Nạp Thiện đột nhiên kêu to lên: " Ngươi là lão đại tây khu…Ba Lạp".
Rồi lại quay sang Lý Cường nói: " Lão Đại, hắn là một trong những lão đại nổi danh tại Hắc ngục, trước kia từng có giúp đỡ ta. Ha ha, chúng ta đã có thời gian dài không có gặp qua rồi."
Trước kia Nạp Thiện chỉ là một lão đại bình thường trong Hắc ngục, có chuyện gì cũng không tới phiên hắn nói, bây giờ có Lý Cường, hắn cảm giác được như mình lợi hại hơn, nói chuyện cũng đã lớn tiếng hơn một chút.
Ba Lạp đánh giá Lý Cường, trong lòng hắn vô cùng giật mình, tại Hắc ngục này, chưa hề nhìn thấy khổ tù nào dám mặc khải giáp của quân đội, trên tay cầm tích thương tiêu chuẩn của binh lính, vũ khí trang bị này từ nơi nào tới?
" Chẳng lẽ là…" Ba Lạp cả kinh cả người toát ra mồ hôi lạnh.
" Ngươi là…lão Đại của Độc Nhãn Long..họ gì?" Ngữ khí của Ba Lạp vô cùng cẩn thận.
Tại Hắc ngục luôn lấy thực lực làm tiêu chuẩn để nói chuyện, từ khí thế của bốn người Lý Cường hắn đã nhìn ra, đã biết bốn người này không thể đối phó được, ngay cả Độc Nhãn Long tựa hồ cũng đã cường tráng lên rất nhiều, trên người cũng đã tản mát ra một loại sát khí.
" Không sai, ta gọi là Mộc Tử, chúng ta muốn mượn đường của ngươi trở về." Nghe Nạp Thiện nói vậy, Lý Cường cũng không muốn quá áp chế hắn, ngữ khí thật bình hòa.
" Nga, không thành vấn đề, ta phái người đưa các ngươi đi." Ba Lạp tâm tư linh động, nghĩ thầm chỉ cần không phải đến cướp đi vị trí lão đại của hắn, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Lý Cường bọn họ bây giờ cũng gấp đi trở về, cũng không có ý định động thủ với bọn họ.
" Được, ngươi phái người đưa chúng ta đi, cái này cho ngươi." Lý Cường đưa cho Ba Lạp một bao thực vật.
Ba Lạp kinh ngạc nhận lấy bao thực vật. Tại Hắc ngục thực vật cũng đại biểu cho tánh mạng, thái độ hắn lập tức khiêm tốn rất nhiều, lập tức tìm người đưa bọn Lý Cường trở về. Sau khi bốn người rời đi, Ba Lạp triệu tập thuộc hạ lập tức thông tri tới lão Đại ở các khu, đem tin tức bọn Lý Cường đã tới truyền ra ngoài.
Tin tức truyền đi thật nhanh, nghe xong tin tức này các lão Đại đều cùng tập trung một chỗ, bởi vì chuyện rất kinh người, bọn họ kết luận dám chắc bốn người Lý Cường đã giết thủ vệ binh, nếu quân đội Hắc Doanh tiến hành trả thù thì phải làm sao? Trong lúc nhất thời Hắc ngục tràn ngập không khí bất an.
Khi bốn người trở lại trú địa, mọi người trong khu kích động vạn phần. Mọi người đều mặc kệ tất cả, cùng tập trung lại, bảy, tám miệng cùng hỏi nhao lên. Nạp Thiện bây giờ như đầy khí lực, cảm giác làm lão Đại như đã trở về, bộ ngực ưỡn cao, nói đến văng cả bọt mép, bao nhiêu thống khoái không biết nói sao cho hết, khi nói đến cao trào thì chỉ hận không nói ra hết được, phải đưa tay lên đầu gãi gãi.
Kiều Vũ Hồng nhìn Lý Cường trong chốc lát, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, nàng chạy vội tới nhào vào trong lòng ngực Lý Cường, nghẹn ngào nói: " Mộc Tử ca, ta…ta…tưởng rằng..không còn được..gặp lại ca ca nữa…"
Theo sát Khiêu Vũ Hồng, Bí và Mạt Bổn cũng tiến lên, ánh mắt Bí tràn đầy sùng bái, Mạt Bổn ở bên người hắn liên tục phiên dịch những lời Nạp Thiện đang kể như truyện truyền kỳ.
Lý Cường ôm thân hình nhỏ nhắn của Kiều Vũ Hồng, lặng lẽ nói bên tai nàng: " Hồng đệ, đừng khóc nữa, ta không phải đã trở về rồi sao? Ngươi xem, có nhiều người đang nhìn ngươi đó."
Kiều Vũ Hồng đỏ mặt, nhưng nói cái gì cũng không chịu buông tay. Tay nàng vẫn ôm chặt eo Lý Cường, tựa hồ như muốn chui sâu vào lòng hắn, hình như sợ buông tay thì sẽ không còn được nhìn thấy hắn nữa.
Trong lòng Lý Cường vô cùng cảm động, vỗ vỗ vào vai nàng rồi quay đầu hỏi chuyện mọi người.
Nạp Nạp Đôn và Lâm Phong Hợp cũng đang hưng phấn chạy lại, Lý Cường hỏi: " Tất cả không việc gì chứ? Tình huống của mọi người ra sao?"
Lâm Phong Hợp đáp: " Tốt, mọi người đều tốt. Chỉ là trước khi ta đến đây, địa hỏa đột nhiên bộc phát làm chết vài người, ngoài ra thì không có chuyện gì khác. Lão Đại, bộ đội đã bắt đầu huấn luyện, ta và Nạp Nạp Đôn cùng thương lượng, từ những khu khác không ngừng chiêu thêm người, nguyên lai lúc trước cũng từng ở quân đội."
Nạp Nạp Đôn gật đầu, nói: " Ở phụ cận, có mấy lão đại đã phát ra cảnh cáo, có thể sẽ hưng binh hỏi tội."
" Hắc, hắc, đến không kịp đâu. Chờ bọn hắn tới thì sẽ phát hiện chúng ta đã võ trang đầy đủ, cũng đúng lúc nuốt địa bàn của họ." Lý Cường đắc ý cười nói.
Nạp Thiện đem thứ tích thương huyền diệu trong tay đưa cho khổ tù nhìn xem, còn đang đắc ý thì đột nhiên có nguời vỗ một cái vào gáy, cho dù không quay đầu lại thì hắn cũng biết là ai, tại Hắc ngục chỉ có mình Lý Cường là không ngừng vỗ vào đầu hắn. Bất quá trải qua lần mạo hiểm này hắn đã bái phục Lý Cường đến sát đất, đừng nói nhẹ vỗ vào đầu hắn, cho dù bị đá một cước hắn cũng không hề có ý niệm phản kháng trong đầu.
" Lão Đại, ta..ta có cũng đã có biến ra thông minh chút rồi, có thể giống như lão Đại rồi, không phải lão Đại muốn đánh cho ta học khôn thêm nữa mới yên tâm chứ?" Một con mắt của hắn nháy nháy nhìn Lý Cường, vẻ mặt có vẻ vui vẻ. Khổ tù chung quanh choáng váng, đây là người uy phong tám phương Độc Nhãn Long của trước kia hay sao? Quả thực bây giờ đã là một người khác!
" Lão Nạp, đừng có nhiều lời, mau triệu tập những người chủ yếu, chúng ta cần kế hoạch hành động tiếp theo."
" Dạ, lão Đại, tuân lệnh." Nạp Thiện làm mặt quỷ rồi xoay người chạy đi chuẩn bị.
Khi trở lại chính phòng, chỉ trong chốc lát Hàn Tấn, Ngụy Nguyên Thanh, Thản Ca còn có đội trưởng các tiểu đội đều cũng tới, hơn nữa còn có Khảm Khảm Kỳ và Lý Cường đang ngồi chờ, đầy cả một phòng.
" Lần này hành động thu hoạch, mặc dù tù binh đã chết ngoài ý muốn, nhưng chủ yếu là vẫn thành công. Giải quyết được chuyện cung cấp trang bị vũ khí, thân thể suy yếu của khổ tù cũng đã tìm được biện pháp giải quyết. Bất quá chúng ta hành động cần nhanh hơn, lúc từ tây khu trở về đây, có rất nhiều khổ tù nhìn thấy bốn chúng ta đã mặc khải giáp, nếu trong đó có mật thám của Thản Đặc quốc quân đội, tình cảnh của chúng ta sẽ không ổn. Được, mọi người có vấn đề gì, tận lực nói ra, chỉ cần có chuẩn bị, chúng ta sẽ không sợ gì hết."
Nạp Nạp Đôn nghi hoặc hỏi: " Lão Đại, vũ khí trang bị ở đâu? Không phải là trang bị trên bốn người các ngươi thôi sao? Quá ít rồi, có tác dụng gì chứ?"
Chỉ có Thản Ca không chút nghi ngờ, lần trước nhìn thấy Lý Cường từ trong trống rỗng lấy ra cái gì đó, hắn biết nhất định là có chỗ chứa, chỉ là không rõ ràng lắm mà thôi.
Lý Cường khẽ cười nói: " Quân suất vẫn còn lo lắng quá, vũ khí trang bị này là dành cho ngươi đó."
Chỉ thấy hắn giơ tay lên, không hề chuẩn bị gì mà Nạp Nạp Đôn lại thấy trên tay mình xuất hiện một bộ khải giáp và tích thương, hắn mờ mịt nhìn lên tay, trong lòng hồ đồ, hỏi: " Ngươi làm sao mà làm được chứ?"
Nạp Nạp Đôn cuối cùng là một quân nhân, chỉ thoáng chần chờ một chút, nhìn trang bị trên tay, lập tức hưng phấn đứng lên, nhanh chóng mặc vào.
Tiếp theo Lý Cường đem trang bị và vũ khí cấp cho mọi người, nhìn ánh mắt hưng phấn của họ, Lý Cường biết họ đã bắt đầu tự tin hơn. Mặc dù chỉ có hơn một trăm tích thương và khải giáp, nhưng sĩ khí của mọi người cũng lập tức dâng cao.
Lý Cường cởi khải giáp trên người đưa cho Kiều Vũ Hồng, nói: " Hồng đệ, mặc vào đi. Sau này ngươi cũng phải đi huấn luyện, ca ca hy vọng ngươi có năng lực tự bảo vệ mình cho tốt, được không?"
Câu cuối cùng nói ra rất ôn nhu. Kiều Vũ Hồng nhận lấy khải giáp, kiên cường gật đầu.
Thản Ca hưng phấn cầm trang bị, hắn vốn là quân nhu quan nhưng thật ra cũng chưa từng có, nhưng giờ đây đã thành sự thật. Nạp Thiện hắc hắc cười nói: " Ta nói lão Thản a, cái này là do bốn chúng ta liều chết đoạt tới, ta…"
Vừa lại muốn nói ba hoa thì liền bị Khảm Khảm Kỳ kéo tay, Khảm Khảm Kỳ dùng ngón tay chỉ chỉ Lý Cường, rồi đưa tay sờ sờ đầu ra dấu như vỗ, Triệu Trì nhìn thấy quay đầu bật cười.
Mọi người nhiệt tình thảo luận từng bước kế hoạch tiếp theo. Ý kiến của Lý Cường là trước tiên cấp cho binh lính tham gia huấn luyện phục dụng đan hoàn, đồng thời chế tạo vũ khí và hộ giáp, bởi vì trang bị bây giờ còn xa mới đủ.
Nạp Nạp Đôn đề nghị phái ra thám tử, đến các khu nghe ngóng tình huống, hơn nữa còn phải trộm lấy bản đồ địa hình, cho dù không lấy được thì cũng tìm cách vẽ lại. Lý Cường rất đồng ý, tầm quan trọng của tình báo hắn đã biết.
Sau khi thảo luận chấm dứt, mọi người liền bắt đầu hành động. Có cao thủ quân nhân như Nạp Nạp Đôn và Lâm Phong Hợp, các hạng công tác đều triển khai thuận lợi.
Hào khí trong Hắc ngục càng ngày càng dâng cao, lời đồn nổi lên bốn phía, các loại tin tức loan truyền, cũng không biết là thật hay giả, lão đại mỗi khu đều cực lực đàn áp, nhưng gần nhất đã truyền đến một tin tức đáng sợ, đã làm cho các lão đại đều đứng ngồi không yên.
Nạp Nạp Đôn tại các thông đạo bố trí canh gác, đồng thời phái ra thám tử tìm hiểu tình báo và vẽ lại bản đồ địa hình.
Lý Cường ở miết trong phòng chuẩn bị luyện đan, hắn biết thân thể khổ tù quá kém, đừng nói là huấn luyện chiến tranh, cho dù Hắc Doanh có thả họ ra hết thì họ cũng chạy không được xa.
Rất nhanh, Lý Cường luyện ra lô đan hoàn đầu tiên, hắn đặt một cái tên cho loại đan hoàn có thể làm cường tráng thân thể này là Tiểu Bồi Nguyên Đan, công hiệu của nó so với Bồi Nguyên Đan của Linh Bàn Môn kém hơn rất nhiều, nhưng nếu người thường ăn vào thì có công hiệu thoát thai hoán cốt.
" Nạp Thiện…lão Nạp….ngươi đi gọi Độc Nhãn Long đến đây." Lý Cường đứng ở cửa đường hầm, phân phó một khổ tù.
Chốc lát sau, Nạp Thiện chạy tới. Tinh thần hắn bây giờ cường tráng gấp trăm lần, vừa rồi thử cùng Hàn Tấn giao thủ, mặc dù bị hắn đánh trúng vô số lần nhưng cũng không cảm thấy đau đớn lắm, hơn nữa hắn phát hiện chỉ cần mình đánh trúng Hàn Tấn là có thể làm cho hắn cả nửa ngày không đứng dậy nổi. Tâm lý Nạp Thiện như nở hoa, nghe được khổ tù nói Lý Cường tìm hắn, lập tức chạy tới ngay.
" Nạp Thiện, bọn họ huấn luyện ở chỗ nào?"
" Lão Đại, ở ngay đại sảnh có cái ao hôm các ngươi đến đầu tiên, đang huấn luyện ở đó. Bất quá đã có mấy người mệt chết rồi làm lão Lâm tức giận đến đại phát tính tình."
" Được, chúng ta đi xem."
Hai người cùng đi tới đại sảnh. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn
Chỉ thấy Lâm Phong Hợp và Nạp Nạp Đôn đang tranh chấp gì đó.
" Ngươi huấn luyện như vậy không hữu dụng đâu, dụng đao và quyền cước đi đối phó binh lính Thản Đặc đế quốc, đó là chịu chết…"
" Nạp Nạp Đôn, ta chỉ là cần cơ thể bọn họ cường tráng thêm một chút, bằng không, bọn họ ngay cả chạy cũng chạy không nổi, làm sao mà đánh nhau?"
" Kiểu huấn luyện của ngươi bây giờ, bọn họ còn chưa kịp cường tráng, sợ rằng sẽ bị mệt chết rồi…"
Gương mặt Lâm Phong Hợp đỏ bừng, hét lớn: " Ngươi nói làm sao bây giờ? Bọn họ không cách nào chỉ trong một đêm mà có được thân cường lực tráng, bọn họ…bọn họ…con mẹ nó, thật sự là quá yếu. Ta chỉ có thể dùng cách này huấn luyện, ngươi chẳng lẽ không thể cho bọn họ khôi phục một chút sao?"
"Ta có thể."
Lý Cường chậm rãi đi tới.
Lâm Phong Hợp và Nạp Nạp Đôn lập tức đình chỉ tranh chấp. Lý Cường hiểu được, vì hai người bọn họ đến từ hai tinh cầu bất đồng, giải thích về quân đội đều không giống nhau, hơn nữa hình thái chiến tranh cũng không giống nhau, không tranh chấp nhau mới là kỳ quái. Nhưng nơi này là Thản Bang Tinh, phải do Nạp Nạp Đôn tác chủ mới được, hắn so với Lâm Phong Hợp càng thích hợp chỉ huy hơn.
" Ai, Lâm đại ca, sau này tại phương diện chỉ huy quân sự, cần Nạp Nạp Đôn quân suất mới là chính, hắn rõ ràng biết rõ chiến tranh ở nơi này là như thế nào, ngươi nên toàn lực trợ giúp hắn, đồng thời phải bảo vệ hắn mới được."
Do biết được thân phận khác của Lý Cường, Lâm Phong Hợp mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng đáp ứng rất sảng khoái.
Lý Cường đem Tiểu Bồi Nguyên Đan cung cấp cho mấy người phụ trách, rồi lại cấp cho Kiều Vũ Hồng và Mạt Bổn mỗi người một viên.
Nạp Thiện đột nhiên kêu lên: " Mọi người khoan ăn trước đã.."
Lý Cường có chút sửng sốt rồi đột nhiên hiểu được, cười nói: " Hồng đệ, ngươi trở về phòng mà ăn rồi một hồi trở lại huấn luyện, Bí và Mạt Bổn không nên cùng đi."
Nhìn Kiều Vũ Hồng rời đi, Lý Cường hắc hắc cười nói: " Ăn đi, sau đó ngồi xuống vận công, hiệu quả rất tốt." Nói xong nhìn Nạp Thiện nháy nháy mắt.
Nguyên lai Nạp Thiện muốn nhắc nhở mọi người một tiếng, nhìn thấy Lý Cường như vậy thì cũng nhịn không nói nữa, trong lòng chỉ là muốn cười, quay đầu làm ra vẻ không có gì nói: " Được, mọi người có thể ăn."
Mọi người nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, không biết họ đang làm cái quỷ gì, bất quá nghe lão Đại bảo ăn, vài người đều ăn ngay. Chỉ chốc lát sau, Mạt Bổn là người đầu tiên cầm cự không được liền chạy đi tìm ngõ ngách mà ngồi xuống, tiếp theo là Nạp Nạp Đôn và Thản Ca cũng chạy đi, Bí càng trực tiếp, kéo quần ngồi xổm xuống tại chỗ, Nạp Thiện đã nhịn không được nữa, bèn cười rộ lên.
Hàn Tấn, Lâm Phong Hợp, Ngụy Nguyên Thanh thu hoạch rất lớn, công lực đại phúc tăng lên, nguyên lại bọn họ đều là nhị lưu thân thủ, bây giờ nhảy lên cảnh giới nhất lưu cao thủ.
Nạp Thiện lệnh cho khổ tù rửa sạch mặt đất, Lý Cường lệnh cho người mang tới một bồn nước nóng, đem những chất còn dư của đan hoàn bỏ vào trong nước, cho tất cả khổ tù cùng uống một chút.
Đến lúc này có một thám tử trở về báo cáo.
" Quân suất, bất hảo rồi, nghe nói lão Đại các khu tụ tập cùng một chỗ, đòi tới chỗ này bắt người."
Lý Cường hỏi: " Nguyên nhân gì? Đòi bắt ai?"
Thám tử đáp lời: " Đại lão gia, họ nói muốn bắt bốn người mặc khải giáp binh lính, chính là lão Đại các người, nghe nói Hắc Doanh truyền lệnh xuống, nếu không giao ra bốn người này, binh lính Hắc Doanh sẽ xuống đây huyết tẩy các khu."
Nạp Nạp Đôn cảm thụ được thân thể trở nên cường tráng, tin tưởng gấp trăm lần, nói: " Bọn họ đến không kịp đâu. Chỉ huy quân sự Hắc Doanh thật là độc ác, bọn họ trước tiên làm cho trong các khu khổ tù tự rối loạn rồi sau đó mới dùng một lưới bắt hết. Xem ra hành động của chúng ta Hắc Doanh đã biết, lần này bọn họ muốn tiến hành trả thù."
Lâm Phong Hợp nhìn lên gương mặt đã bắt đầu hồng hào của khổ tù, cười nói: " Chỉ cần tranh thủ một đoạn thời gian, để làm cho binh lính khôi phục tốt hơn, chúng ta có thể chinh phục cả Hắc ngục."
Nạp Nạp Đôn lập tức hạ lệnh, tại mỗi thông đạo an bài hai người lính canh gác, dùng hai thứ tích thương phong kín thông đạo, bất luận kẻ nào tiến vào đều giết chết không tha. Lâm Phong Hợp bổ sung nói: " Mỗi một thông đạo thêm hai người, nhìn thấy tình huống lập tức về báo cáo."
Trong vấn đề quân sự Lý Cường không ra được một chủ ý, hắn chỉ bàn giao vài câu rồi cùng Nạp Thiện trở về chuẩn bị chế tạo vũ khí.
Dựa theo thói quen, trước tiên an bài một tòa phòng ngự trận, làm cho nó vận chuyển, Lý Cường lại phân phó cho Nạp Thiện lệnh cho một số khổ tù đem quáng thạch tới, còn tự mình cầm một cây tích thương nghiên cứu.
Hắn vận một tia chân nguyên xem xét kết cấu của tích thương, phát hiện trong thương có một trận pháp cực kỳ đơn sơ, tất cả đều là công kích trận, như là chuyển hóa năng lượng tinh thạch trận pháp, hơn nữa có thêm trang bị gia tốc và trang bị kích phát. Đối với Lý Cường mà nói điều này thật là quá đơn giản.
Lý Cường bây giờ có thể vận dụng chân nguyên lực rất ít, bất quá loại chế khí đơn giản này vẫn còn làm được.
Mặc dù đơn giản, nhưng một tích thương cũng làm cho hắn hao phí tâm tư.
Trước tiên hắn dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện chế quáng thạch để tìm ra vật chất hữu dụng, trực tiếp hình thành hình dáng cây thương, sau đó bố trí trận pháp rồi cuối cùng thay đổi cấu tạo của kích phát và gia tốc trang bị. Kỳ thật là hắn xếp đặt tạo ra một loại vũ khí hoàn hảo hơn, loại vũ khí này ngày sau tại Thản Bang đại lục gọi là Hắc ngục thương, còn có giá trị hàng vạn, có tiền chưa chắc đã mua được.
Sau khi đã tạo ra một cây tích thương thật tốt, sau đó đã dễ dàng hơn. Lý Cường liên tục chế ra hơn mười cây, có thể nói mỗi cây đều không quá giống nhau, hắn tùy thời hứng thú gia tăng hoặc thay đổi trận pháp trong đó.
Sau này khi Hắc ngục thương lưu truyền bên ngoài, là được tướng lãnh các quân đội yêu nhất, còn có chút hoàng thất quý tộc và thương nhân cất dấu, điều này làm Lý Cường chưa bao giờ nghĩ tới.
Lý Cường kinh hãi phát hiện chính mình ngày càng có thể sử dụng thật nhiều chân nguyên lực hơn. Đây là chỗ tốt của phương pháp chế khí của Trọng Huyền Phái, khi luyện khí thì cũng đồng thời tăng trưởng tu vi.
Nhưng mà khải giáp chế tạo khó khăn, do cần rất nhiều tài liệu, hoàn toàn không thể chế thành. Suy tư một lúc lâu, Lý Cường nghĩ ra một biện pháp: Luyện chế tí thuẫn. Mặc dù không thể phòng ngự toàn thân hữu hiệu, nhưng có thể bảo vệ những bộ vị chủ yếu của thân thể.
Đã có kinh nghiệm luyện chế Xích Diễm Long Thuẫn, tí thuẫn đã luyện chế tốt hơn.
Nạp Thiện nghĩ được như là mình đang nằm mơ, chỉ thấy lão Đại đem một luợng lớn quáng thạch đi vào, rất nhanh từ bên trong đã mang ra một lượng tích thương và tí thuẫn bộ dáng cổ quái. Hắn nhịn không được nói: " Ai..ai..lão Đại, có thể chế tạo được bạo đạn màu đỏ đó không, ta thích nó lắm a."
Câu nói này của hắn thật ra đã nhắc nhở Lý Cường, cười nói: " Ai, lão Nạp đã nhắc nhở ta đó. Đợi chốc lát để ta nghĩ lại."
Nhớ tới tại Thiên Đình Tinh từng có Băng Bạo Đạn thật kinh hồn, rất nhanh Lý Cường đã tạo ra một loại bạo đạn mới uy lực kinh người. Vừa làm ra một loại vũ khí hoàn toàn khác, lại thêm một thời gian dài luyện khí, đã làm lực lượng cấm chế của toái hồn kim càng ngày càng yếu, mắt nhìn như sắp hủy được nó rồi.
Vì nhanh chóng thoát khốn, Lý Cường lại quyết định tu luyện lại Bách Nhận Thương và Xích Diễm Long Thuẫn, còn muốn tu cải lại Ưng Kích Nỗ.
" Nạp Thiện, lão Đại sao còn không ra."
" Quân suất, ngươi hỏi ta, còn ta hỏi ai đây…lão nhân gia hắn đột nhiên không ra, ta lại vào không được, không tin…ngươi đi thử xem." Nạp Thiện bất đắc dĩ xòe hai tay.
" Ta cũng không tin…"
Nạp Nạp Đôn hướng trong phòng đi đến, khi đến cửa thì cách nào cũng không vào được. Bên trong cửa sương khói tràn ngập, đừng nói là người không vào được, ngay cả tay cũng không nhìn thấy, lại nhìn không thấy tình huống bên trong, làm cho hắn gấp đến độ dậm chân.
Hàn Tấn, Khảm Khảm Kỳ, Lâm Phong Hợp cũng đã vội vã tới, Nạp Thiện biết đã có đại sự xảy ra.