Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 13:




Hoàng thượng cười cười giải thích nguyên nhân hai nước tranh đấu,khi đã hiểu được lý do thì hắn an tâm không ít.

Nguyên nhân tranh đấu của Tống quốc và Lệ Đường quốc chính là xuất phát từ lịch sử xa xưa. Tống quốc khi thành lập là lãnh thổ phụ thuộc của Lệ Đường quốc. Tống quốc là một quốc gia có hùng tâm rất lớn, từ khi lập quốc đến này, thông qua sự cố gắng của các vị hoàng đế, lãnh thổ và biên cương của họ không ngừng mở rộng.

Cho tới bây giờ tuy Tống quốc không phải là quốc gia cường đại nhất, nhưng là quốc gia rất ổn định, quốc lực vững chắc dựa trên các cơ sở phát triển vững bền.

Lệ Đường quốc đối với Tống quốc vẫn ôm ấp cừu hận, tất cả các vị hoàng đế của họ xưa nay chỉ lấy việc thu hồi quốc thổ là ưu tiên,vì thế sự tranh đấu giữa hai nước vốn chưa bao giờ được dừng lại.

Lần này Lệ Đường quốc lại xuất binh đến biên cương,bày ra việc khai chiến với Tống quốc,đồng thời liên hợp với Thanh Phong quốc ở Hồng Nham Thạch sơn mạch tiến hành nhiễu loạn đối với Tống quốc. Hắc Kỳ quân cũng là một kỳ binh do Lệ Đường quốc an bài tại Tống quốc. Tuy nhiên, do Lý Cường nhúng tay, Hắc Kỳ Quân phải lui binh, phá vỡ kế hoạch của Lệ Đường quốc, vì vậy Tống quốc có thể tranh thủ được thời gian nhanh chóng tập hợp binh lực. Hiện giờ, hai bên đang ở thế giằn co.

Dù có thời gian tốt để chuẩn bị quân lực,Tống quốc cũng không muốn khai chiến bỡi vì khi Lệ Đường quốc đưa ra yêu cầu về lãnh thổ, có phái tu chân cao thủ ra mặt, kỳ vọng có thể có được thành quả nơi bàn đàm phán.

Lần này Lệ Đường quốc phái một tu chân cao thủ làm khâm sai đặc sứ đến Tống quốc. người này tên gọi An Lãng,tại tu chân giới cũng là nhân vật có danh vọng. Ngữ khí của hoàng thượng chợt đổi: "Lý ái khanh,lần này đàm phán có quan hệ đến sự an nguy tồn vong của Tống quốc a!"

Lý Cường nghĩ thầm: "Cái đó với ta có quan hệ gì chứ? Sao ta chẳng hiểu gì cả. À, không đúng, Hoàng thượng nói điều này với ta là có ý gì?" Một ý nghĩ mơ hồ thoáng lên, nhưng lúc đó Hoàng thượng và Hầu Phích Tịnh đã cùng cười. Hoàng thượng cất tiếng: "Lý ái khanh, trẫm đặc cách phong ngươi làm đặc mệnh toàn quyền khâm sai của Cố Tống quốc tiến hành đàm phán cùng với khâm sai đặc sứ của Lệ Đường quốc"

Thì ra là vậy,ta đang không hiểu vì sao lại có chuyện phong quan ban thưởng, thì ra là muốn ta đi làm kẻ đàm phán. Nói đùa sao? Đem vận mệnh của một quốc gia giao cho ta. Một khi làm không tốt, chẳng phải là làm cho sanh linh đồ thán hay sao? Dù gì thì cũng đều là tội của ta... Không được, chuyện này không thể làm a!"Lý Cường nghĩ vậy nói: "Hoàng thượng, ta tài sơ học thiển, cái gì cũng đều không biết, để ta đi đàm phán thì sợ rằng…"Hắn liếc mắt nhìn Hầu Phích Tịnh một cái, nghĩ thầm: "Ngươi sao không nói gì đi, lại không chịu giúp ta a...?"

Hầu Phích Tịnh làm như không nhìn thấy gì, làm cho Lý Cường hận đến cắn chặt răng. xem tại TrumTruyen.vn

Hoàng thượng cười nói: "Ái khanh không cần chối từ, trẫm tin tưởng ngươi. Cứ như vậy đi, cho ngươi thời gian ba ngày để chuẩn bị, hoàng tổ gia, trẫm còn có chút công vụ phải xử lý, mời người..."

Hầu Phích Tịnh nói: "Ừ, ngươi cứ đi, không cần bồi tiếp nữa, lão tử cũng muốn đưa huynh đệ đến vương phủ xem trước."

Không tiếp tục nói gì với Lý Cường, Hoàng thượng ho khan một tiếng, quay người bỏ đi.

Gấp đến độ dậm chân tức giận, Lý Cường oa oa kêu lên: "Lão ca, vì cái gì mà không lên tiếng khuyên ngăn chứ. Huynh đúng là muốn đệ chết mà, đệ cái gì cũng đều không biết, không hiểu, huynh nói đệ làm sao mà đàm phán đây?!"

Hầu Phích Tịnh cười nói: "Yên tâm đi, tất cả đều có ca ca làm chủ, đệ cứ vậy mà làm thôi."

Lý Cường vội nói: "Được lắm, cái này là do huynh nói đó, hết thảy là do huynh tác chủ." Hắn nghĩ thầm trong lòng: "Đến lúc đó ta nói hưu nói vượn, nhìn ngươi làm sao mà làm, nếu có gì không tốt, sẽ làm cho hoàng thượng cách chức của ta, ha ha ha…"

Hai người đi ra ngoài, trước cửa đang đứng một loạt thị vệ, trong đó có một thị vệ có bộ dáng đầu lĩnh bước lên trước quỳ xuống nói: "Ngũ phẩm đái đao thị vệ Trần Phong Trữ phụng chỉ xuất lĩnh mười sáu thị vệ theo hầu Thánh Vương"

Đoàn người ra khỏi hoàng cung, hướng về vương phủ đi đến, trên đường Lý Cường phân phó một thị vệ dặn hắn đi đến Ngân Lâu đón bọn Triệu Hào còn đang chờ đợi ở đấy.

Đi tới Thánh Vương phủ, Lý Cường đến lúc này mới được mở rộng nhãn giới.

Thánh Vương phủ chiếm diện tích gần ngàn mẫu, nhỏ hơn so với hoàng cung, nhưng là một kiến trúc tượng trưng cho Cố Tống quốc, vốn là hậu hoa viên của hoàng gia tạo cải tạo thành, vách tường liên miên chừng vạn thước. Bên trong phủ phân ra thành năm phần kiến trúc nam bắc,cứ cách mấy năm hoàng thất đều cũng tu bổ lại một lần. Trong phủ thái giám cùng cung nữ, nha hoàn, sai vặt, tạp dịch... có hơn một ngàn người. Toàn bộ kiến trúc đều được dát hoàng kim thật huy hoàng, so với hoàng cung cũng không kém bao nhiêu.

Lý Cường bây giờ đã hiểu được, vì sao khi Hầu Phích Tịnh nói ban ra vương phủ này, Hoàng thượng lại giật mình như vậy.

Thánh Vương hồi phủ, chẳng những làm cho vương phủ đại loạn, mà còn chấn động khắp trăm quan trong triều đình. Danh vọng của Thánh Vương quả thật quá mức kinh người, toàn bộ Cố Tống quốc đã xem y như là một vị thần. Từ giới hoàng thất quý tộc, tin tức truyền bá ra khắp các quan lại nhân viên thật nhanh. Dù sao thì Thánh Vương đã đi suốt bốn mươi năm không quay về, có những người già cả rồi mà chưa từng được nhìn thấy Thánh Vương, còn những người tuổi trẻ thì chỉ được nghe truyền kỳ về ngài.Hơn nữa họ còn nghe nói, lần này hồi phủ Thánh Vương còn dẫn theo một vị huynh đệ, hoàng thượng dĩ nhiên cũng đã phong hắn làm nhất phẩm cung phụng Hổ Uy tướng quân. Tục truyền vương phủ này cũng đã ban lại cho y, lại còn nói huynh đệ của Thánh Vương lại chỉ là một vị thiếu niên, còn truyền rằng Hàm Lâm thành cũng đã nhờ y mới giải được vây. Điều làm cho các quan lại khiếp sợ nhất chính là thiếu niên này còn là đệ đệ của vị thần phó thủ hộ Sùng Bích của Đại Hán quốc.

Tin tức này là do hoàng thượng cố ý cho người truyền bá ra ngoài, chính là muốn truyền tới tai của vị khâm sai đặc sứ của Lệ Đường quốc.

Rất nhanh, ngay trước cổng lớn của vương phủ đã đứng đầy ngựa xe của các quan viên văn võ đến bái kiến.Trước cửa là những thị vệ đứng thẳng thu bái thiếp một mực nói rằng Thánh Vương vẫn chưa muốn tiếp khách. Các quan lại này không thấy được Thánh Vương, không cam lòng rời khỏi, đã tụm năm tụm ba bàn chuyện cùng nhau. Quan viên các nhà đang bàn luận nhiệt tình thì một thị vệ đã đưa ba người đi tới trước cửa.

"Ai, đây không phải là Triệu Ký Bảo Ngân Kim Lâu lão đương gia đó sao,vì sao hắn lại đến đây?"

"Lão Tiền, có phải là ngươi hoa mắt hay không, lão gia ngươi sao lại đi với người trẻ tuổi đó?"

"Ngươi xem đi, người kia thật là mạnh, trên tay người kia có phải là có cây búa lớn lắm không?"

"Ha, vị tiểu cô nương này thật là xinh đẹp."

Quan viên các nhà đang bàn luận đều trơ mắt nhìn về phía ba người đang nghênh ngang đi vào vương phủ. Một vị quan gọi người đi xem tình huống, người nọ đi tới trước một thị vệ quen thuộc hỏi: "Xin hỏi Hứa huynh,vì sao ba người vừa rồi có thể tiến vào trong phủ vậy?"

Hứa thị vệ cười nói: "Ai, Tần lão đệ, không dám dối gạt ngươi, ta cũng không biết a"

Nghe vậy người nọ kinh ngạc, y cười khổ nói: "Thì ra như thế, đa tạ Hứa huynh."

Hầu Phích Tịnh về đến phủ, trước tiên nói vài câu với quản gia rồi không biết chạy đi đâu để hồi ức chuyện xưa. Còn Lý Cường bị một đám cung nữ, thái giám, nha hoàn vội đưa vào hậu đường hầu hạ. Hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi, một đám nha hoàn đã đè ra hầu hạ, tắm rửa, thay quần áo.

Hắn được đưa vào trong phòng ở nội đường. Nơi ấy đã có bốn thái giám khiêng vào một cái bồn nước ấm lớn để sẵn. Một cung nữ dung nhan xinh đẹp có đôi mắt to tròn thưa: "Xin mời ngài tắm rửa!" Đến lúc đó đám thái giám liền rời khỏi phòng.

Lý Cường nói: "Cũng tốt, trước tiên nên tắm rửa, các ngươi hãy lui ra!"

Tám cung nữ còn lưu lại vội cúi người thi lễ: "Chúng nô tỳ hầu hạ ngài tắm!"

"Được, ơ ơ..!"Lý Cường bị dọa nhảy lên kinh hoảng: "Ơ, đâu có được, không tốt a!"

"Phịch" Tám cung nữ cùng quỳ sụp trên mặt đất, kêu xin: "Nô tỳ đáng chết!"

Lý Cường gãi gãi đầu, bảo: "Thật là đáng chết a,... ơn không phải không phải, tất cả đều đứng lên đi, thói quen của ta chính là tự mình tắm rửa, ý của ta là vậy, tắm dùm ta không quen đâu."

Cung nữ cũng chỉ dập đầu mãi không dám đứng lên,cuối cùng Lý Cường không còn biện pháp nào khác, đành cắn răng nói: "Được, được, được, tắm thì tắm, sợ gì..." Rồi hắn nghĩ thầm: "Nơi hoàng thất quý tộc này đúng là con mẹ nó hưởng thụ cha đời, tắm rửa cũng được đàn bà, phụ nữ hầu hạ. Lão tử đây chết còn không sợ, lẽ nào lại sợ bị con gái tắm sao?"

Một thiếu nữ tiến lên cởi dây lưng cho hắn,Lý Cường làm điệu làm bộ, ra dáng đầy đại nghĩa, có chết cũng không sờn lòng!

----o0o----

Nội đường vương phủ.

Lý Cường ngồi ở ghế thái sư, người không được tự nhiên cho lám. Vừa rồi hắn bị tám cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp cẩn thận tắm rửa, khiến cho chút nữa là tất cả "nguyên anh" đều xuất hết ra ngoài, kinh hãi đến mặt đỏ tía tai, đến tận bây giờ vẫn còn chưa thấy thoải mái chút nào.

Bên ngoài có thái giám đưa ba người Triệu Hào đi vào, Lý Cường mừng rỡ kêu lớn: "Xin mời, xin mời!"

Triệu Hào, Mai Tinh Tinh, Trịnh Bằng ba người hết nhìn đông tới nhìn tây đi vào nội đường. Mai Tinh Tinh gấp gáp vọt đến trước tiên, nhìn Lý Cường và có chút sửng sốt, cười khanh khách nói: "Ca, nhìn quan phục này của huynh thật là kỳ quái nghe. A, sao huynh lại trở thành quan thế này chứ?"

Nhìn thấy ba người cùng đến, tâm tình Lý Cường tốt hẳn lên, cười hỏi: "Nào, nào, bộ dáng của lão ca có tuấn tú hay không nào?"

Ba người hai miệng đồng thanh đáp: "Không tuấn tú!Ha... ha!"

Triệu Hào hỏi:"Sư tôn! Tinh ngài được phong quan đều đã được truyền bá ra bên ngoài, còn sư bá đi đâu rồi?"Nói xong hắn đã đem chuyện nghe được ở ngoài kể lại.

Lý Cường nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi bảo: "Còn có một chuyện chưa nói ra ngoài, đó là hoàng thượng phong cho ta làm đặc mệnh khâm sai đại thần, phụ trách đàm phán cùng đặc sứ của Lệ Đường quốc. Được rồi, Nữu Nữu muội là người Lệ Đường quốc, ca ca hỏi tình hình chỗ muội một chút nhé?"

Mai Tinh Tinh cười nói: "Chỉ cần Nữu Nữu biết, nhất định sẽ nói cho huynh nghe."

Lý Cường nói: "Ta muốn biết An Lãng tại Lệ Đường quốc là nhân vật thế nào?"

Mai Tinh Tinh kinh hãi thất sắc hỏi lại: "An Lãng?Lệ Đường quốc cung phụng đường An Lãng?"Nàng nghiến răng tiếp: "Hắn chính là cừu nhân của Mai gia chúng tôi."

Lý Cường phân phó cho quản gia: "Ngươi đi tìm lão ca của ta đến đây đi" Rồi lại bảo: "Nữu nữu, nói lại chuyện đó cho ca ca nghe đi!"

Bây giờ Lý Cường thật sự xem Mai Tinh Tinh là tiểu muội của mình. Chuyện của muội muội, làm ca ca không thể không quản được.

Cha của Mai Tinh Tinh tên là Mai Ngạo, là Lệ Đường quốc cung phụng đường tam phẩm. Phương pháp tu chân của Mai gia cực kỳ đặc biệt, đây là phương pháp lấy cỏ cây để tu luyện, là phương pháp tu chân độc nhất ở cung phụng đường. Mai Ngạo nổi danh chính là nhờ chế đan dược.

Đan dược của Mai gia chính là loại đan dược mà người tu chân cầu mong có được. Nổi tiếng nhất có năm loại, đứng nhất chính là Nguyên Dương đan, công hiệu đề cao chân nguyên của người tu chân. Nếu trong giai đoạn Nguyên Anh sơ kỳ mà phục dụng đan dược này, sẽ nhanh chóng đề cao tốc độ tăng trưởng của Nguyên Anh, tránh cho nguy hiểm của tẩu hỏa nhập ma. Đứng thứ hai chính là Bồi Nguyên đan, là bảo bối đầu tiên của người tu chân, ăn vào có thể tiến đến Trúc Cơ kỳ rất nhanh. Loại thứ ba chính là Kết Tục đan, người tu chân nếu bị gãy tay gãy chân, nếu có đan nhục này nối gân nối xương, linh diệu vô cùng. Thứ tư là Ly Vẫn đan, người tu chân nếu bị trọng thương, dù còn một hơi thở, phục dụng đan dược này có thể cứu được mạng, cho nên có người còn gọi nó là Phục Mệnh đan,ý nói là còn có thể lấy được mạng sống quay trở về.Thứ năm chính là Thanh Uẩn đan, chuyên giải các loại kỳ môn độc chú.

Linh đan cũng chính là đại họa cho Mai Ngạo. An Lãng tại cung phụng đường chính là nhất phẩm cung phụng, nhất đẳng công tước, là hoàng thúc của hoàng đế Lệ Đường quốc, quyền cao chức trọng, vì bồi dưỡng mấy tôn nhi của mình, đã mạnh mẽ đòi cho được Nguyên Dương đan và Bồi Nguyên đan. Nhưng hai loại linh đan này luyện chế cực kỳ khó khăn, trong tay Mai Ngạo còn sót lại một viên nhưng An Lãng cần đến sáu hoàn, Mai Ngạo không cách nào giao ra nhiều như thế, bởi vậy là kết oán cừu.

An Lãng làm người âm ngoan độc ác, khi Mai Ngạo không thể thỏa mãn yêu cầu, liền ghi hận trong lòng, âm thầm xếp đặt kế hãm hại, làm cho Mai Ngạo phải đem vợ cùng ái nữ bỏ trốn. An Lãng an bài người truy sát, phục kích ở chỗ giao giới giữa Lệ Đường quốc và Cố Tống quốc. Cả nhà ba người đại chiến cùng sát thủ một trận, trong hỗn chiến Mai Tinh Tinh cùng cha mẹ lạc nhau, thất lạc đến Thất Xoa Lĩnh.

"Cha mẹ của muội bây giờ ở đâu? Có tin tức gì không?"Lý Cường quan tâm hỏi, nghĩ thầm: "Không trách nàng lại đến Thất Xoa Lĩnh làm cường đạo, tiểu cô nương này thân phận thật không đơn giản."

Mai Tinh Tinh buồn bã đáp: "Không rõ, nhưng có thể cha mẹ muội giờ đã đến được Hàn Băng Nguyên, nhờ sư môn cứu trợ."

Triệu Hào kinh ngạc hỏi: "Phải đi Hàn Băng đại lục sao?"

Mai Tinh Tinh đáp: "Phải, chính là Hàn Băng đại lục!"

Trịnh Bằng reo lên: "Hãy để ta cho lão hỗn đản này một búa. Đại muội tử, cây búa đen này của ta đã lâu không có đựợc chém người rồi!"

Lý Cường an ủi: "Nữu Nữu đừng khổ sở, chúng ta sẽ giúp muội. Sau khi mọi chuyện đã an bài thật tốt, ta sẽ đưa muội đi Hàn Băng Nguyên."

Hắn lại hỏi Triệu Hào: "Hàn Băng nguyên là địa phương nào? Đệ đã từng đi qua chưa?"

"Không phải người tu chân thì có ai dám đi Hàn Băng đại lục, địa phương đó là nơi lạnh lẻo vô cùng, khí hậu vô cùng quái dị, còn xuất ra một thứ gọi là Kháp Kháp Băng quái thú. Người không may gặp phải tuyệt không thể thoát. Đệ đã từng đi ngang qua bờ Hàn Băng đại lục, nếu không từng học qua võ công thì đã xong hết rồi. Mười một người đồng hành chỉ còn có bảy người may mắn còn sống"Triệu Hào e ngại đáp.

"Khó vậy cũng phải đi, nhất định phải tìm được cha mẹ của Nữu Nữu ta mới yên tâm."

Ánh mắt Mai Tinh Tinh đỏ hồng lên vì cảm động. Nàng nói: "Ca, huynh phải cẩn thận với con người của An Lãng, tâm tính của hắn vừa xấu lại vừa ác, không thể ngờ hắn sẽ làm gì đâu."

Vốn Lý Cường chuẩn bị tâm ý lần này tùy ý đàm phán,nhưng nay lại gặp cừu nhân của Nữu Nữu, nên đã đổi ý. Hắn quyết dù sao cũng phải làm cho An Lãng gặp xui xẻo mới được. Nếu đã quyết tâm làm, cần phải cẩn thận suy tính phương pháp mới được.

Vương phủ quản gia bẩm báo, Thánh Vương đang ở tại tịnh xá, họ không dám quấy rầy.

Lý Cường cười nói: "Chúng ta đến đó quấy rầy lão, vừa hồi phủ là đã bỏ chạy vô ảnh vô tung, mặc kệ lão, chúng ta đi đến đó."

Bốn người do quản gia dẫn đường, phía sau dẫn theo một đoàn nô phó, hướng tây phủ đi tới.

Đi vào kiến trúc của tây phủ, quản gia chỉ lên trên, bốn người nhìn lên đều nở nụ cười, Hầu Phích Tịnh một người đang ngồi trên nóc nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lý Cường lăng không chậm rãi đi lên nóc nhà, cười nói: "Lão ca, phong cảnh như thế nào?"

Hầu Phích Tịnh thở dài đáp: "Biết không? Người tu chân không có nhà, nhất định phải chịu sự cô độc, nhìn thân nhân và bằng hữu lần lượt ra đi, lão tử sợ nhất là trở về vương phủ này, ai..! Trong tâm đã quá già rồi!"

Lý Cường không nói gì. Hầu Phích Tịnh nhìn xuống dưới nói: "Mấy tiểu bằng hữu của ngươi cũng đã đến, chúng ta xuống đi" Lão lại vừa cười vừa nói: "Vương phủ bây giờ chính là nhà của các ngươi, sao không mang theo mọi người đi thăm một chút, tận hưởng cảm giác của gia chủ đi chứ."

Nhìn lão bông đùa nói giỡn như thế, Lý Cường cũng cười: "Lão ca, không thể nào, vương phủ này quá lớn, ngay cả phương hướng đệ cũng không rõ, huynh muốn đệ lạc đường hay sao?"

Hai người lăng không bay xuống, tất cả người hầu cùng quỳ xuống đất: "Thỉnh an Thánh Vương!"

Lý Cường nói: "Lão ca, không biết huynh sao chịu được cảnh mỗi ngày đều có người quỳ xuống thỉnh an này?"

Hầu Phích Tịnh cười to nói: "Cho nên lão tử mới nói với hoàng thượng nhường lại vương phủ cho ngươi, để huynh đệ ngươi cũng nếm thử tư vị khó chịu này!"

Lý Cường lập tức nghĩ lại vừa rồi tại nội đường bị tám cung nữ hành hạ, nhanh mồm miệng đáp: "Thật là khó chịu, không thoải mái chút nào a!"

Rõ ràng là khó chịu, bị tám thiếu nữ xinh đẹp vừa tắm vừa xoa, mà bản thân lại không muốn làm bậy, thật là khổ sở không thể nói hết.

Triệu Hào tiến lên quỳ xuống, cung kính nói: "Đệ tử không biết sư bá chính là Thánh Vương, xin Thánh Vương thứ tội!" Trong lòng hắn một trận đắc ý, Thánh Vương là sư bá của ta,quyền thế tài phú cũng là nhất đẳng.

Hầu Phích Tịnh liếc mắt nhìn Triệu Hào thật sâu, thu hồi nụ cười,nghiêm túc nói: "Tiểu tử, chỉ nói một lần rõ ràng cho ngươi nghe, nếu ngươi muốn tiến vào đường tu chân rộng thênh thang, thì tất cả những việc trần thế đối với ngươi đều sẽ không còn ý nghĩa nữa. Ngươi có thể chơi, có thể quan tâm, nhưng tuyệt không thể tham luyến. Nếu cửa này ngươi không thể qua được, thì ngươi vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới tu chân cao hơn. Đến lúc đó đừng trách lão tử không nhắc nhở qua ngươi."

Lời này tựa như một cây chùy lớn đập vào trong tâm não Triệu Hào. Lão lập tức tỉnh ngộ. Được hồi chuông cảnh tỉnh này, lão cuống quýt dập đầu đáp: "Đệ tử kính tạ sư bá chỉ điểm mê tâm, đệ tử đã hiểu được rồi!"

Kỳ thật,Triệu Hào tại trần thế đã bảy mươi năm,chánh thức bắt đầu việc tu chân cũng chính là sau khi gặp Lý Cường. Cuộc sống lúc trước vốn là đang ở trong việc lăn lộn trong kinh doanh,với ý nghĩ của thế tục quả thật không đủ định lực. Nhưng nhờ lần huấn đạo này của Hầu Phí Tịnh,đối với việc tu chân lần này của hắn có trợ giúp rất lớn.

Hầu Phích Tịnh lại nói: "Học theo sư tôn của ngươi, cảnh giới của hắn so với ngươi vô cùng cao thâm."

Lý Cường thầm cảm thấy xấu hổ, nếu Hầu Phích Tịnh thấy được khi hắn ở trên địa cầu, lần đầu tiên tới tay một số tiền lớn, sợ rằng đã đá cho hắn một cước bay đi rất rất xa.

Trong thư phòng của vương phủ, nói chính xác là lầu đọc sách, lại là một tòa lầu cao ba tầng.

Hầu Phích Tịnh dẫn đầu mấy người đi vào thư lâu. Lý Cường vừa đi vừa vui mừng, nhìn những cổ thư trong đó, nghĩ thầm: "Có thời gian nhất định phải đọc xem mới được!"

Sau khi ngồi xuống, Lý Cường đem chuyện gia thế của Mai Tinh Tinh nói với Hầu Phích Tịnh, hỏi: "An Lãng tại tu chân giới có địa vị thế nào? Bối cảnh sư môn của hắn ra sao? Lão ca huynh quen thuộc tình huống như thế, nói cho chúng đệ nghe đi!"

Hầu Phích Tịnh hỏi Mai Tinh Tinh: "Nữu nữu, Mai gia các ngươi có phải có người gọi là Mai Du Băng không?"

Mai Tinh Tinh kinh hãi nói: "Có ạ, là ông nội của nữu nữu, lão tiền bối biết ông ấy sao?"

Hầu Phích Tịnh gật đầu nói: "Mai gia sư môn nhất định là ở tại Hàn Băng nguyên Hồi Xuân Cốc, có phải gọi là Linh Bàn Môn không?"

Mai Tinh Tinh vui mừng nhảy dựng lên, chộp lấy tay Hầu Phích Tịnh nói: "Thật tốt quá, Nữu Nữu có thể tìm được cha mẹ rồi."

Hầu Phích Tịnh cười đáp: "Đừng có lôi kéo nữa, khớp xương của lão đầu ta gãy mất!"

Hầu Phích Tịnh nhìn Lý Cường nói: "An Lãng có địa vị không lớn lắm tại tu chân giới. Hắn là một người tham luyến quyền thế, là một tiểu nhân nhiều âm mưu, bởi vậy có thể phán đoán hắn không có bao nhiêu tu vi"

Nhìn thoáng qua Triệu Hào, lão lại nói: "Nhưng lại nghe nói người này có rất nhiều pháp bảo cổ quái, lại ác độc dị thường. Sư môn của hắn rất thần bí, theo lão tử biết,An Lãng và Tiêm Kiệt Tinh Bách Hoàng Lão Nhân có liên quan."

Mai Tinh Tinh không hiểu, hỏi: "Tiềm Kiệt Tinh là địa phương nào?"

Hầu Phích Tịnh nói: "Là một chỗ của người tu chân,là một tinh cầu rất kinh khủng, một nơi mà người tu chân không có thực lực sẽ sống rất thảm!"

Lão lại nói tiếp: "Bách Hoàng Lão Nhân tại Tiềm Kiệt Tinh là thủ lĩnh ác bá của một tổ chức, dưới tay có nhiều người tu chân thực lực mạnh mẽ, nhưng lại bị Phong Duyên Tinh áp chế, nên bọn họ không còn ra đây làm ác nữa."

Trịnh Bằng thật sự là nghe không thông, kêu lên: "Tiểu ca a, đệ nghe không hiểu các ngươi nói gì, muội tử, ta đi ăn đây."

Ngoắc quản gia, Lý Cường lặng lẽ phân phó: "Dẫn hắn đến phòng khách, lấy rượu thịt cho hắn ăn, nhanh đi"

Trầm ngâm chốc lát, Lý Cường nói: "Đệ không hiểu rõ tình hình của Lệ Đường quốc và Cố Tống quốc. Lão ca, huynh đi tìm hoàng thượng tìm cho đệ một người. Kẻ đệ cần là một quân sư có thể tham mưu, ân, là Trình Tử Trọng, còn tìm thêm một người hiểu rõ về lục địa này đến đây"

Hầu Phích Tịnh cười nói: "Không thành vấn đề, người đệ muốn chính là Khu Mật Viện viện sử, các bộ thượng thư,lão tử đều có thể làm được"

Vừa lúc đó, có thị vệ báo lại, có Đại Hán quốc đặc sứ thường trú tại Cố Tống quốc cầu kiến Hổ Uy tướng quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.