Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 154: Trở về [3]




Editor: Vệ Tử Y
Lâm Vân nhìn Viên Quân vẫn đang im lặng nãy giờ lại nhìn Hiên Viên Vũ đang giận dữ, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: "Hoàng thượng, thần đã đưa Tiêu tiểu thư đến chỗ của giang hồ Quái Y, Quái Y mặc dù không thể giải loại kỳ độc này, nhưng tạm thời đã đè lại không cho phát tác."
Mới nói dứt đã thấy Hiên Viên Vũ mừng rỡ, nàng còn sống, nàng chưa chết, thật tốt quá. "Nàng giờ đang ở đâu? Trẫm muốn gặp nàng, trẫm muốn tìm danh y thiên hạ cứu nàng tỉnh lại." Hắn vô cùng kích động lay lay bả vai Lâm Vân.
Viên Quân nhìn Hiên Viên Vũ đang kích động tiếp lời Lâm Vân chưa nói hết: "Hoàng thượng, mặc dù nàng chưa chết, nhưng cũng không khác mấy. Sau đó đột nhiên có một tăng nhân quái dị, mang tiểu thư đi, đến nay tung tích không rõ." Viên Quân rất gian nan mới nói hết được lời này, hắn không muốn Hiên Viên Vũ trách tội Lâm Vân, bởi tất cả đều là chủ ý của hắn.
Cái gì? Hiên Viên Vũ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Viên Quân, vẻ mặt không dám tin, hắn nói cái gì, nàng tung tích không rõ? Không thấy nàng? Hiên Viên Vũ vô lực xoay người, nhìn thẳng Viên Quân bộ dạng thất hồn lạc phách.
"Ngươi nói gì? Ngươi nói cái gì?" Hiên Viên Vũ níu lấy y phục của Viên Quân, vừa gào vừa thét, tâm trống rỗng, khó chịu vô cùng khó chịu, khóc không ra nước mắt.
Viên Quân cũng rất thống khổ, khi hắn biết Quái Y đem Tiêu Tương Phi giao cho Quái Tăng không rõ lai lịch đó thì hắn đã gấp đến độ nổi điên, nhưng Quái Tăng kia lúc gần đi lưu lại một đoạn văn làm cho hắn không thể nói gì.
"Thần nói, không rõ tung tích của nàng." Hắn khổ sở cực kỳ, không biết nàng còn có thể trở lại hay không, hay là vĩnh viễn không trở lại nữa, hắn khổ sở tuyệt không kém Hiên Viên Vũ.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Dù có phải lật từng tấc đất trẫm cũng phải tìm được nàng." Hiên Viên Vũ trịnh trọng thề, nàng là của hắn, ai cũng không thể cướp đi, ông trời cũng không thể.
Viên Quân yên lặng nhìn Hiên Viên Vũ thật lâu, mới chua sót nói: "Coi như người có đào từng tấc đất lên thì cũng không thể tìm được nàng." Hắn cũng từng nghĩ như vậy, nhưng lời nói của Quái Tăng….
Hiên Viên Vũ nhìn Viên Quân chằm chằm, hắn có ý gì, hắn là ý tứ gì? "Ngươi đem nàng giấu đi?" Cắn răng nghiến lợi thốt ra một câu, Hiên Viên Vũ hận không được giết hắn, người này coi như là huynh đệ bằng hữu tốt nhất của hắn.
Lúc này, Lâm Vân mờ mịt không biết làm sao nói với Hiên Viên Vũ đang giận dữ: "Hoàng thượng, không ai có thể giấu nàng đi, trừ phi là ông trời, nếu không không ai có khả năng."
"Nàng trở về." Viên Quân thẩn thờ tiếp lời, hắn cũng không thể tiếp nhận chuyện này.
Về? Hiên Viên Vũ vẫn không hiểu, trở về? Về đâu? Sao lại về? "Nàng không phải đã nói ở chỗ này không có nhà sao? Nàng không phải. . . . . ." Hắn không nói được nữa, đối với nàng, hắn không biết gì cả, không rõ lai lịch nàng.
Hắn nhớ, nàng từng nói, nàng từ trên trời tới, lúc ấy nàng chính là rơi xuống trước mặt mình, từ trên trời giáng xuống. Mà bây giờ nàng thật sự trở về sao? Nơi đó là chỗ nào?
" Quái Tăng kia nói, nàng vốn không thuộc về nơi này, hôm nay đã đến thời điểm nàng phải trở về, nếu không về chỉ có một con đường chết, cho nên hắn đưa nàng đi." Viên Quân lặp lại lời Quái Tăng kia, câu này khó khăn lắm mới nói được trọn vẹn.
Là thế này sao? Là thế này ư? Hiên Viên Vũ ngã bệt xuống đất, mờ mịt không biết làm sao, đi về, nàng đã đi về. Như vậy còn hắn thì sao? Hắn phải làm sao?
"Hoàng thượng. . . . . ." mọi người kinh hô khi Hiên Viên Vũ ngã xuống, lo lắng nhìn hắn giống như cái xác không hồn.
Còn Hiên Viên Vũ đang tự lẩm bẩm gì đó, người như lập tức già đi rất nhiều, trên mặt cũng lạnh lẽo.
"Hoàng thượng, hiện tại chuyện ngài nên làm nhất chính là tìm ra hung thủ, vì tiểu thư báo thù." tâm tình Viên Quân cũng giống Hiên Viên Vũ, nghĩ đến người hạ độc hại Tiêu Tương Phi liền hận đến cắn răng nghiến lợi.
Đúng , đúng, đúng. Tất cả mọi người không kìm được gật đầu, nếu tiểu thư không về được, nhưng hung thủ nhất định phải bắt được, nếu không sợ rằng còn có thể lại có lần tiếp theo.
"Đi cùng trẫm." dưới sự giúp đỡ của bọn Hỉ Nhi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, bất động thanh sắc nói với Viên Quân cùng Lâm Vân.
"Dạ, hoàng thượng." hai người nửa mừng nửa lo liếc mắt nhìn nhau, vội vàng theo sau Hiên Viên Vũ, đi về phía Ngự Thư Phòng.
--------
Hiện đại, đảo Bali, bệnh viện.
"Đây là đâu?" Tiêu Tương Phi vừa mở mắt liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trắng toát, bất giác thốt lên.
Y tá đang thay thuốc cho cô cười híp mắt nói: "Cô muốn nói gì?" Cô ấy dùng tiếng Anh lưu loát hỏi, vô cùng hòa ái dễ gần nhìn cô.
"Ah, làm phiền, tôi muốn hỏi tôi đang ở đâu vậy? Tôi bị làm sao?" cử động thân thể thấy thật đau đớn, cau mày dùng Anh ngữ hỏi lại.
Cô y tá kia vội đè cô lại mỉm cười nói: "Đừng cử động, cô trúng độc không nhẹ, hơn nữa đã kéo dài mấy ngày, cho nên chúng tôi giúp cô làm phẫu thuật, cũng may giải phẫu vô cùng thành công, chất độc trên người cô đã loại bỏ."
Hoá ra là như vậy, Tiêu Tương Phi bừng tỉnh hiểu ra, đầu nặng trịch lại rơi vào trên gối đầu mềm mại , điều chỉnh hô hấp, mỉm cười với cô y tá: "Cám ơn cô, tiểu thư. Thay tôi chuyển lời cảm ơn bác sĩ."
"Được, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi." Cô y tá giúp cô đắp kín mền, mỉm cười đi ra ngoài.
Tiêu Tương Phi nhắm mắt nhớ lại cô trúng độc, thật đau thật đau, thật khó chịu, khổ sở chống đỡ thật lâu. Bị người đổ rất nhiều thuốc, lại bị ghim rất nhiều châm, cuối cùng cô chỉ cảm thấy mình không ngừng lay động, giống như bị người di chuyển . Sau đó, cô nghe được một thanh âm hòa ái dễ gần nói với mình, ngươi có thể trở về. Sau đó, cô trôi vào bóng tối vô biên.
Bây giờ xem ra cô đã trở về hiện đại, trở lại nơi cô quen thuộc, đó là thế kỷ của cô, nhà của cô, cuộc sống của cô.
Thở phào nhẹ nhõm, thể lực còn chưa khôi phục bao nhiêu, bởi vì làm phẫu thuật nên nguyên khí tổn thương nặng nề, hơn nữa trước đó đã chịu không ít khổ, cô quả thực rất mệt mỏi.
Từ từ thiếp đi, không biết rằng khi cô ngủ say thì cấp trên của cô Tiếu Cương và Lam Lan đẩy cửa đi vào. Thấy cô ngủ say, hai người chỉ nhìn nhau không nói gì.
Không biết đã bao lâu, tầm nhìn của Lam Lan mới từ trên mặt Tiêu Tương Phi chuyển đến Tiếu Cương bất an hỏi: "Tiêu đại ca, chị ấy từ đâu trở về? Làm sao lại trúng độc?"
Tiếu Cương cũng mờ mịt không biết làm sao, lắc đầu "Anh cũng không biết, trong thời gian một năm cô ấy mất tích, cô ấy đã đi đâu, làm gì, sao lại trúng độc?"
Lam Lan nhẹ nhàng đi tới trước giường Tiêu Tương Phi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt cô muôn phần cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.