Phó Thác Vận Mệnh

Chương 35:




<!-- vuông -->
Chương 35
Chớp mắt, Từ Khánh Lợi đã trốn ở trong gara bỏ hoang này được ba năm ngày.
Chỗ này nằm dưới lòng đất, lúc nào cũng ẩm ướt lạnh lẽo, bốn vách tường trắng xung quanh đều bẩn thỉu, vẫn còn dán chữ “cấm đốt pháo hoa” nghiêng nghiêng ngả ngả như bùa quỷ vẽ trên đó. Những bọt nước tinh mịn tụ ở góc tường, mốc thếch lên.
Ánh sáng vào phòng lúc ban ngày dựa cả vào ô cửa thông gió, quạt thông gió treo trên đỉnh đầu, vì điện đã bị ngắt nên nó đã dừng lại từ lâu, lúc này chỉ loang loáng phản xạ lại ánh trăng, soi chiếu chút mảnh sáng.
Từ Khánh Lợi rút ra nửa bình rượu xái, uống mấy ngụm lớn, quấn chặt áo phao, đi qua đi lại để sưởi ấm. <!-- vuông -->
Tiếng bịch bịch bịch vang lên trong trống trải và cô liêu, cứ văng vẳng xung quanh, làm phiền hai chú chuột chạy từ một nơi tối tăm, sang một nơi tối tăm khác trốn.
Từ sau khi đi khỏi nơi Tôn Truyền Hải đang ở, anh lái chiếc minibus đi khắp nơi.
Anh vốn muốn chạy, nhưng lại sợ cảnh sát giăng bẫy rập khắp nơi sẽ làm anh chui đầu vào lưới trong cơn hoảng loạn. Ngoại ra, không hiểu sao anh cứ nghĩ đến Tào Tiểu Quân. Cứ nhắm mắt lại, trước mắt anh lại hiện ra hình ảnh kinh hoàng khi cậu ta cả người đầy máu, cuộn tròn trong cái hòm nhỏ.
Từ Khánh Lợi lang bạt kỳ hồ hơn phân nửa cuộc đời cũng chỉ có một người anh em chí cốt này. Anh thật sự không muốn, cũng không nỡ trơ mắt nhìn cậu ta vô duyên vô cớ chết ở nơi tha hương, rồi đến cái thi thể cũng không tìm thấy.
Huống hồ còn Ngô Tế Muội với Tào Thiên Bảo, đôi cô nhi quả phụ này, nếu không có Tào Tiểu Quân thì họ sống tiếp như nào đây. Niệm tình xưa nghĩa cũ, anh cứ thấy mình vô tâm vô tình bỏ trốn như này, về tình về lý đều không ổn tí nào. <!-- vuông -->
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Khánh Lợi tính ở lại Thanh Đảo một thời gian, đầu tiên là để tránh đầu sóng ngọn gió. Thứ hai, nếu có thể giúp sức, âm thầm tìm manh mối hữu dụng cho cảnh sát lừa thủ phạm sa lưới, rửa oan cho người anh em, đó sẽ là kết quả tốt nhất.
Thế là anh bỏ xe lại, mặc áo phao của Tôn Truyền Hải vào, đi qua những con ngõ không có camera giám sát, đeo khẩu trang, đội mũ che mặt rồi đi thẳng tới nơi này.
Nhiều ngày rồi, hôm nào anh cũng ra ngoài lục thùng rác lúc nửa đêm, kiếm ít đồ ăn.
Đêm nay cũng vậy, mùa đông đang dần buông xuống, nhiệt độ không khí tụt hẳn, anh nhặt được chút giấy rác trải lên giường, rồi lục một cái ga giường thường trải mùa hè, khoác hết lên người. Có một cô gái dắt chó đi dạo nhìn thấy anh, nhầm anh là người vô gia cư nên tặng chút quần áo cũ, còn cho thêm ít thức ăn. Anh vô cùng biết ơn, mang về nhà rồi chất đống trong căn nhà tạm thời.
Đây là chỗ quen của anh, mấy năm trước, lúc mới làm việc chuyển nhà với Tào Tiểu Quân, anh rời khỏi nhà Tôn Truyền Hải, nhất thời không tìm được nhà phù hợp để thuê. Anh muốn kiếm chút tiền nên chọn mấy món nội thất second-hand rồi ở tạm một thời gian trong gara ngầm này.
Tấm ván giường trơ trọi vẫn được để lại từ lúc đó, không ngờ sau mấy năm vẫn ở đó, không có ai động tới.
Thứ ở lại cùng còn có một cái bàn gỗ, một cái ghế dựa gãy lưng.
Nơi hoang vắng như bị người đời lãng quên này lại trở thành nơi lánh nạn cuối cùng của anh, không một ai khác biết.
À không đúng, Tào Tiểu Quân cũng biết.
Lúc ấy việc chuyển nhà của hai người đã có chút khởi sắc, anh cũng bắt đầu có chút tiền dư dả nên thuê được một gian nhà trệt ở gần nhà Tào Tiểu Quân. Vào ngày chuyển nhà, Tiểu Quân nhất quyết đòi tới hỗ trợ, quanh co vòng vèo đi theo anh tới đây, thấy người anh em của mình lại ở trong gara suốt một thời gian dài. Khi ấy, Tào Tiểu Quân còn than ngắn thở dài, trách anh gặp khó khăn mà không nói sớm, lại coi mình như người ngoài.
Lúc ấy anh còn đùa với Tào Tiểu Quân, nói cậu ta đã phát hiện ra căn cứ bí mật của mình, sau này lúc nào không tìm thấy anh thì cứ đến, chắc chắn anh sẽ ở đây.
Trước đây hai người nói nói cười cười, ôm đồ đi ra ngoài, nào ai nghĩ bây giờ, anh lại trở về một mình.
Nghĩ đến Tào Tiểu Quân, Từ Khánh Lợi không khỏi thở dài.
Anh kéo chặt quần áo, say xỉn dựa vào đầu giường, uống rượu từng ngụm một.
Cho đến hôm nay, anh vẫn không hiểu rốt cuộc ai là người tính toán hết những chuyện này?
Rốt cuộc là ai hận anh đến mức này, một hai phải khiến anh thân bại danh liệt, chết trong oan uổng như vậy?
Liệu có phải là Vương Thành không? Có khi nào tên đó tức không chịu được nên muốn trả thù? Nhưng cũng không đúng, mọi chuyện cũng đã qua được hơn hai năm, muốn báo thù cũng không cần phải nhịn lâu đến như vậy. Hơn nữa, mặc dù là anh và Tào Tiểu Quân cùng đánh anh ta, nhưng tội không đáng phải chết, dù thế nào Vương Thành cũng không cần phải tàn nhẫn đến vậy mới phải.
Chẳng nhẽ là người nhà họ Bao? Hay là bọn họ biết chuyện anh giả chết nên đuổi tới tận đây? Thế thì thành ra là anh hại chết Tào Tiểu Quân ư? Nhưng nói thế cũng không phải, trước giờ bọn họ đều hành động rất trực tiếp, muốn giết muốn chém gì cũng sẽ tìm thẳng tới anh, sẽ không bao giờ đi một vòng xa như vậy.
Hay là Ngô Tế Muội có kẻ khác ở ngoài, muốn liên thủ với gian phu diệt trừ cả hai người họ?
Nhưng anh không muốn nghĩ như vậy, chỉ với sự thân mật của Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội hồi trước và những săn sóc cô từng dành cho anh, anh kết luận Ngô Tế Muội không phải người như vậy. Từ Khánh Lợi xoa xoa miệng, tự trách bản thân vì đã hàm oan cho người vô tội.
Anh trở mình, nhìn ánh sáng lạnh lẽo chiếu qua lỗ thông gió, lại nhớ đến ba mình ở quê hương xa xôi.
Mười mấy năm nay, anh chưa từng dám quay lại thôn Nam Lĩnh, không biết sức khỏe ba mình sao rồi. Gần cuối năm rồi, tháng này anh còn chưa kịp gửi tiền cho ba, không biết một người già cả cô đơn như ông ấy đã sinh sống như thế nào…
Hàng loạt suy nghĩ nảy lên, Từ Khánh Lợi chỉ thấy trán mình cực nóng, cái gáy cũng giật giật vì đau.
Mắt anh nhắm lại, tay khẽ buông, chai rượu từ từ lăn xuống, keng một tiếng, rơi trên nền đất xi măng.
Anh ngáp một cái, thò tay ra mò, lại mò được một bàn tay.
Dưới giường có người?
Anh giật mình tỉnh táo lại, máu huyết toàn thân như rơi vào hầm băng, cứng ngắc ở đó.
Nhưng khi mò lại lần nữa thì không thấy cái tay đâu, trên nền đất lạnh lẽo chỉ có mấy viên đá vụn.
Chắc là ảo giác thôi, ai cũng bảo thần hồn nát thần tín mà, Từ Khánh Lợi tự an ủi mình như vậy. Có lẽ là vì những biến cố nghiêm trọng liên tục xảy ra trong vài ngày ngắn ngủi, tinh thần anh quá căng thẳng, cũng có thể vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng, uống bằng đó rượu, vô thức ngủ thiếp đi cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng dù có tự an ủi thế nào, anh cũng không uống nổi rượu nữa, giấc ngủ này cũng không yên được nữa.
Anh lăn qua lộn lại trên giường, nằm thế nào cũng không thấy thoải mái, thế là dứt khoát bò dậy thò tay ra lần mò, bật cái đèn nhỏ trên bàn lên.
Chiếc đèn cắm điện này cũng được nhặt từ thùng rác, rẻ tiền, bằng nhựa, màu lam, phần đế là một con chó pug đang lè lưỡi, bên trên có chục bóng đèn nhỏ, bật một cái là sáng. Nhưng dùng lâu rồi nên khó tránh khỏi dây dẫn không ổn định, lúc sáng lúc tắt, chắc đây cũng là lí do tại sao người ta vứt nó đi.
Nhưng anh thì không chê, những thứ rác rưởi người khác không thèm này đều trở thành bảo bối khó tìm của anh.
Nếu dây dẫn không ổn định thì đập thêm vài cái, trong đêm dài cũng có một nguồn sáng miễn cưỡng, trong lòng cũng tự tin hơn hẳn, ít nhất còn biết mình vẫn đang sống trên đời.
Lúc này, một tay Từ Khánh Lợi bật đèn, tay còn lại bám lấy mép giường, duỗi dài cái cổ ra, mở to mắt, cố gắng tự cổ vũ tinh thần mình, rồi mò xuống gầm giường.
Dưới gầm giường đen thùi lùi, có một đôi mắt cũng đang nhìn anh.
Cây đèn nhỏ trong tay nhấp nháy hai cái, tắt ngúm.
Trong cái gara rộng lớn thế này, xung quanh tối om, chỉ có hai người đều không tốt lành gì.
Trái tim đập thình thịch, thình thịch như sấm rền, anh khẽ bước xuống giường, lấy con dao giắt sau lưng ra.
Cái cách mang dao theo người này cũng là Tiểu Quân dạy anh, nói là phải đề phòng tất cả mọi người, không ngờ hôm nay lại được dùng đến.
Nhất thời, đôi mắt chưa thích ứng được với bóng đêm, anh chỉ có thể ngừng thở, không dám để lộ vị trí của mình.
Bỗng nhiên, có người quẹt chân từ đằng sau làm anh lảo đảo một cái, gục trên mặt đất. Anh vừa nghiêng người sang thì người nọ đã đè lên, Từ Khánh Lợi vội ngăn lại, hai người quấn lấy nhau thành một túm.
Anh nhận ra sức lực hai người tương đương nhau, nhưng anh vẫn kiêng kị phần nào, còn đối phương thì luôn ra tay rất tàn nhẫn.
Một luồng gió lạnh bỗng ùa tới trước mặt, anh giơ tay ra chặn lại, kim loại lạnh lẽo xoẹt qua lòng bàn tay, lớp da thịt lập tức rách ra, bỏng rát lên.
Có thứ gì đó chảy ròng ròng theo bàn tay, rơi xuống mặt.
Mùi tanh sộc vào xoang mũi, anh thấy chảy máu thì cũng dữ hẳn lên, nghiến răng vung dao lên đâm lung tung khắp nơi, người bên trên vội vàng tránh ra, nên anh cũng có cơ hội đứng dậy.
Vừa chạy chưa được hai bước, người đằng sau lại gạt chân làm anh ngã. Từ Khánh Lợi lập tức lăn vào gầm giường, mà dao của người nọ cũng phi vào theo, chọc rầm rầm thẳng lên ván giường, đang cố gắng đâm xuyên qua.
Từ Khánh Lợi lặng lẽ bò ra từ phía bên kia gầm giường, đứng thằng người dậy, đôi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng, mượn ánh trăng, anh có thể phân biệt được hình dáng của những sự vật xung quanh, nhưng còn chưa kịp tìm thấy người ấy thì đã thấy cổ bị siết chặt, bị người ta khóa chặt cổ họng từ phía sau.
Cánh tay người nọ siết thật chặt, cơ bắp căng cứng như một cái khóa bằng kim loại, giãy giụa sao cũng không thoát, chỉ còn cách thở dốc. Anh thấy hai đầu gối mình nhũn ra như sắp tê liệt ngã xuống, Từ Khánh Lợi nức nở một tiếng rồi trở tay cầm lấy dao, bất chấp tất cả mà đâm ra đằng sau.
Lưỡi dao dừng lại, cắm thẳng vào đùi đối phương.
Nhưng người nọ là nhẫn nhịn không chịu hé răng, cánh tay còn siết chặt hơn trước. Từ Khánh Lợi ngạt thở đến mức mắt nổ đom đóm, anh trợn mắt lên, rút dao ra rồi lại chọc vào.
Người nọ hự một tiếng, đôi tay hơi lỏng ra rồi lại dồn hết sức lực bóp chặt lấy cổ anh, làm anh nghẹn đến mức gân xanh trên trán giật giật.
Ý thức của Từ Khánh Lợi bắt đầu dần trở nên mơ hồ, anh biết đối phương mà không giết được anh thì sẽ không bỏ qua. Thế là anh bất chấp tất cả, nghiến răng nghiến lợi, lại lần nữa tàn nhẫn chọc vào. Anh dùng sức xoay mấy vòng, cuối cùng người nọ kêu lên thảm thiết, buông tay ra.
Anh lập tức được tự do, nghiêng ngả chạy đi thật xa rồi điên cuồng vung dao lên trong bóng đêm.
“Thằng chó chết này, ra đây đánh thẳng mặt với bố mày xem nào!”
Anh thở hồng hộc, cả người run lên không ngừng, hai hàm răng cũng va vào nhau lạch cạch.
“Ra đây, cút ra đây!”
Giọng nói bị vỡ, châm chích khó nghe.
“Chó chết, ra đây!”
Hồi lâu sau, trong bãi đỗ xe chỉ còn tiếng anh gào thét trong giận dữ. Tiếng thở dốc và sự cuồng loạn của anh không ngừng khuếch tán trong gió, loanh quanh lòng vòng, cho đến khi tiêu tán bằng sạch.
Ngoài ra, không còn một chút tiếng động nào khác.
Dường như người nọ đã bỏ trốn.
Từ Khánh Lợi che cổ họng mình lại, sờ soạng trên mặt đất, sờ thấy cái đèn bàn nhỏ kia, đập vài cái, ánh đèn sáng lên.
Ánh sáng trắng mong manh ảm đạm chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nền xi măng nho nhỏ dưới chân, cho anh một cảm giác an toàn hữu hạn.
Từ Khánh Lợi cầm đèn, giữ dao, khung cảnh xung quanh tối đen như mực, những cây cột nặng nề đứng đó, như âm thầm dứng ở trong nơi u minh, ác ý quan sát, sát khí tỏa ra.
Anh đi một vòng, cảnh giác đi qua cây cột gần mình nhất, rầm, không có ai hết.
Anh lại đi vòng qua một cây cột khác, vẫn không có ai.
Anh đi tra hết từng cây cột một, không cây nào có người cả.
Anh tiếp tục đi ra ngoài, chiếu sáng khắp nơi, chiếu thấy một đống máu dưới đất, không biết là của mình hay của đối phương.
Từ Khánh Lợi nhấc đèn lên, anh tìm thấy một thứ, ngay trên con đường đi từ gara lên sườn núi, phản xạ lại ánh trăng.
Anh cẩn thận đi tới, cúi xuống nhặt lên.
Đó là một chiếc điện thoại, một chiếc điện thoại anh chưa từng thấy.
Từ Khánh Lợi lau mấy giọt máu trên mặt, lật qua lật lại đánh giá, bàn tay không ngừng run rẩy, nhưng không phải là vì đau.
Đây là một chiếc điện thoại kiểu cũ, không có mật khẩu, mở máy rất dễ dàng, có thể nhìn thấy tất cả các nội dung bên trong.
Nhưng bên trong không có bí mật gì cả, cũng không có manh mối nào có giá trị.
Không có ảnh chụp, không có tin nhắn, cũng không hề có bất cứ một phần mềm mạng xã hội nào.
Đến tận khi anh lật tới lịch sử cuộc gọi.
Chiếc điện thoại này mới chỉ gọi cho hai số, một lần là nửa đêm mấy hôm trước, gọi cho anh bốn lần liên tục.
Anh nhớ lại, tối hôm đó, anh bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhìn thấy một số điện thoại lạ gọi tới nên cúp máy ba lần.
Cuộc điện thoại thứ tư mới nối máy, hai người nói chuyện hồi lâu.
Anh như hiểu ra điều gì, vết sẹo trên má trái bỗng trở nên đau đớn, buốt thấu con tim.
Dãy số còn lại trông khá quen thuộc, nhất thời anh không nghĩ ra.
Nhưng anh sẽ biết ngay thôi.
Từ Khánh Lợi lau chỗ máu trên tay đi, điều chỉnh lại hô hấp, gọi lại.
Bên kia nhận điện thoại rất nhanh.
“Thế nào rồi, có thành công không?”
Anh nhíu mày lại, không đáp lời.
“Alo?”
Giọng nói bên kia dần trở nên gấp rút.
“Alo? Alo? Nói gì đi chứ.”
Anh cúp điện thoại, buông tay xuống, cơ thể mất khống chế run rẩy trong đêm.
Đó là giọng nói của một người quen.
Đó là giọng Ngô Tế Muội.
<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.