<!-- vuông -->
Chương 24
Trước kia từng tưởng sẽ không bao giờ đến thôn Nam Lĩnh được, bây giờ đã gần ngay trước mặt.
Thôn nằm trong dãy núi trùng điệp, những mái nhà tranh thưa thớt là màu sắc dị thường duy nhất trong màu xanh bạt ngàn. Như thể những tia lửa rơi lên trên tấm sa tanh, đốt lỗ chỗ.
Một con đường đất quanh co lầy lội thoáng hiện trong rừng cây bên cạnh bia đá. Thôn Nam Lĩnh xa xưa như thể một câu đố, yên lặng nằm trên đoạn cuối con đường dài.
Mạnh Triều đưa mắt ra hiệu với Đồng Hạo. Hai người tập trung tinh thần, bước nhanh về phía trước. <!-- vuông -->
Cửa thôn là vài mẫu đất cằn cỗi nhưng không thấy ai đến trồng trọt. Hiện tại mạ trong ruộng đã héo khô, cỏ dại mọc um tùm. Chỉ còn lại con gà trống cụt đuôi đang tung tăng kiếm mồi trên bờ ruộng.
Chỗ nào cũng thấy cây cổ thụ che trời xanh um tươi tốt, nhà cửa lác đác lọt thỏm ở giữa. Hầu hết đều là những ngôi nhà tranh cũ kĩ, qua trăm năm bị mưa gió bào mòn, bức tường bên ngoài đã mốc meo loang lổ, nền bị sụp xuống. Trên cánh cửa gỗ rạn nứt, loáng thoáng thấy được bức tranh tết đã bị hủy hoại phai màu, thờ phụng thần linh xa xôi lạ lẫm.
Không ít nhà cài then chốt cửa, khóa đã rỉ sét. Cả thôn như thể vẫn mắc kẹt trong quá khứ, không nhìn thấy chút khói lửa nhân gian sôi động nào.
Hai người dừng lại ở bên ngoài một ngôi nhà, ngó vào bên trong qua bức tường đổ sụp.
Trong sân, cỏ đã mọc đến đầu gối, đã trở thành thiên đường cho lũ thỏ hoang. Khắp nơi toàn là phân gà phân vịt. Trong mùi hôi thối của các túi ni lông, một con chó già màu vàng gầy trơ xương đang ghé bên cạnh chiếc giếng cạn. Nó híp mắt, thè lưỡi thở hổn hển dưới ánh nắng chói chang. <!-- vuông -->
“Đi thôi.” Mạnh Triều chọc Đồng Hạo bằng cây gậy trong tay: “Chúng ta đi tìm người nào biết nói chuyện ấy.”
Hai người tiếp tục lởn vởn trong thôn, lúc môi lưỡi đã khát khô, cuối cùng họ cũng gặp được một người đầu tiên.
Đó là một thằng bé tầm bốn năm tuổi, đứng dưới một gốc cây đa cành lá xum xuê.
Trên người nó chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu vàng xanh, đã bị giặt đến biến dạng. Chiều dài vừa khéo qua mông, hai đôi chân nhỏ đen sì sì lộ ra khỏi mép áo ba lỗ. Hai chân để trần, vô tình đạp bùn trên đất.
Thằng bé cầm cái ná được làm từ trạc cây trong tay, đang định bắn chim trên cây. Nghe thấy tiếng bước chân, nó quay mặt lại rồi lùi về sau hai bước, lấy tay chùi nước mũi trên mặt.
“Anh bạn nhỏ, chào em.”
Mạnh Triều chống tay lên đầu gối, cúi người xuống, cố gắng tỏ ra hòa nhã đáng tin.
Mặt thằng bé đột nhiên sáng rực, sợ sệt im lặng. Tay trái nắm chặt ná, tay phải gãi gãi nốt muỗi cắn trên đùi.
“Ba mẹ em đâu rồi?”
Anh ấy đang định đặt tay lên đầu đứa bé, một bóng người vội vàng lóe lên ở cuối con đường kèm theo tiếng quát.
Người đến là một người phụ nữ, ôm bụng to, cánh tay trái khác đang bế một cô bé hai ba tuổi. Cô ta vừa chạy vừa gọi, không ngừng vẫy tay với đứa bé trai.
Cô ta nói giọng địa phương với tốc độ cực nhanh. Mạnh Triều nghe không hiểu, nhưng trông dáng vẻ chắc là đang dạy dỗ thằng bé. Chỉ thấy đứa trẻ cau mày, không tình nguyện trả lời bằng tiếng địa phương.
“À thì, chào cô.” Mạnh Triều mỉm cười với cô ta, cố gắng tỏ ra hòa nhã: “Xin hỏi…”
Nhưng người phụ nữ chẳng thèm để ý như thể không trông thấy hai người họ. Cô ta bước nhanh đi tới trước mặt Mạnh Triều làm dấy lên một làn gió nóng.
Cô ta nắm lấy cánh tay thằng bé, lôi xềnh xệch về nhà.
Thằng bé bắt đầu vờ khóc nỉ non, ăn vạ trên đất không chịu đi. Người phụ nữ giơ tay tát cho cái làm nó ăn đau. Lần này nó đau lòng thật sự, khóc ré lên làm bé gái trong lòng bị giật mình cũng há miệng òa lên, khóc giàn giụa nước mắt.
Mạnh Triều và Đồng Hạo ngượng ngùng đứng yên tại chỗ, khuyên cũng chẳng phải mà ngăn cũng không xong.
Người phụ nữ banh mặt, cố tỏ ra hung dữ kéo con mình nhanh chóng rời khỏi đó.
Thằng bé che mặt khóc, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn. Mẹ nó cũng quay đầu xem, thấy hai người Mạnh Triều nhìn sang bên này thì xoay sang chỗ khác, chạy chậm cả đường.
Bóng dáng một lớn một nhỏ nhanh chóng biến mất trong bóng cây.
Thôn xóm lại trở nên yên tĩnh lần nữa, chỉ có tiếng chó sủa văng vẳng vang lên nơi sơn cốc nhìn không thấy điểm cuối.
Mạnh Triều lau mồ hôi trên mặt.
“Đi thôi, tìm tiếp.”
Không lâu sau, họ gặp người thứ hai.
Bên cạnh mái tranh cũ nát lụp xụp ở rìa thôn.
Một ông cụ thấp bé, gầy gò cởi trần đang tìm kiếm thứ gì đó trong sân. Thỉnh thoảng lại khom người chật vật nhặt lên rồi đặt lên chóp mũi ngửi. Hành động này làm xương sườn nhô lên càng rõ rệt như muốn đâm thủng làn da.
“Ông ơi.” Mạnh Triều gõ cửa sân: “Xin hỏi nhà của Từ Tài Tăng đi đường nào ạ?”
Ông cụ bị anh ấy làm giật mình, quay người lại rồi nghiêng đầu mờ mịt quan sát. Sau đó ông ấy gác lại công việc trong tay, run lẩy bẩy quay người đi vào phòng.
Khi hai người họ đứng ngây tại chỗ không biết phải làm sao, ông cụ lại đỡ khung cửa thò đầu ra ngoài vẫy tay với họ.
Mạnh Triều thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới.
Đồng Hạo hơi khó hiểu, nhưng vẫn đi theo.
Khác với ánh mặt trời rực rỡ chói chang bên ngoài, trong phòng tối tăm ẩm ướt nhìn không rõ.
Đến khi đôi mắt đã thích ứng được với ánh sáng trong phòng, họ mới nhìn rõ cách bày trí trong căn phòng.
Đây là một ngôi nhà vô cùng đơn sơ, chẳng khác gì nơi tránh nạn. Bức tường được tát từ rơm và bùn, mấy đồ gia dụng cũ kĩ đã bị đào thải từ thập kỷ trước. Rơm đã bị mục rữa đen sì chất đống trên bùn đất, cột nhà gác mấy chậu gỗ đựng nước mưa bên trong.
Ông cụ đuổi muỗi, run rẩy đưa hai cái bát vỡ, làm động tác mời họ uống nước.
“Ông ơi.” Mạnh Triều cố vớt vát ít tiếng Nam Dương ở sâu trong đầu mà trước đây từng học: “Ông bao nhiêu tuổi rồi?”
Ông cụ nhìn anh ấy nhưng chỉ cười, sau đó lại giơ tay làm động tác mời uống nước.
Trên mặt nước nổi xác thiêu thân đã chết, Đồng Hạo liếm đôi môi khô nứt rồi uống cạn.
Mạnh Triều chú ý đến vẻ khác lạ trong mắt ông ấy, một con mắt đã hoàn toàn trắng xóa đục ngầu, hẳn là mắc bệnh đục thủy tinh thể nghiêm trọng.
Anh ấy lại quan sát ngôi nhà tranh một lượt, ông cụ đã từng này tuổi còn mắc bệnh về mắt, lẽ nào lại sống một mình?
“Ông ơi.” Anh ấy lại cố giao lưu bằng tiếng địa phương, vừa nói vừa vẽ: “Ông có biết Từ Tài Tăng không?”
Nghe thấy cái tên này, ông cụ ngây ra đứng im tại chỗ, sau đó chậm rãi đứng dây sải bước ra ngoài.
“Anh đại, anh có được không đấy?” Đồng Hạo lại múc tiếp một bát nước cho mình, nhặt một cọng cỏ bên trong ra: “Sao trò chuyện kiểu gì để ông cụ đi mất rồi?”
“Hay do mình phát âm không chuẩn nhỉ?” Mạnh Triều cũng tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ câu nào phát âm không chuẩn, không cẩn thận lại nói bậy rồi.”
Hai người đang nghiên cứu thì ông cụ đã bước trở lại ngưỡng cửa, còn có một người đàn ông trung niên đi theo sau.
Áo lót xám, quần xà lỏn, chân đeo dép lê màu lam.
Người đàn ông trung niên vừa bước vào cửa đã khựng lại, cảnh giác quan sát hai người họ rồi tùy tiện thốt một câu tiếng địa phương.
Mạnh Triều vội vàng đứng dậy đưa giấy chứng nhận qua.
Người đàn ông trung niên nhận lấy, cầm trong tay lật đi lật lại xem tỉ mỉ. Lúc ông ta ngẩng đầu lên, mặt mày đã tươi cười đổi sang nói tiếng phổ thông.
Tuy ông ta nói không chuẩn lắm nhưng dù sao cũng có thể nghe hiểu.
“Hai đồng chí cảnh sát có chuyện gì thế?” Người đàn ông áo lót xám liếc nhìn ông cụ: “Chú ruột của tôi lại làm sao à?”
“Đây là người thân của anh sao?”
Ông cụ ngồi ở bên cạnh cúi đầu như thể một đứa trẻ, hai tay xoa đường viền quần, không lên tiếng.
“Là em của cha tôi.”
Người đàn ông mặc áo lót xám trông hơi câu nệ, cười cũng hơi gượng gạo. Đôi mắt ti hí khẽ nhướng, len lén quan sát sắc mặt Mạnh Triều.
Mạnh Triều vỗ vai ông ta: “Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ đi ngang qua, đi vào xin miếng nước thôi.”
Vẻ mặt người đàn ông thả lỏng hơn rõ rệt, sắp xếp mọi người ngồi xuống rồi sai ông cụ trở lại tìm kiếm, gom đủ bốn cái ghế.
Mạnh Triều quyết định vòng vo trước để ông ta buông lỏng cảnh giác. Thế là anh ấy nhấp miếng nước, trò chuyện câu được câu không.
“Thôn các anh có bao nhiêu nhân khẩu ạ?”
“Trước kia không lớn lắm, bây giờ còn ít hơn.”
Người đàn ông đưa một điếu thuốc qua, là thuốc tự chế của bản địa cực mạnh, rất dễ sặc. Mạnh Triều vốn không hút được nhưng vì lôi kéo quan hệ nên ngậm vào miệng, cúi đầu để đối phương châm lửa.
“Đi huyện thành hết rồi.” Người đàn ông nhả khói thuốc, trở nên thoải mái hơn, gác chân: “Cũng chỉ còn lại bảy tám hộ dân thôi, còn đâu đều là người già phụ nữ và trẻ em không đi được.”
Ông ta đột nhiên nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, phải xưng hô với hai cậu thế nào nhỉ?”
“Tôi là Mạnh Triều, còn đây là Đồng Hạo, gọi Tiểu Hạo được rồi.”
“Chào cảnh sát Mạnh, tôi là Từ Gia Đống, cũng là trưởng thôn này. Cậu cứ gọi tôi là lão Từ.”
Nhắc đến trưởng thôn, Từ Gia Đống không che giấu nổi vẻ đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ thở dài phiền muộn.
“Ôi, nếu không phải có cái danh trưởng thôn này thì tôi cũng chẳng chịu ở đâu. Ra ngoài tốt biết bao, vừa kiếm được nhiều vừa thoải mái.”
Ông ta hút một hơi thuốc rồi vung tay, khói thuốc vẽ một vòng tròn màu trắng nhạt trong căn phòng tối tăm chật hẹp.
“Hết cách, tại tôi có trách nhiệm quá mà.” Ông ta ưỡn ngực: “Cả thôn cần tôi nên tôi đành hi sinh ở lại, phục vụ mọi người thôi.”
“Cậu xem, người ta giác ngộ đến thế.” Mạnh Triều nháy mắt với Đồng Hạo: “Có năng lực, có lòng trách nhiệm và tầm mắt, nếu không sao sẽ đặt tên là Gia Đống chứ? Trụ cột quốc gia, thôn này nếu không có trưởng thôn như này thì sao được.”
Từ Gia Đống được anh ấy dỗ dành vui vẻ, mặt mày tươi cười vội vàng xua tay, nhưng miệng lại nói nhiều hơn.
“Đúng rồi, cảnh sát Mạnh, các cậu tới đây bằng cách nào?”
Mạnh Triều lắc đầu, kể qua sự gian nan trên đường.
“Sau núi của chúng tôi có đường, tuy thôn Nam Lĩnh lạc hậu nhưng cũng không đến nỗi phong kín.”
Từ Gia Đống vỗ đầu gối anh ấy như thể quen thân.
“Lần trước, mấy cái thôn quanh đấy góp tiền vào tu sửa đường xi măng nên tiện hơn nhiều. Aiza, lần sau các anh đến nữa thì tìm một người dẫn đường, sẽ tốt hơn tự mình đi bừa nhiều đấy. Hôm nay chắc đã tốn mất mấy chặng ấy nhỉ.”
“Đúng vậy.” Đồng Hạo liếc mắt nhìn Mạnh Triều: “Tốn công đi mất bao nhiêu chặng.”
Mạnh Triều rít một hơi, nhanh chóng đổi đề tài.
“Trưởng thôn Từ, thôn mình sống qua ngày kiểu gì?”
“Thì dựa vào gần trăm cây cau, trước kia còn trồng một ít mía. Sau khi đắc tội người nhà họ Bao, người ta không chịu thu mua của chúng tôi nữa. Tự mang ra ngoài thì không tiện nên người trồng trọt ngày càng ít.”
“Người già trong thôn thì sao?”
“Sống nhờ vào con cái nuôi dưỡng thôi, toàn dựa vào lương tâm. Họ đi làm thuê ở bên ngoài, tháng nào cũng gửi một ít.”
“Ôi, cũng vất vả nhỉ.”
“Đúng vậy, đều không dễ dàng gì.”
Nói mấy câu khách sáo cũng đã đủ, Mạnh Triều cảm thấy đã đến lúc thu lưới.
“Có phải trong thôn mình có ông cụ tên Từ Tài Tăng không?”
Từ Gia Đống sửng sốt, vỗ tay cười ha ha rồi chỉ vào ông cụ ngồi cứng còng bên cạnh: “Đây chính là chú Tài Tăng này.”
Mạnh Triều và Đồng Hạo không khỏi quan sát lần nữa. Ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm được luôn nhân vật mấu chốt, Từ Tài Tăng.
Giờ phút này, ông cụ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ chạm khắc gỗ như pho tượng.
Nụ cười trên mặt cũng không thay đổi, như thể được khắc lên. Ông ấy không hề tức giận.
“Đôi mắt của chú tôi không tốt, người cũng đã lớn tuổi nên không làm việc được. Ngày thường đều sống nhờ vào sự tiếp tế của người trong thôn.”
“Hình như thường có người chuyển tiền trợ cấp cho thì phải?”
“Đúng đấy, tin tức của các cậu nhanh nhạy quá, đến cái này cũng biết. Mỗi tháng bưu điện đều gửi một số tiền tới, nhưng chân cẳng của chú tôi không tiện nên đưa cho hàng xóm rồi đưa cho trưởng thôn tôi. Thiếu cái gì thì khi chúng tôi lên trấn sẽ tiện mang về cho.”
“Anh có quen người gửi tiền không?” Mạnh Triều nhìn thẳng vào mắt ông ta, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Từ Gia Đống: “Nghê Hướng Đông.”
“Không quen.”
Cực kỳ tự nhiên, không hề có sơ hở gì.
Mạnh Triều ra vẻ kinh ngạc: “Hả? Người này không phải người trong thôn xung quanh à?”
Từ Gia Đống lại hút điếu thuốc, suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu.
“Ừm, chưa từng nghe nói qua.”
“Thế anh có biết vì sao anh ta lại hay gửi tiền không?”
“Không biết, có thể là thấy người già cô đơn đáng thương đấy. Người ta đều nói giàu thì tốt bụng mà?” Từ Gia Đống nhả khói thuốc: “Có lẽ kẻ có tiền hay thích quyên góp tí gì đó. Cũng phải nói ba tôi có phúc nên được ông chủ giàu có chọn trúng.”
Nghe ông ta nói, Mạnh Triều lại nghĩ tới Nghê Hướng Đông thuê nhà trọ giá rẻ ở Cầm Đảo.
Chậc, nhìn qua chẳng giống ông chủ giàu có gì cả.
Anh ấy đưa mắt cho Đồng Hạo, cậu ta lấy một bức ảnh từ trong túi ra rồi đưa qua.
“Anh nhìn xem có quen mắt không?”
Bức ảnh này được chọn ra từ tập ảnh chụp lén, cố ý xóa phần thi thể của Tiểu Quân đi, chỉ phóng to mặt Nghê Hướng Đông. Đây cũng là tấm ảnh cận mặt duy nhất mà họ tìm được của anh.
“Ôi, gương mặt này bị sao thế? Bị bỏng hay là…” Từ Gia Đống nhận lấy bức ảnh, nghiêng hẳn người về phía sau, vừa nhìn vừa tỏ ra khó xử: “Người đang êm đẹp, tiếc thật đấy!”
Ông ta vội vàng trả lại ảnh, nhìn dáng vẻ không hề nói dối. Hai người họ thật sự không quen nhau.
“Nhưng mà các đồng chí cảnh sát, rốt cuộc các anh có chuyện gì thế?”
Từ Gia Đống búng tàn thuốc, gian xảo nháy mắt với họ.
“Cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo. Chắc sẽ không leo trèo mấy ngọn núi để đi xin miếng nước chứ.”
Đồng Hạo rùng mình, Mạnh Triều vẫn thản nhiên như cũ, không tiếp lời châm chọc của ông ta, chầm chậm hỏi lại.
“Lúc vào cửa, anh nói ‘chú tôi lại làm sao thế’.” Anh ấy cố ý giả bộ mờ mịt: “Sao thế, chú anh từng dính líu đến chuyện gì à?”
“Không phải chú tôi, mà là cái thằng nghiệt tử kia.”
Từ Gia Đống khẽ cười khổ.
“Nó làm chuyện thiếu đạo đức, suýt nữa đã hủy hoại toàn bộ thôn chúng tôi.” <!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->