“Dương Trần a! Ngươi quỳ rạp trên mặt đất làm gì đấy?” Hoàng Thượng nhìn ta quỳ trên đất mà cười, nụ cười của hắn y như kẻ trộm, rất giống nụ cười không có lương tâm.
“Hoàng Thượng dượng a, ta bội phục ngài sát đất, ta mặc dù đang quỳ thật nhưng với ngài có gì lạ đâu mà hoảng lên thế, khiến đầu ta choáng váng quá này.” Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và mẹ ta nghe xong cười ầm lên, trước mắt ta lại mờ căm, thiên toàn địa chuyển (5).
“Hỗn láo! Ngươi dám nói với Hoàng Thượng như vậy sao? Còn không đứng dậy! Nghịch tử!” Cha ta là người rất nghiêm túc, tức giận đến mức ngũ quan dính lại với nhau cứ như bánh bao hư.
Ta liền cười ra tiếng, đêm mùa hè sàn nhà cũng lạnh lắm a, ta không muốn đứng lên.
“Đứa nhỏ này tính tình vẫn thật đáng yêu như thế, miệng lại ngọt, Bổn cung cũng thường xuyên bị y chọc cười!” Hoàng Hậu thật tâm thích ta, đau lòng hộ ta, trước đây bà còn thường ôm, đối xử với ta tốt như mẹ ta vậy.
“Ngươi cũng đừng nóng giận, y chỉ uống rượu thôi, phát hỏa làm gì? Liên Tâm, mau đem chén canh giải rượu lên cho đại thiếu gia.” Mẹ ta quả là người tốt, mặc kệ ta có làm gì hư hỏng bà cũng cười, hơn nữa bà vừa mở miệng nói cha ta lập tức ủ rũ, quả là một quân át chủ bài, mẹ ta có lẽ là khắc tinh xinh đẹp lớn nhất đời cha!
Liên Tâm mang chén canh giải rượu ra, gia đinh Lạc Nhất và Lạc Nhị định đỡ ta đứng lên, nhưng ta vẫn không muốn rời khỏi sàn nhà lành lạnh này a! Bản công tử chỉ muốn ngủ trên mặt đất! Vì thế ta giãy giụa, cuối cùng ôm ghế, chết sống không chịu đứng dậy. Ngọn lửa trong lòng cha ta lại nổi dậy, chỉ cần nhìn đôi mắt cha thôi đã biết.
“Cả ngày không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ham chơi, suốt ngày trốn đi thanh lâu, rốt cuộc còn ra thể thống gì nữa?”
Ác ác! Xong đời, Hoàng Thượng nãy giờ vẫn đưa lưng về phía cha nở nụ cười càng lúc càng lớn hơn, tràn đầy hương vị của một âm mưu bí hiểm nào đó, có vẻ như hắn luôn chờ những lời này a! Xương sống bản công tử đột nhiên lạnh như băng!
“Trẫm đã bảo Dương Trần là một hảo hài tử, nhưng chỉ ở mặt tính tình thôi, huynh xem vì huynh không sớm đính hôn cho y, cứ để mặt trời lên cao y lại đi thanh lâu, đây là huynh làm cha không tròn nghĩa vụ. Trẫm gần đây sai người lên danh sách nữ tử chưa gả của các quan viên, nếu huynh không thích những người đó thì trẫm sẽ tìm hoàng thân quốc thích, cam đoan môn đăng hộ đối với Lạc gia. Tư liệu cá nhân đã đầy đủ hết mọi thứ rồi, cao thấp mập ốm, khuôn mặt, tuổi tác, địa vị ra sao tùy huynh chọn lựa!”
Sắc mặt cha ta thay đổi ba lần, định biện bạch rồi lại không còn lời nào để nói, thân thể ngã ngồi trên ghế. Hoàng Thượng khẩn cấp lấy một quyển độ dày không thua gì cuốn tự điển ra từ trong lòng ngực. Vật nặng như vậy mà ngài có thể giấu trong ngực lâu dữ vậy?
Hắn ném nó xuống trước mặt bản công tử, dùng ánh mắt ý bảo ta lật ra mà xem.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Ta nghe không hiểu lắm những câu Hoàng Thượng nói, nhưng mà Hoàng Thượng dượng à, sao bây giờ mặt ngài không có chút uy nghiêm nào hết, mà cứ y chang mặt mấy bà mối vậy?
Nhưng dù sao bản công tử cũng đang say, đầu óc cũng không tỉnh táo, hơn nữa ta muốn ngủ.
“Hoàng Thượng, ta không muốn đọc sách, hơn nữa ta mệt lắm, ta muốn ngủ.” Ta tự động nhắm mắt lại.
“Dương Trần, ngươi chỉ cần xem một tờ thôi, lật đại một trang đi!”
“Lật ra là được ngủ rồi à?”
"Đúng vậy! Lật xong là có thể "ngủ". Hoàng Thượng cố nén cười, giọng nói tràn ngập u tối.
Muốn ta lật thì lật! Lật xong là được ngủ. Nhưng lật có mỗi cuốn sách mà Hoàng Thượng ngài cười gì chứ?
Cha ta đập tay vịn trên ghế, dùng ánh mắt hung ác trừng ta, cứ như nếu ta mở ra y sẽ đem ta ăn sống nuốt tươi ngay tại chỗ này. Vì thế bản công tử vốn định mở sách ra lại sợ hãi rụt tay về.
Hoàng Thượng xoay người trừng mắt với cha ta, “Trẫm đã ban cho Dương Trần, bất luận kẻ nào muốn cản trở chính là đại nghịch bất đạo! Dương Trần, lật đi!”
Hoàng Hậu và mẹ đang muốn lên tiếng cũng bị những câu đó của Hoàng Thượng ngăn lại, sắc mặt cha ta thật sự không tốt. Ta thật sự đang buồn ngủ cực kỳ, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng mơ tưởng quấy rầy giấc ngủ ngon lành của bản công tử.
Lật từng tờ ra, tay còn đặt trên trang sách, ta mơ hồ nghe trong phòng khách loạn lên lung tung, ta cũng không địch lại được cơn buồn ngủ nổi nữa mà nằm ngủ thẳng cẳng.
(5): Trời đất quay cuồng.