Phiên Ngoại Của Đàm Đài Tẫn: Duyên Kiếp Vạn Năm

Chương 24:




Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P24
Trong vùng đen tối đó, nàng tiếp tục đi tiến sâu vào. Càng đi vào trong, tim nàng càng khó thở.
Lê Tô Tô: Tại sao ta cảm giác sắp có điều gì đó sẽ xảy ra. Chỉ là cảm giác hay là sự thật. Vừa nghĩ nàng vừa đi đến bên trong. Càng đi thì càng tăm tối. Nhìn xung quanh cũng không thể nhìn thấy gì. Nàng không biết nàng đang ở trong khu vực kết giới nào, của ai. Đi được một lúc, nàng thấy có một điểm sáng. Một thân ảnh màu trắng, tóc trắng xõa xuống che hết khuôn mặt, đang bị bốn cái xích, xích chân tay treo lên. Mà thân ảnh đó đang cúi thấp đầu xuống dưới. Nên nàng cũng không thấy mặt được. Dường như bị trói lơ lửng nhưng có vẻ như tứ chi vô lực. Thân ảnh kia cũng giống kiểu không xương nên có thể dựng đứng được cơ thể, cố định thân hình chắc là nhờ bốn cái xích kia kéo chặt đi. Nàng nhìn từ xa tuy không thấy mặt nhưng nhờ tóc trắng, áo trắng mà nàng nhận ra, hình như người này rất giống thân ảnh của lão ông mà đã cứu mạng nàng ở bờ sông Nhược Thủy. Nàng tự hỏi đây là ở đâu, sao ông lão này ở đây nhỉ. Hình như đang bị bắt trói thì phải. Nàng nhủ thầm dù ông đang bị gì ta cũng cứu ông. Ta và ông thật có duyên. Tuy đang rất đau và khó thở nhưng Tô Tô vẫn cố gắng dùng lực phá kết giới để tiến về phía ông lão.
Cùng lúc đó, Đàm Đài Tẫn dường như cảm nhận được có ai đó đang tác động vào kết giới mà Y đã tạo ra để giam giữ Tâm Ma. Nhưng nguồn này là linh lực cực mạnh tinh khiết không phải yêu lực của Tâm Ma. Y thông qua sự tác động lên kết giới cuối cùng cũng nhận ra được đó là Lê Tô Tô. Chỉ có nàng ấy mới có nguồn linh lực tinh khiết. Vì từng có linh lực của Tô Tô nên Y liền nhận ra. Nhưng nguồn linh lực tác động vào kết giới cứ đứt quãng. Y cảm nhận được hơi thở nàng cũng không đều.
Đàm Đài Tẫn: Sao nàng ấy lại ở đây. Làm sao nàng ấy tìm được chỗ này. Nàng có biết hay nhìn thấy Y không. Nhưng sao nàng ấy đang bị gì mà hơi thở, nguyên thần, linh lực nàng ấy yếu lại không đều như vậy. Nàng bị gì vậy. Y vừa lo lắng cho Tô Tô vừa hoang mang cực độ, không ngờ lại gặp nàng lúc này. Thật không đúng lúc, giờ Y đến nghe và nói đều không được. Thì làm sao đây. Làm sao để khiến nàng đừng qua đây. Nàng không thể ở đây được. Nàng ở đây thì sớm muốn gì Y cũng tẩu hỏa nhập ma.
Vì sự tác động của Lê Tô Tô mà Tâm Ma tạm thoát khống chế.
Tâm Ma: Hahahaha, hắn vừa cười vừa nói. Đàm Đài Tẫn, rốt cuộc cô ta cũng tìm được đến đây rồi. Đúng là không phụ công sức liên lạc của ta mà. Ngươi tưởng đâu ngươi có thể giam giữ là ta không làm được gì ngươi ah. Ngươi nên nhớ, ta chính là ngươi. Nên những gì ngươi suy nghĩ mong muốn ta đều biết.
Ngươi xem, ta đã dẫn cô ấy đến tận đây rồi. Ta làm tốt không, dâng cho ngươi người mà người luôn mong nhớ. Tiếc rằng, giờ cô ấy đứng từ xa nên không thấy rõ mặt ngươi. Cô ấy chỉ nhận ra được mái tóc trắng và áo trắng của ngươi nên nhận nhầm ngươi là ông lão đã cứu cô ấy ở bờ sông Nhược Thủy (Tâm Ma vừa nói vừa vuốt vào mái tóc Đàm Đài Tẫn như vuốt người yêu, hắn muốn trêu tức, chọc giận Đàm Đài Tẫn, chỉ cần Y tức giận sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Mà điểm yếu duy nhất kích thích được Đàm Đài Tẫn chỉ có Lê Tô Tô. Nên hắn đã dùng yêu lực, biến thành hạt tuyết dẫn nguyên thần nàng vào đây.)
Ngươi xem này, giờ chắc ngươi không biết thân ảnh ngươi tồi tệ, đáng thương đến thế nào đâu nhỉ. Ngươi không thấy gì nên không biết giờ hình hài ngươi ra sao. Để ta mô tả nha. Bây giờ mái tóc đen của ngươi đã biến thành bạc trắng, lộn xộn, đầu tóc bù xù cũng không được ngay ngắn.
Chân tay ngươi giờ cũng chả có, chẳng qua thứ mà mọi người thấy là ảo ảnh. Khuôn mặt hiện tại của ngươi còn đáng sợ hơn. Hai mắt ngươi một bên đã bị khoét trống rỗng, một bên có con ngươi nhưng là màu trắng đục hoàn toàn. Ngươi biết ma khí Nỏ đồ thần là từ con mắt ngươi tạo ra, nên ngươi đã hủy nó tức là hủy vĩnh viễn con mắt ngươi, mắt trái kia là Lê Tô Tô đã từng cho ngươi, vì chấp niệm muốn giữ nên nó chỉ giữ được một con mắt chết thôi. Là mắt trang trí cho khuôn mặt đẹp trai của ngươi.
Nói xong hắn cười. Để ta xem thử, còn gì ta quên nói cùng ngươi. Ah ah, ấn tẩy tủy là tim ngươi, ngươi đã hủy nó thì từ nay về sau ngươi cũng sẽ không có được trái tim. Đó chính là lý do dù ngươi có tái sinh cũng sẽ trở thành Ma Thần giống khi trước, không yêu ai, không thương ai, không có sợi tơ tình, không cảm nhận được cảm xúc cơ bản nhất, vui, buồn, biệt ly, hạnh phúc. Đó cũng là lý do từ xưa đến nay, các đời Ma Thần mà ngươi đã làm là loại người máu lạnh, tàn nhẫn, vô cảm, không có tơ tình, là một thứ quái vật. Vì trái tim Ma Thần dùng để giết người mà. Rồi ngươi sẽ sớm quay lại con đường đó. Ngươi sẽ chẳng yêu ai, cũng không cảm nhận được tình yêu của Lê Tô Tô – vợ ngươi được nữa.
Sẽ rất bất hạnh khi vợ ngươi đi hôn một cái xác khô không cảm giác, không cảm xúc là ngươi. Nó thật sự kinh tởm. Còn kiếm trảm thiên là do xương cốt ngươi tạo nên, ngươi cũng đã hủy rồi. Từ nay ngươi cũng sẽ không có xương cốt khi ngươi thành con người. Vì thế hiện tại ngươi có thể cố định được thân thể là nhờ bốn cái xích đang giúp ngươi. Giờ chỉ cần tháo xích, người của ngươi sẽ như cọng bún thiêu, vĩnh viễn không đứng lên được.
Ta quên nói vấn đề quan trọng. Tà Cốt của ngươi chính là sức mạnh của ma thần, là ý chí, quyết tâm của ngươi. Nay tuy đã bị hủy rồi, nhưng nếu ngươi chịu nhập ma thì ngươi sẽ tái tạo lại được nó. Ngươi nói xem, nghe xong ngươi thấy có buồn không.
Đến nguyên thần còn khiếm khuyết đủ đường. Giờ ngươi chỉ nghe được một mình ta nói chuyện và nói chuyện được với ta. Còn giờ thì ngươi xem như người vừa câm, lại điếc lại mù. Cô ta có nói gì ngươi cũng không nghe được, không đáp trả được, cũng không nhìn thấy được cô ta. Giờ ngươi có muốn nói gì với cô ta và nghe cô ta nói chỉ có một con đường. Là phải sử dụng yêu lực. Chứ với thần lực ít ỏi của ngươi thì đến miệng ngươi cũng đừng hòng mở ra được. Có thể tình trạng hiện tại của ngươi ta biết ngươi chẳng quan tâm và cũng vô cảm với nó.
Nhưng nếu vợ ngươi thấy ngươi như vậy. ta sẽ xem xem có làm cho tâm mạch của cô ta đứt thêm không và biết đâu nguyên thần cô ta cũng sẽ tan biến trước cả ngươi. Ngươi không nhận ra nguyên thần và hơi thở cô ta rất yếu sao. Cô ta đang bị tổn thương tâm mạch nặng. Có thể còn bị thương nặng hơn tâm mạch của ngươi lúc bị trúng 6 cây Đinh Diệt Hồn. Thân thể của cô ta cũng có chút ma khí, trọc khí từ ba cô ta là Quỷ Vương Đế Miện. Nhưng vì cô ta được thần lực nuôi dưỡng từ bé. Khi trở thành thần thì cũng đã loại bỏ được hoàn toàn ma khí. Nhưng khi sinh con cô ta đã yếu, lại dùng thần lực để tẩy hoàn toàn ma khí, trọc khí cho con ngươi. Con gái ngươi là máu mủ của ngươi, nên cũng mang ma khí từ ngươi. Tâm mạch cô ta vì chịu đau đớn, mệt mỏi, nhớ mong ngươi suốt 500 năm, đến giờ nó đã thành tâm bệnh của cô ta. Vì thế giờ tim cô ta đã mang bệnh và hết sức yếu ớt. Mỗi lúc tuyết rơi, bệnh cô ta lại nặng hơn.
Nếu để cô ta thấy ngươi như thế này. Người không ra người, ma không ra ma. Thì ngươi nghĩ xem, cô ta có đau lòng quá độ mà tự hủy luôn tâm mạch không. Bệnh của cô ta là do ngươi mà ra. Hhahhah, ta rất vui để được xem kịch của hai ngươi. Ta xem xem ngươi sẽ làm gì để bảo toàn tính mạng cho cô vợ nhỏ của ngươi. Hắn nói xong rồi cười, và tiếp tục bỡn cợt Đàm Đài Tẫn. Hắn hết vuốt mặt rồi đến tóc.
Lúc này khi nghe xong mọi chuyện, thì Y cũng không còn chút định lực nào. Lê Tô Tô đã vì Y mà tổn hại nặng nề đến tâm mạch. Tâm ma nói đúng không hề sai. Nếu Tô Tô giờ thấy Y như vậy, cũng sẽ đau lòng mà bệnh càng trầm trọng hơn. Còn Y không nói, không nghe, không thấy gì thì làm được gì để khuyên bảo, an ủi nàng đây. Đang nghĩ thì Y cảm nhận được kết giới của Y sắp bị phá rồi. Giờ chỉ còn cách sử dụng yêu lực mới nói chuyện và nghe cô ấy nói. Chứ nhìn thì cũng không nhìn được rồi. Sau khi nàng đi rồi, Y sẽ dùng linh lực phá yêu lực. Giờ chỉ có cách đổi phó tạm thôi. Dù có dùng yêu lực thì y cũng chỉ nói được và nghe được. Không thể nhìn được, cũng không thay đổi được khuôn mặt hình dáng. Nếu nàng đến gần cũng sẽ nhận ra Y. Với ngoại hình và khuôn mặt bây giờ của Y sẽ làm nàng shock và sẽ đau lòng. Giờ Y phải làm sao để trấn an nàng đây. Y phải nghĩ cách để nàng tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này như thế nào.
Tâm Ma: Cô ta giỏi thật, thở không nổi nhưng cuối cùng cũng phá được kết giới của ngươi rồi. Cô ấy đang tiến lại phía này. Giờ ta xem kịch hay đây.
Đàm Đài Tẫn: Câm miệng, đứng cút qua một bên. Đừng có đụng vào người ta. Ngươi cứ đợi đi. Sau này ta sẽ không nương tay với ngươi nữa. Ngươi dám dẫn cô ấy đến đây để ép ta dùng đến yêu lực sao. Nhưng ta sẽ không bao giờ để bản thân tẩu hỏa nhập ma. Thành ma hay thành thần chỉ do bản thân ta muốn. Không ai có thể ép ta thứ ta không muốn. Nói chưa xong, Y đã nghe tiếng bước chân nàng tiến đến gần. Tuy nhiên Y cũng không ngẩng đầu lên.
Lê Tô Tô: Nàng đi đến, vừa đi vừa nói. Là lão ông sao, là lão người đã cứu ta ở bờ sông Nhược Thủy ah. Đây là đâu vậy, là kết giới ở bờ sông sao. Sao lão lại bị bắt trói đến đây. Để ta đến giải cứu lão. Nói xong cô ấy cũng dừng trước Y một đoạn không quá xa.
Tâm Ma: Hắn cứ cười rất lớn. Vừa cười vừa nói Đàm Đài Tẫn, thật thú vị ah, vậy mà vợ ngươi chưa nhận ra ngươi, gọi ngươi là lão ông. Chết cười ta mất.
Đàm Đài Tẫn: Ngươi câm miệng. Nói xong Y dùng khẩu quyết khống chế Tâm Ma, giam hắn lại vào nguyên thần. Nhờ có yêu lực của Tâm Ma mà đã khiến Đàm Đài Tẫn bắt đầu nghe rõ hơn và nói được dễ dàng hơn. Y nghĩ, ta sẽ tận dụng hết yêu lực của ngươi, ta xem ngươi còn thoát khỏi khống chế của ta mà làm bậy nữa không.
Đàm Đài Tẫn: Là cô nương sao. Ta không việc gì cả. Tâm mạch cô có vẻ bất ổn, hơi thở không được thông suốt nhỉ. Y nói nhưng mặt thì không ngẩng đầu lên. Y rất sợ Tô Tô nhìn thấy mặt Y nàng sẽ không trụ được. Y đang nghĩ cách để Tô Tô bớt đau lòng.
Lê Tô Tô: Không sao cả, tý là hết. Chỉ là bệnh cũ tái phát.
Đàm Đài Tẫn: Sao cô lại vào được đây. Cô đến đây để làm gì.
Lê Tô Tô: Ta không biết sao ta lại vào đây cả. Ta đang ở Tàng Kinh Các ở Diệp Phủ xem sách. Thấy tuyết rơi, ta hơi khó thở nên chỉ dừng lại ngắm tuyết. Không hiểu sao lại bất tỉnh mà nguyên thần ta lại bị dẫn vào đây. Vậy lão cho ta biết đây là đâu vậy. Ta phải làm gì để cứu lão thoát khỏi đây.
Đàm Đài Tẫn: Cô nương có thật lòng muốn cứu ta không. Giờ cô nương hạ thân thể ta xuống đất đi. Xích đó cô không phá được đâu. Nó đã ăn vào trong xương cốt ta rồi. Nếu cô cố phá, ta sẽ không trụ vững. Sau đó cô nương nhắm mắt lại, tiến lại gần đây. Ta sẽ bày cô nương thêm cách.
Lê Tô Tô: Được thôi, ta sẽ cứu lão mà. Nàng dùng linh lực hạ thân thể Y xuống đất, lúc này cả người Y đã chạm đất nhưng hai tay vẫn bị cố định trên xích, chân ở tư thế đang quỳ và bị xích. Nhưng thực ra Y không có chân nào cả. Chẳng qua cơ thể Y lơ lửng thôi. Tô Tô nhắm mắt tiến lại gần hơn, càng lúc càng gần hơn.
Y tuy không nhìn thấy nàng nhưng nghe được hơi thở và tiếng bước chân của nàng. Y càng nghe càng cảm giác đau lòng khó tả. Y rồi sẽ lừa nàng thêm một lần nữa. Y nhủ thầm trong lòng. Xin lỗi nàng, ta chỉ lừa nàng thêm một lần này nữa thôi, vì đây không phải là lúc chúng ta gặp nhau. Để bảo vệ nàng và tam giới, ta đành phải gạt nàng.
Đàm Đài Tẫn: Cô tiến sát gần ta. Đừng ngại, ta vốn không nghe, cũng không nói được, không nhìn thấy được. Ta phài dùng yêu lực để nói và nghe. Nay yêu lực ta sắp cạn rồi, ta không thể nói to với cô. Cô đến thật sát ta sẽ nói cho cô nghe cách. Nhưng cô đừng có mở mắt. Khuôn mặt ta sẽ làm cô sợ. Ta không muốn ai nhìn thấy khuôn mặt của ta.
Lê Tô Tô vốn là người vì chúng sinh mà: Được thôi, ta sẽ nhắm mắt không nhìn lén dung mạo của lão. Nói xong nàng tiến lại sát Y, ghé tai đến gần Y.
Y nghe thấy tiếng bước chân gần hơn và hơi thở nàng trước Y rất gần. Y ngẩng đầu về phía hướng có hơi thở. Y dần dần tiến đầu Y gần sát tai nàng. Y nói, cô cúi vai cô xuống thấp tý, cho ta chút điểm tựa. Việc ta nói với cô rất dài. Không có điểm nào tựa ta mỏi cổ lắm.
Nàng nghe lời, hạ thân thể quì xuống, vẫn nhắm mắt lại, để vai về hướng của Y. Sau đó nàng còn giúp Y để đầu Y lên vai nàng. Nàng sợ lão không thấy đường không tìm được chỗ vai nàng để tựa. Nàng là vậy đấy, nhân ái, từ bi, giúp ai là giúp cho hết mình không ngại. Y để cả cằm Y gác lên vai nàng. Miệng Y ngay bên tai nàng. Nàng nhắm mắt nhìn thẳng, còn Y dựa cằm lệch một bên nên nàng không thể thấy mặt Y. chỉ có tóc Y bên tai nàng. Y thì thầm cảm giác này rất tốt. Đã lâu rồi ta mới có lại cảm giác này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.