì một người Tiêu gia đã nhà tan cửa nát mà tận tâm tận lực? Tuy
nói bà cũng là người Tiêu gia, nhưng chỉ là bề ngoài, kì thực. . . . . .
Chờ Thừa tướng cáo từ lui xuống, Thái hậu kéo Tiêu Tương Uyển trong ngực
mình ra, nghiêm túc nói: "Uyển Nhi, từ hôm nay trở đi, tên của ngươi
không phải là Tiêu Tương Uyển nữa, ngươi tên là Tô Uyển Ngữ, nhớ, ngươi
tên là Tô Uyển Ngữ." Giọng nói hết sức trịnh trọng, sắc mặt nghiêm nghị.
"Cô, Uyển Ngữ biết, về sau ta gọi Tô Uyển Ngữ." Tiêu Tương Uyển vội vàng sửa miệng theo, bộ dạng Thái hậu dọa nàng sợ, khiến nàng cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
Thái hậu thoả mãn gật gật đầu, thở
phào nhẹ nhõm, lại dặn dò: "Từ nay về sau, tư thái cử chỉ của ngươi nhất định phải ung dung quý phái, khí độ nhất định phải hào phóng thỏa đáng, nói năng phải có tri thức lễ nghĩa, bởi vì ngươi chính là hoàng hậu
tương lai, hiểu không?" Thái hậu kiên nhẫn dạy nàng, không hy vọng tương lai nàng có sai sót gì.
"Cô, Uyển Ngữ hiểu." Nàng vui vẻ đáp lời, chỉ cần có thể làm hoàng hậu, cái gì nàng cũng nguyện ý hy sinh trả giá.