Phó Thác Vận Mệnh

Chương 34:




<!-- vuông -->
Chương 34
Nhà bà Lý không to lắm, ngoại trừ bếp và nhà vệ sinh thì tổng cộng có hai gian phòng.
Con trai và con dâu ở một phòng, bà và cháu trai ở phòng khách. Có bàn làm việc, bàn trà, TV, sô pha, tủ quần áo, tủ lạnh, bên cạnh ban công có cái giường gỗ kiểu cổ, cộng thêm một ít đồ lặt vặt tích trữ bình thường không muốn vứt đi, không gian vốn đã không rộng còn bị nhét cho chật cứng.
Đồng Hạo nhìn xung quanh, trên bậu cửa sổ có năm sáu chậu sen đá, trong bể thủy tinh tròn nhỏ có mười mấy con cá xanh đỏ bơi lượn, trên tủ lạnh dán những bức vẽ của trẻ con, còn có một hộp giấy đựng rác được gấp lại từ giấy siêu thị để ở giữa bàn trà. Những phần nào không có tiền để mua thì bà Lý sẽ dùng tất cả tâm huyết bù đắp lại, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của kem dưỡng da.
Chỉ khi ánh mắt quét đến phòng bếp anh ấy mới hơi cau mày. <!-- vuông -->
Đồng Hạo đang ở độ tuổi đôi mươi nên vẫn không hiểu tại sao các bà già lại thích lén lút tích trữ túi nhựa và hộp đóng gói làm gì.
Lúc này cậu ta và Mạnh Triều đang ngồi trên sô pha, trên cái giường đối diện là bà Lý và cháu trai của bà.
Cậu bé tên là Thước Thước, chỉ mặc quần áo mùa thu, để chân trần nằm trên lưng bà Lý, cái đầu nhỏ thò ra khỏi vai, chớp mắt nhìn họ.
“Ngoan nào, chú cười cháu bây giờ.” Bà Lý giả vờ giận, vỗ mông cháu trai rồi quay mặt qua xấu hổ gật đầu với bọn họ: “Haizz, người ta đều nói trẻ con 7, 8 tuổi là dễ làm người ta cáu nhất, cứ lộn xà lộn xộn, không ngồi im được lúc nào.”
Mạnh Triều mỉm cười, cũng chớp mắt với cậu bé.
“Cậu bé, cháu học lớp mấy rồi?”
Thước Thước lại rụt đầu về, hai tay ôm lấy cổ bà Lý, người vặn vẹo.
“Nói chuyện cho tử tế vào, chú đang hỏi cháu kìa, trả lời cho rõ ràng vào.”
“Lớp hai ạ.”
Giọng đứa trẻ khe khẽ, còn là giọng đầy hơi sữa của trẻ con.
Cậu bé lại thò đầu ra, nheo mắt nhìn trái cây đóng hộp và gói quà rất to mà mấy người Mạnh Triều mang đến để trên ghế sô pha.
Bà Lý cũng nhìn thoáng qua, rồi lại nói giọng khách sáo: “Hai cậu đến thì đến thôi, còn mang theo đồ làm gì nữa, khi về nhớ mang theo nhé, tôi không cần đâu.”
“Đều là đồ ăn vặt thôi ạ, để cho trẻ con ăn.” Mạnh Triều vươn tay ra nắm lấy tay Thước Thước lắc hai lần: “Hứa với chú là ăn đồ ăn vặt xong thì nhớ khỏe lại ngay nhé?”
“Dạ.”
Cậu bé nghiêng đầu cười ngượng ngùng, bà Lý nhìn thấy cũng mỉm cười.
Đồng Hạo để cuốn sổ trên đùi, cậu ta hơi câu nệ vì đây là lần đầu tiên hỏi thông tin từ một đứa trẻ, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mạnh Triều ở một bên thì thoải mái hơn nhiều, có thể nói liên tục về chuyện nhà chuyện cửa với bà Lý, Thước Thước ở bên cạnh lắng nghe cũng không còn sợ người nữa, cậu bé tự ngồi trên giường ăn bánh tuyết.
Câu chuyện của bà lão cũng dần nhiều hơn.
Những câu chuyện trong miệng người già bao giờ cũng nói rất dài dòng, có khi một câu nói mà nhắc đi nhắc lại đến mấy lần, nhưng cũng có khi tiến triển quá nhanh, thường thì những đắng cay của hơn nửa đời người sẽ chỉ trôi qua trong một hai câu mà thôi.
Nghe bà kể thỉnh thoảng Mạnh Triều sẽ gật đầu phụ họa, dần có được thông tin rằng con trai bà đang hùn vốn chạy taxi cùng người khác, để kiếm thêm tiền nên còn đi xe chuyến đêm. Con dâu thì làm việc trong một nhà máy thực phẩm, bình thường phải làm tới ba ca, nên trong nhà thường xuyên chỉ có hai bà cháu họ. Bà tự hào nói Thước Thước đã lớn lên trên lưng bà, còn thân thiết gần gũi với bà hơn cả bố mẹ.
Bà Lý rót đầy tách trà cho họ, miệng tiếp tục kể về những khó khăn trong cuộc sống, nhưng dù là tự giễu, quở trách, oán thán thì cuối cùng cũng là tự bà khuyên lấy mình.
“Mỗi nhà có cách sống riêng, nhà nghèo thì có cách sống của người nghèo, giống như gia đình tôi đấy. Dù không giàu có nhưng cũng không thiếu cơm ăn áo mặc cho Thước Thước. So với lúc chúng tôi còn bé thì thằng bé đã sung sướng hơn nhiều rồi.”
Mạnh Triều uống trà, không ngừng gật đầu đồng ý, sau đó liếc nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, cảm thấy đã đến lúc dẫn vào chủ đề chính.
“Bác ơi, bác nói Thước Thước và Tào Thiên Bảo là bạn học đúng không ạ?”
“Ừ, là do thằng bé sức khỏe kém. Nó đi học muộn, ở lại lớp một. Khi chuyển sang trường khác thì được xếp vào học lớp hai.”
“Hóa ra cháu và Thiên Bảo cũng biết nhau.” Mạnh Triều nhìn cậu bé tỏ vẻ trêu chọc: “Chú nghe bà nội nói rồi, thế sao cháu lại bị bệnh?”
Thước Thước đã chui vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt đang tỏa sáng.
“Bác sĩ nói cháu bị cảm.” Cậu bé kéo dài giọng: “Nói là do cháu bị lạnh.”
“Tại sao lại lạnh?”
“Bởi vì đêm cháu ngủ không ngoan, không đắp chăn.”
“Đêm nào?”
“Đêm ngày đầu năm mới.”
Mạnh Triều và Đồng Hạo liếc nhìn nhau, thời điểm mấu chốt là ngày đầu năm mới.
“Đêm đó tuyết rơi, cháu muốn đắp người tuyết nhưng mẹ không cho, nói là chờ trời sáng thì chơi, sau đó…” Cậu bé khụt khịt cái mũi: “Sau đó cháu nằm bên cửa sổ chờ trời sáng.”
“Khi mẹ nó ở nhà toàn bế đứa bé vào trong phòng ngủ cùng.” Bà Lý nói xen vào: “Nói là muốn bồi đắp quan hệ, hừ, bình thường toàn là tôi đưa đón nó, nếu nói về tình cảm thì phải là hai bà cháu tôi…”
Mạnh Triều cũng hùa theo rồi kéo lại chủ đề bị bà Lý làm chệch hướng: “Thước Thước, cháu có nhìn thấy gì không?”
“Cháu nhìn thấy chú Tào.”
Cậu bé thận trọng liếc nhìn bà nội, bà Lý không nói gì, nhưng cũng cẩn thận quan sát nét mặt của Mạnh Triều, lông mày nhíu chặt lại.
Đứa trẻ không biết, nhưng những người lớn có mặt đều biết vào ngày 31 tháng 12 Tào Tiểu Quân đã qua đời.
Đồng Hạo ngừng viết vào sổ, lưỡng lự muốn nói lại thôi, đang chống cằm tự đấu tranh trong lòng thì Mạnh Triều lại nói chuyện rất tự nhiên, tiếp tục dẫn dắt câu chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng. <!-- vuông -->
“Sau đó thì sao? Cháu thấy chú Tào ở đâu?”
“Cháu nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra nhìn vào mắt mèo, thấy chú Tào mặc đồ đen đi ra từ trong nhà chú ấy.”
Khi ghi chép, Ngô Tế Muội nói là Tào Tiểu Quân mặc áo khoác phao màu xanh, sao bây giờ lại thành màu đen? Nhưng có thể do ban đêm ánh sáng tối tăm nên dễ nhầm lẫn giữa màu xanh nước biển và màu đen, Mạnh Triều tạm thời không chất vấn mà tiếp tục đặt câu hỏi.
“Lúc nào?”
Cậu bé lắc đầu, đứa trẻ còn quá nhỏ để có khái niệm rõ ràng về thời gian.
“Thằng nhóc này bị dọa cho sợ từ hôm đó, tôi mở mắt ra thì thấy nó đang đứng chân trần trên cái ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa, nói là nhìn thấy Tào Tiểu Quân.” Bà Lý chép miệng: “Còn mẹ nó thì hay lắm, nằm bên trong ngủ say như chết, con cái cũng không quan tâm, giới trẻ bây giờ thật sự không ra làm sao, lúc tôi còn trẻ…”
“Thước Thước biết Tào Tiểu Quân sao ạ?” Mạnh Triều chen ngang câu phàn nàn của bà: “Có lẽ là nhìn nhầm thì sao ạ?”
“Sao nó lại không biết được? Nó và Tào Thiên Bảo là bạn học, hai nhà là hàng xóm, thế thì phải biết Tào Tiểu Quân trông như thế nào chứ. Đừng thấy Thước Thước còn nhỏ mà nhầm, đầu óc nó linh hoạt, nhanh nhạy lắm.”
Mạnh Triều ra hiệu, Đồng Hạo viết thêm mấy câu ghi chú vào sổ tay của mình.
“Thước Thước, cháu thử nhớ lại xem có nhìn thấy chú ấy có vết sẹo nào không?”
“Chú nói chú Nghê ạ?” Thước Thước cười khúc khích trong chăn: “Người có vết sẹo là chú Nghê, chú không biết rồi, chú Nghê cao lắm, chú ấy hay chơi với chúng cháu, còn chú Tào thì thấp, không thích nói chuyện, bọn cháu sợ chú ấy lắm.”
Bà Lý còn muốn nói thêm gì đó nhưng Mạnh Triều không cho bà cơ hội, lại hỏi tiếp Thước Thước.
“Sau đó thì sao? Còn gì nữa không?” Anh ấy khích lệ: “Chuyện ăn quả óc chó là chuyện gì thế?”
“Sau khi bà nội đưa cháu về nhà thì cháu nằm xuống giả vờ ngủ, chờ đến lúc bà ngáy khò khò rồi thì cháu lại bò dậy, định xem xem ngoài sân tuyết đã rơi được bao nhiêu rồi, có đủ để làm người tuyết không.”
“Sau đó?”
“Sau đó cháu thấy chú Tào đang ngồi xổm giữa sân, đập quả óc chó để ăn, cứ kêu răng rắc mãi.”
Đồng Hạo tựa lưng vào ghế sô pha, đặt hai tay lên ngực, mím miệng không nói gì.
Lời nói của cậu bé thực sự khá khó hiểu.
“Đập thế nào?” Nhưng Mạnh Triều thì lại tỏ ra hứng thú.
Thước Thước chui ra khỏi cái chăn, ngồi xổm trên giường phấn khích miêu tả lại.
“Giống thế này ạ.” Cậu bé quay lưng về phía Mạnh Triều, giơ hai tay lên trước ngực gõ gõ: “Bà nội thường đập quả óc chó cho cháu, có khi kẹp vào cửa, nếu không kẹp được thì sẽ cầm búa ngồi xổm xuống gõ răng rắc.”
Mặt Mạnh Triều cứng đờ: “Cháu có nhìn thấy quả óc chó không? Có thể nói cho chú biết trông nó thế nào không?”
“Không ạ.” Cậu bé lại cười: “Nhà cháu ở trên lầu, chú ấy ngồi xổm phía dưới, trời thì tối, sao cháu nhìn rõ được, chú ngốc quá, vậy mà cũng không biết.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì hết rồi. Mẹ cháu tỉnh dậy đánh cháu mấy cái rồi kéo cháu lên giường, xong cháu ngủ thiếp đi.” Nói đến đây cậu bé bĩu môi buồn bực: “Ngày hôm sau cũng không làm người tuyết, trong sân toàn người giẫm lên tuyết làm bẩn hết mất rồi.”
“Chú hiểu rồi.”
Mạnh Triều gật đầu, trầm ngâm, Đồng Hạo bên cạnh thì ngơ ngác, không biết anh ấy hiểu chuyện gì.
Đã đến giờ ăn tối, hai người từ chối lời mời nhiệt tình của bà Lý, kiên trì muốn quay lại đồn cảnh sát.
Bà Lý tiễn họ ra cửa, liên tục nhét vào tay hai người trái cây và đồ ăn vặt họ mang đến.
Mạnh Triều vừa đẩy lại vừa nhỏ giọng hỏi: “Thước Thước có biết Tào Tiểu Quân đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Nó là trẻ con nên tôi không nói nhiều, sợ làm nó kinh hãi.” Bà Lý suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Chúng tôi cũng không nhắc đến chuyện của Lý Thanh Phúc, thằng bé còn nhỏ đâu hiểu người chết là thế nào, chúng tôi cũng không nói, sợ làm nó bị ảnh hưởng.”
Mạnh Triều âm thầm nhớ kỹ, bà Lý ở bên cạnh như lại nhớ ra chuyện gì đó nên nói tiếp.
“Chưa đến giỗ 7 ngày mà thằng bé lại bảo nhìn thấy Tào Tiểu Quân, liệu có phải do nó ngủ mơ không?” Bà nhìn Mạnh Triều rồi lại nhìn Đồng Hạo như muốn xin lời khuyên: “Các cậu nói xem tôi có nên đi tìm thầy về xem cho nó không?”
Mạnh Triều không trả lời mà lại hỏi một câu khác: “Nhà bác có có nói với nhà Lý Thanh Phúc ở tầng dưới không?”
“Không, giờ nhà họ như thế chúng tôi cũng không dám trêu vào. Dù sao cũng là lời trẻ con, ai biết thật giả thế nào, cho nên cũng không có ai nhắc tới.” Bà Lý nhăn mũi cười nói: “Đồng chí cảnh sát, chuyện của chúng tôi…”
Mạnh Triều ngầm hiểu: “Bác yên tâm, chúng cháu sẽ không nói ra ngoài, hôm nay chúng cháu chỉ đến thăm cháu bé thôi, không có việc gì khác.”
“Được được, cảm ơn cậu, chúng tôi là người bình thường, không muốn bị kéo vào những chuyện thế này, người bình thường chỉ muốn sống cho yên bình thôi.”
“Cháu hiểu, chúng cháu hiểu mà.”
“Hi vọng có thể giúp được gì đó cho các cậu.” Bà cụ vẫn còn khách sáo: “Giúp được các cậu là tốt rồi…”
“Bà ơi, bà đã giúp cho bọn cháu một việc lớn rồi ấy.”
Lời nói của Mạnh Triều rất nghiêm túc, không hề giống như đang khách sáo.
Mãi đến khi hai người bước ra khỏi hành lang Đồng Hạo quay đầu lại kiểm tra, thấy phía sau không có ai thì mới mở miệng.
“Anh có nghĩ thằng bé bị mộng du không?” Cậu ta kẹp cuốn sổ dưới nách: “Nghe xong câu chuyện thấy chẳng đâu vào đâu, cho dù Tào Tiểu Quân có sống lại cũng sẽ đi tìm Nghê Hướng Đông, à không, đi tìm Từ Khánh Lợi đòi nợ, sao lại chạy về để ăn óc chó, làm gì có cái lý nào như vậy?”
“Thế giới trong mắt trẻ em và người lớn là khác nhau. Có thể cùng một sự kiện nhưng qua cách mô tả sẽ trở nên hoàn toàn khác nhau.”
Mạnh Triều cúi đầu nhìn sàn gạch giữa sân, rồi lại nhìn lên cửa sổ nhà bà Lý.
“Tiểu Đồng, cậu đọc lại cho tôi nghe những manh mối đã ghi chép được xem, để tôi xâu chuỗi lại.”
Đồng Hạo lật về trang trước, nhỏ giọng đọc: “Chiều ngày 31/12 tìm thấy mảnh da đầu trong cống thoát nước. Cùng ngày, Ngô Tế Muội đến trình báo cảnh sát là chồng mất tích và mất một cái hộp gỗ. Đồng thời Nghê Hướng Đông, à không, Từ Khánh Lợi cũng đi lên núi vứt xác vào ngày hôm đó. Đến đêm bảo vệ trực ban bất ngờ qua đời. Trong khoảng ngày 31/12 đến ngày 1/1, Lý Thanh Phúc chết ở tầng dưới…”
Mạnh Triều châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng xâu chuỗi lại các manh mối trong đầu.
Ngày 31/12, Từ Khánh Lợi lên đỉnh núi vứt xác.
Ngày 31/12, Ngô Tế Muội trình báo cảnh sát về việc Tào Tiểu Quân mất tích, cùng ngày tìm thấy một số mô người trong cống.
Ngày 31/12, Lý Thanh Phúc qua đời.
Ngày 31/12, Tào Tiểu Quân ngồi xổm dưới lầu ăn quả óc chó.
Quả óc chó là đầu của Lý Thanh Phúc.
Tào Tiểu Quân ăn quả óc chó thực chất là đang giết chết Lý Thanh Phúc.
Thước Thước vô tình chứng kiến toàn bộ quá trình giết người.
“Là Tào Tiểu Quân giết Lý Thanh Phúc.”
Dù đã sớm đoán được nhưng khi nói ra lời này Mạnh Triều vẫn nổi da gà khắp người.
“Nhưng, tại sao…” Đồng Hạo lắp bắp: “Không phải cậu ta đã…”
“Chúng ta chưa tìm thấy thi thể của cậu ta.” Mạnh Triều lại hút thêm một điếu: “Chúng ta tưởng là do Từ Khánh Lợi đã giấu kỹ, nhưng không ngờ, ha ha, đúng vậy, nếu án mạng không hề xảy ra thì lấy đâu ra thi thể?”
“Có đủ bằng chứng…”
“Đủ loại bằng chứng chứng minh cậu ta đã chết, vết máu, chuyện đi vứt xác, ảnh chụp, chính xác thì là trông như đã chết, cậu ta muốn chúng tôi nghĩ rằng cậu ta đã chết.”
Mạnh Triều rũ tàn thuốc, đầu cúi thấp, không nhìn ai.
“Vụ án này càng ngày càng lớn.” Anh ấy nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: “Mẹ kiếp, mấy người có gan lắm, còn dám bẫy cả cảnh sát.”
Đồng Hạo khép cuốn sổ lại: “Chúng ta bị lợi dụng sao?”
“Đúng vậy, xem ra có người muốn lợi dụng cảnh sát để loại bỏ cái gai trong mắt.”
Hoàng hôn buông xuống, mọi thứ đều trở nên tối tăm, con phố cũ âm u ảm đạm, không một bóng người, không một chiếc ô tô, chỉ có thể nhìn thấy ở phía xa xa là những ngôi nhà thấp lụp xụp nằm im lìm trong bóng tối, lặng im như một cảnh phim đen trắng mang điềm xấu.
“Không phải Từ Khánh Lợi giết Tào Tiểu Quân…”
Mạnh Triều nhìn xung quanh, vô thức hạ giọng xuống như sợ có người ẩn nấp trong bóng tối nghe được.
“Là Tào Tiểu Quân bày mưu muốn giết Từ Khánh Lợi.”
<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.