Editor: Vệ Tử Y
Hiên Viên Vũ vội vàng chạy về hoàng cung thì trời còn chưa sáng, hắn
cũng không buồn ngủ, ngồi trên long ỷ nhìn hoàng cung to lớn đến phát
ngốc.
Đi, hay là không đi? Trong lòng hắn âm thầm giằng co, không biết mình có muốn quyết liệt với bà hay không. Nhưng chuyện đến ngày hôm nay, chỉ e
bà ta cũng biết rõ sớm muộn cũng xảy ra, chắc đã sớm có chuẩn bị rồi.
Khi hắn đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, trời dần dần sáng, khi Viên Quân Lâm Vân đứng trước mặt hắn thì hắn chợt cảm thấy giống như đã qua
rất nhiều năm.
"Hoàng thượng." hai người kinh ngạc khi hoàng thượng không ngủ, gương mặt mệt mỏi nặng nề.
Hiên Viên Vũ gật đầu, cho cung nữ thị vệ thái giám lui cả xuống, ngưng
trọng nói: "Trẫm rất nghi hoặc, không biết nên làm sao đây?"
Hai người cả kinh, họ chưa từng thấy qua hoàng thượng ảm đạm như vậy.
"Hoàng thượng, thần vĩnh viễn ủng hộ hoàng thượng, vĩnh viễn đứng ở phía trước hoàng thượng, vì hoàng thượng phân ưu." Viên Quân cùng Lâm Vân
song song cung kính nói, hết sức trịnh trọng.
"Được, có những lời này của các ngươi, trẫm an tâm." Hiên Viên Vũ rất
cảm động, quả nhiên là hảo huynh đệ, vì vậy hắn liền đem suy đoán của
mình cùng những chứng cứ thu thập được nói cho họ.
Hai người càng nghe càng kinh ngạc, càng nghe càng căm phẫn. Cuối cùng,
hai người nhất trí quyết định, để Lâm Vân nắm giữ binh quyền trong tay
người khác còn Viên Quân khống chế đại thần trong triều, sau đó mới ngả
bài với Thái hậu.
Ba người mưu đồ thật lâu, bắt đầu chia ra hành động, mặc dù chỉ là khống chế một phần nhỏ, nhưng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn
thành.
Rất thuận lợi, bảy ngày sau, Viên Quân Lâm Vân đã bí mật thu hẹp binh
quyền và an bài khống chế một số người, sẽ chờ cùng nhau vấn trách Thái
hậu.
"Hoàng thượng, chúng ta đi thôi." Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, hai người ở
trong ngự thư phòng cung kính nói với Hiên Viên Vũ, Lâm Vân đã sớm âm
thầm nắm giữ hoàng cung.
Hiên Viên Vũ gật đầu, rốt cuộc đợi được ngày hôm nay, nội tâm hắn có
chút khổ sở, bởi vì không biết chân tướng sẽ là cái gì, có thể khiến hắn cả đời hối hận hay không.
Vị Ương Cung, Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ an tĩnh ngồi ở chủ vị, nàng mơ
hồ cảm thấy mưa gió muốn tới, nhưng lại vô cùng an tĩnh. Nên tới cuối
cùng cũng tới, trốn cũng trốn không thoát, bà đã trốn hơn hai mươi năm,
lúc này cũng nên dừng lại thôi.
Lúc này Hiên Viên Vũ mang theo Viên Quân cùng Lâm Vân, lặng lẽ đi vào
tẩm cung, bất ngờ xuất hiện trước mặt Thái hậu và Tô Uyển Ngữ.
"Hoàng thượng. . . . . ." Tô Uyển Ngữ kinh ngạc, che cái miệng nhỏ nhắn, không thể tin được. Nàng cảm giác hôm nay không đúng, vô cùng không
đúng, giống như có chuyện gì muốn xảy ra.
Thái hậu lại bình tĩnh như cũ, chỉ nhìn Hiên Viên Vũ : "Ngươi rốt cuộc
đã tới, ai gia còn đang suy nghĩ, ngươi sẽ nhịn tới khi nào mới đến hỏi
ai gia."
"Thái hậu biết trẫm muốn biết cái gì." Hiên Viên Vũ đi tới bên cạnh nàng, ngồi xuống, Lâm Vân Viên Quân mỗi người hộ vệ một bên.
Thái hậu không nhìn họ chỉ chăm chú nhìn Hiên Viên Vũ, nhi tử bà dưỡng
dục hơn hai mươi năm, không, là thay người khác dưỡng dục hơn hai mươi
năm.
"Ngươi muốn biết, ai gia đều nói cho ngươi biết." Thái hậu quá bình
tĩnh, bình tĩnh đến làm cho người ta sợ, tuyệt không giống một nữ nhân.