Thiên Chân vừa né tránh, vừa kêu lên quái dị: " Ai, các ngươi làm gì, đừng đánh nữa, nơi này không phải nơi đánh nhau…"
Lý Cường lên tiếng: " Tất cả dừng tay! Muốn đánh đi ra ngoài đánh! Ở chỗ này tranh đấu là muốn chết." Năm lão nhân còn lại cũng tiến lên ngăn cản.
Đại lão hỏi: " Các ngươi làm gì?"
Lưu lão tức giận nói: " Lúc đầu chính là nghe xong lời hắn, chúng ta mới đến Huyễn Thần chánh điện thăm dò…Thiên Chân, nói cho ngươi, chúng ta năm người, chỉ có ta và Vũ Phi còn sống, còn ba người kia đều chết ở Huyễn Thần chánh điện, tan thành mây khói, ngay cả hồn phách cũng tiêu tản, ngươi…đều là do ngươi làm chuyện tốt!"
Thiên Chân vẻ mặt ủy khuất nói: " Ta chỉ là nói cho Dương Bất Dư tiểu tử là Huyễn Thần Điện ở nơi nào, ta lại không bảo các ngươi đi, nguyên lai muốn cho Dương Bất Dư chờ ta cùng đi Huyễn Thần Điện, nhưng ta bị cấm chế trong Bối Dã Đan Đỉnh của Thiên Cô, căn bản là không có cách nào gặp mặt, chờ ta đi ra xong, thì cũng đã không tìm được hắn nữa. Sau đó ta nghe nói có năm Cổ tiên nhân hãm vào trong Huyễn Thần chánh điện, ta mới biết được là hắn dẫn người đi…đây mà cũng oán ta sao? Ai, ta thật thương cảm a!" Hắn vừa kêu oan, vừa rình coi sắc mặt của bọn họ.
Vũ lão và Lưu lão hai người lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hai người bọn họ cũng là nhất thời tức giận, tỉnh táo ngẫm lại, chuyện này cũng không thể trách Thiên Chân.
Lúc đầu nghe nói Dương Bất Dư biết vị trí của Huyễn Thần Điện, bọn họ căn bản không có lo lắng phong hiểm trong đó, dựa vào thực lực của năm người, ở giới này cơ hồ không có địch thủ, liền tin tưởng mười phần sấm vào Huyễn Thần Điện, kết quả tất cả đều thất hãm tại bên trong. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn
Đại lão hiểu được là chuyện gì xảy ra, hắn khuyên: " Bỏ đi, lúc đầu biết về Huyễn Thần Điện thì cao thủ nào không muốn đi tìm kiếm? Hãm ở bên trong không trách được người khác, ta đi đến Huyễn Thần Điện cũng là như thế này, may mắn thu được thủ hộ thần giáp, nếu không cũng đã xong đời."
Lý Cường cũng tiến lên khuyên giải vài câu, nói: " Chúng ta phải thu được một bộ thủ hộ thần giáp…như thế nào mới có thể tiến vào Tử Các?"
Lưu lão nói: " Người không có thủ hộ thần giáp thì không thể đi Tử Các, đi thì phải nhất định giết chết một thủ hộ thần thú, bảy người chúng ta chỉ có thể ở một bên quan sát, nhưng không thể ra tay tương trợ, cho nên người có tu vi kém tuyệt đối không thể tiến vào Tử Các, giết không chết thủ hộ thần thú, người đi vào cũng coi như xong hết rồi, chúng ta chỉ có thể đưa người nhập vào Tử Cát, nhưng lại không đưa ra được."
Thiên Chân tự tin nói: " Không thành vấn đề, thần thú đối với ta không có lực uy hiếp gì."
Lý Cường nói: " Nói cách khác, ta không thể đi vào?" Hắn đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, nói: " Lúc ta mới vừa vào, thì tiến vào Thông Các, các ngươi hợp lực đưa ta đến La Cách đại điện, tại sao không trực tiếp đưa vào Tử Các?"
Đại lão giải thích: " Đây là chủ ý của ta, trước kia vì có tiên nhân bởi vì trực tiếp đưa vào Tử Các, mà bị thần thú giết chết, thật sự là đáng tiếc. Thật vất vả đợi được ngươi tới, đương nhiên sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết, vạn nhất tu vi của ngươi không đủ, chúng ta có thể nghĩ biện pháp tăng lên thực lực cho ngươi, sau đó đi vào Tử Các sẽ có nắm chắc, cho nên mới mang ngươi đi tới La Cách đại điện, nơi này là một trong số ít những nơi an toàn của tiền điện."
Lưu lão nói: " Chúng ta cần chính là bang thủ, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, khi…đó chúng ta phải thử tu vi của ngươi, a a, hợp lực bốn người mới vây khốn được ngươi, nếu không phải Đại lão mang ngươi mạnh mẽ na di đến La Cách đại điện, chúng ta lúc ấy muốn đem ngươi đi nhập Tử Các rồi."
Lý Cường hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, nói: " Các ngươi mang theo Thiên Chân đi lấy thủ hộ thần giáp, ta còn có chút việc, các ngươi lấy được thần giáp xong, ở La Cách đại điện chờ đợi, ta sẽ rất nhanh quay lại."
Thiên Chân hét lớn: " Ngươi…tiểu huynh đệ, vô luận như thế nào đừng để cho chúng ta chờ quá lâu, ai, ngươi biết, ta bị cấm chế tại Bối Dã Đan Đỉnh đã sợ, nhìn thấy Cổ Thần cấm chế là đau đầu, tiểu huynh đệ, ngươi đừng có…"
Lý Cường nhếch miệng cười: " Thiên Chân, ngươi yên tâm đi, cho tới bây giờ ta chưa từng nuốt lời."
Thiên Chân vẫn thật sự không quá tin tưởng Lý Cường, hắn nói thầm: " Ngươi cười thật cổ quái…dù sao quay lại sớm một chút là được rồi, ai, ta thật thương cảm a."
Hắn nhìn ra Lý Cường cười có điểm không có hảo ý, chỉ là hắn nghĩ không ra, nụ cười quái dị của Lý Cường là vì hắn đang suy nghĩ hình dáng Thiên Chân mặc vào thủ hộ thần giáp, Thiên Chân là một đầu thú, nhất định là rất thú vị.
Lý Cường không đợi Thiên Chân tiếp tục lao thao, hướng thất lão chắp tay cáo từ, trong chớp mắt đã biến mất tại không trung.
Thiên Chân nhìn thấy Lý Cường biến mất, trong lòng đột nhiên cảm thấy phi thường bất an, hắn dùng sức nháy mắt mấy cái, hỏi: " Ách, ta làm sao đi tìm Tử Các?"
Lưu lão và Vũ lão mặc dù không hề oán hận Thiên Chân, nhưng hai người đều muốn cho hắn chịu chút đau khổ, Vũ lão nháy mắt, Lưu lão liền hiểu ngay có chút gật đầu, nói: " Thực lực của thủ hộ thần thú không thể nói là mạnh lắm, thực lực của ngươi không có vấn đề, có thể dễ dàng giết chết nó."
Vũ lão cũng nói: " Đúng vậy, tiên nhân bình thường rất khó đấu qua được thủ hộ thần thú, Thiên Chân lão huynh thì khác, một tay là có thể giải quyết được nó, ha ha, chúng ta chờ ngươi thuận lợi đắc thủ."
Hai người một xướng một hòa thổi phồng thực lực của Thiên Chân, mục đích rất minh xác, chính là để cho hắn khinh thường mà chịu thiệt thòi.
Đại lão ngạc nhiên nói: " Các ngươi…"
Lưu lão vội vàng ngăn cản: " Tốt lắm, ta tống ngươi đi Tử Các gần nhất." Nói xong không cho Thiên Chân kịp tỏ vẻ gì, liền kháp động thần linh huyền đưa Thiên Chân tống đi vào.
Chợt nghe thanh âm của Thiên Chân quanh quẩn trong La Cách đại điện: " Ta còn không có chuẩn bị tốt…ta thật thương cảm a…các ngươi…"
Vũ lão cười to nói: " Lần này hẳn là làm cho người này chịu chút đau khổ a."
Đại lão nhịn không được nói: " Các ngươi làm trò gì vậy? Tử Các càng ở gần, thì thủ hộ thần thú bên trong càng lợi hại, sao phải làm ra phong hiểm này…hai người các ngươi..ai, chúng ta mau đi tới chỉ điểm cho hắn một chút, người không có đấu qua thủ hộ thần thú thì sẽ có hại đó."
Lưu lão nói: " Không có gì ngại, thực lực của người này so với chúng ta đều lợi hại hơn, không làm tổn thương được hắn đâu."
Đại lão làm việc rất cẩn thận, hắn trách cứ: " Chẳng lẽ các ngươi nguyện ý chờ mãi chỗ này hay sao? Mặc kệ cùng Thiên Chân có cừu hận gì, hắn đã tới nơi này, là hy vọng thoát khốn của chúng ta, làm khó hắn là làm khó chính mình, đạo lý này cũng không rõ hay sao?"
Vũ lão cười khổ nói: " Ta hiểu được rồi, chúng ta đi thôi, có lẽ có thể chỉ điểm cho hắn một chút."
Lý Cường trở lại Nguyên Giới, lập tức sưu tầm Xích Minh, rất nhanh đã tìm được tung tích của Xích Minh.
Hắn không chút phản ứng đưa Xích Minh na chuyển qua trước mặt, Xích Minh cười khổ nói: " Khó trách, ta nói ai có bản lãnh lớn như vậy, ai, đại ca a, không có việc gì là lôi kéo ta tới, tốt xấu ta cũng là một đại lão gia, thật không có mặt mũi, ngươi muốn gặp ta không thể đi thẳng tới sao?"
Lý Cường không nói một câu, chỉ nhìn chằm chằm hắn, Xích Minh kỳ lạ cúi đầu nhìn xem trên người mình, đưa tay sờ sờ, nói: " Đại ca, ngươi làm gì? Trên người ta có gì cổ quái hay sao?"
Lý Cường lắc đầu, vòng quanh Xích Minh một vòng, một tay nâng cằm, như có điều suy nghĩ nhìn hắn.
Xích Minh bị hắn nhìn đến lông tóc dựng đứng, nhịn không được quát: " Đại ca, ngươi làm gì!" Âm thanh vang lên như sét đánh.
Lý Cường cau mày, nhàn nhạt nói: " Ngươi tên gì?"
Xích Minh khốc tang nghiêm mặt nói: " Đại ca, sư ca, ngươi có chuyện thì nói, đừng nhìn ta như vậy."
Lý Cương nói: " Có người tìm tới, nghe nói hắn bị người cầm đi đồ vật gì đó, hình như có liên quan tới ngươi." Hắn nhàn nhạt nói.
Xích Minh con mắt trừng lên, nói: " Vật gì vậy? Lão Xích ta cho tới bây giờ không có lấy đồ vật gì của người khác, oa nha, là ai oan uổng cho ta?"
Nếu là người không biết Xích Minh, nghe được hắn nói đầy tráng khí như thế, có lẽ thật sự sẽ tin tưởng.
Lý Cường mỉm cười, hắn quá hiểu rõ người này rồi.
Xích Minh phi thường ủy khuất nói: " Ta ở tại Nguyên Giới không có đi đâu, ta làm sao đi lấy được đồ vật của người khác chứ?"
Lý Cường nhẹ giọng nói: " Là Cô Tinh tới."
Xích Minh ho khan một tiếng, rất vô tội nói: " Cô Tinh? Hắn đến quan hệ gì tới ta."
Lý Cường tung cước đá ra, mắng to: " Ngươi đừng giả vờ ngốc với ta! Cô Tinh lúc ở Cổ Thần Tàng, đã thu được một thủ trạc, còn là ta trợ giúp thu được, bên trong có vật gì ta không có lấy, Cô Tinh cũng không lấy, lúc đó chỉ có ngươi có xem xét qua, đã thiếu đi đồ vật…không tìm ngươi thì tìm ai? Nói mau, là vật gì vậy? Ngay cả sư tôn và sư cô đều cũng kinh động đó."
Nhưng thật ra Xích Minh cũng đã quên, lúc ấy hắn chỉ tò mò lấy đi Thanh Giản, vẫn không có nhìn qua lần nào. Bị Lý Cường nhắc nhở xong, hắn vỗ đầu, nói: " Kỳ quái, bọn họ làm sao biết thiếu đồ vật chứ? Thật sự là không thể tư nghị."
Lý Cường biết đồ vật đúng thật là bị Xích Minh cầm đi, hắn hỏi tới: " Là vật gì vậy?"
Xích Minh hắc hắc cười, che giấu vẻ xấu hổ trên mặt, nói: " Không có thứ gì lợi hại, chỉ là một cái Thanh giản, ta thu hồi rồi lại quên…ân, bọn họ khẩn trương như vậy…nhất định rất trọng yếu."
Hắn vừa nói vừa tìm kiếm, rất nhanh đã lấy ra một Thanh giản đưa cho Lý Cường.
Lý Cường thử dùng thần thức tham nhập, thanh giản này và ngọc đồng giản thường dùng của tu chân giới khác nhau, bên trong tràn ngập đủ các dạng ba động, loại ba động này Lý Cường rất quen thuộc, đó là thần chi ngữ ngôn, bất quá ba động ghi chép bên trong phi thường khó thể giải thích.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Lý Cường nói: " Vật này có nội dung xem ra rất trọng yếu…sư đệ, thanh giản cần phải trả lại cho Cô Tinh, nhưng…nếu đã ở trong tay huynh đệ chúng ta, vậy trước hết nên nhớ kỹ lại, đợi lúc rảnh rỗi, thì sẽ chậm rãi tìm hiểu."
Xích Minh giở khuôn mặt tươi cười nói: " Vật này hữu dụng? Ha ha, may mắn lúc đầu đã lưu lại."
Lý Cường trừng mắt nhìn hắn, nói: " Ta cũng không biết là có hữu dụng gì, chờ ta một lát." Hắn lập tức dùng thần thức ghi lại nội dung trong Thanh giản.
Cũng hết ba ngày thời gian, Lý Cường mới có thể ghi nhớ được toàn bộ.
Hắn đưa thanh giản trả lại cho Xích Minh, nói: " Ngươi cũng mau nhanh ghi nhớ, nội dung rất khó nhớ được, hơn nữa phi thường phức tạp, với tu vi bây giờ của chúng ta còn không thể giải thích, bất quá thứ này quả thật rất trọng yếu."
Trong lòng Xích Minh thập phần đồng ý cách làm của Lý Cường, trong miệng lại nói: " Ha ha, đại ca, ngươi làm vậy cũng là trộm…" Nói còn chưa dứt lời đã bị Lý Cường một cước đá bay, người hắn ở trong không trung oa oa kêu loạn, thần thức đã tham nhập vào trong thanh giản.
Hắn không ngốc một chút nào, nếu biết thanh giản này trọng yếu, vậy nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Xích Minh phiêu phù tại thái không trung, kiệt đem hết toàn lực ghi nhớ ba động trong thanh giản.
Lý Cường đợi tại một bên, tinh tế nhớ lại ba động ghi trong thanh giản.
Loại thần chi ngữ ngôn này rất khó giải thích, hắn đoán có lẽ là bởi vì sự hơn kém trong cảnh giới. Có chút ba động hắn có thể có được một tia cộng minh, nhưng tuyệt đại bộ phận ba động cũng không có cảm giác gì.
Lại đi qua ba ngày, Xích Minh cũng hoàn toàn ghi nhớ ba động trong thanh giản, hắn cười nói: " Đại ca, thứ này thật khó nhớ quá, thật vất vả mới nhớ hết…đại ca, đây rốt cuộc là vật gì vậy, sao ta không sao hiểu rõ."
Lý Cường nói: " Bây giờ không rõ, không có nghĩa là sau này không rõ, nhớ kỹ là được, để khi có thời gian thì suy nghĩ. Ngươi tự mình giải thích với Cô Tinh đi, ta còn có việc."
Hắn đưa Xích Minh đến chỗ Cô Tinh, sau đó lại tiến vào La Cách đại điện trong Huyễn Thần chánh điện.
Mới vừa hiện thân trong La Cách đại điện, Lý Cường đã nhịn không được cười ha hả.