Phó Thác Vận Mệnh

Chương 38:




<!-- vuông -->
Chương 38
Có người sinh ra là để giúp người khác đạt được mục đích, đến chết vẫn làm nền cho kẻ đó. Tào Tiểu Quân vô cùng tin tưởng điều này.
Anh ta cắt cuộc sống của mình thành phế liệu, để Nghê Hướng Đông tìm được cái hoàn chỉnh. Tào Tiểu Quân bướng bỉnh thì anh khéo léo, anh ta hung ác thì anh nhân từ, anh ta giả vờ hung ác giận dữ thì Nghê Hướng Đông kia mới có tư cách diễn dáng vẻ bồ tát trước mặt mọi người.
Tào Tiểu Quân sống như để làm nền, là lời chú giải, sự tương phản để làm nổi bật vẻ tốt đẹp của Nghê Hướng Đông. Đàn ông hâm mộ, đàn bà ca ngợi, tất cả những điều tốt đẹp nhất đều hiến cho Nghê Hướng Đông. Anh ta mãi mãi là cái bóng im lặng ở sau lưng anh, không ai chú ý, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng dù thế nào, Tào Tiểu Quân cũng cam tâm tình nguyện. <!-- vuông -->
Năm sáu năm trước, hai người sống nương tựa lẫn nhau, thân tới mặc chung một cái quần. Không hề có thân phận khác, lừa gạt suốt quãng đường, quanh đi quẩn lại đã tới huyện Định An.
Thời gian cứ thế trôi đi, anh ta cũng dần dần lớn lên, chớp mắt đã thành thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Vẫn kiệm lời như trước, ít nói như con bò, những lời nói chưa ra khỏi miệng biến thành sức lực sung mãn, cơ bắp cuồn cuộn. Bây giờ, một cú đấm của anh ta cũng có thể đánh cho tên lưu manh đối diện ngã ngửa.
Nghê Hướng Đông có đầu óc linh hoạt, biết dùng dao. Anh ta lại hiền như bụt, dám mạo hiểm mạng sống. Hai người một nhu một cương, một sáng một tối, dựa vào sự tàn nhẫn và dũng cảm của mình tranh đấu, dần dần cũng làm ra chút thành tựu, chiêu mộ không ít nhân tài.
Đương nhiên, Nghê Hướng Đông có bạn, tay chân mới, hưởng thụ sự oai phong và được vây quanh. Còn Tào Tiểu Quân vẫn dừng lại ở năm đó, cắm đầu ngồi ở một góc hẻo lánh, một mình một chỗ quan sát sự vui vẻ của người khác từ đằng xa.
Ai cũng cười anh ta, cười Tào Tiểu Quân là một con chó bên cạnh Nghê Hướng Đông, một tên tay chân bị câm, anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Là chó thì đã sao? Ông nội từng nói, nuôi chim chim sổ lồng, nuôi chó chó vẫn đuôi. Có một số người giống chim, không cam tâm nên phàm chiếc lồng mở là sẽ bay về rừng không quay đầu lại. Còn có người lại giống chó, trung thành và ngay thẳng, một ngày là bạn thì sẽ đi theo làm tuỳ tùng mãi mãi.
Anh ta giống chó thì đã sao? Làm người không thẹn với lòng nào có sai? Chẳng phải sống trong nghề này luôn coi trọng hai chữ “trượng nghĩa” ư?
Thế nên mỗi khi thấy nhóm xảy ra chuyện, lật thuyền là anh ta sẽ bảo Nghê Hướng Đông dẫn những người khác chạy trước, mình thì ở lại thu dọn tàn cuộc. Dù bị người ta bắt cũng không nói nhiều một câu, Tào Tiểu Quân khinh thường chuyện bán bạn cầu vinh, một mình gánh chịu đủ loại tội danh.
Cũng chẳng phải chưa từng nghe đồn, thường có người nói Nghê Hướng Đông thấy Tào Tiểu Quân khờ dại nên mới cứ gây hoạ là bắt anh ta gánh tội thay.
Có điều Tào Tiểu Quân không tin những lời châm ngòi ly gián kia, anh ta không muốn nghi ngờ anh, chỉ cho rằng việc của hai người không giống nhau, lăn lộn bên ngoài thì luôn có người phải hy sinh.
Tay của Tào Tiểu Quân đã ô uế, thế thì dứt khoát đoạ tới cùng, giúp Nghê Hướng Đông được vô tội.
Anh ta chắc chắn Nghê Hướng Đông sẽ không vứt bỏ mình.
Mỗi lần đánh từ bên trong ra, anh luôn mang theo đồ ăn, cười nhẹ nhàng đợi ở cửa bày tiệc đãi anh ta. Có lúc là bánh ngàn lỗ, lúc lại là bánh nếp, bánh rán, rồi bánh kẹo. Anh mang cái gì thì anh ta ăn cái đó.
Hai người ngồi xổm bên đường, không quá khách sáo. Nghê Hướng Đông không ngừng quan sát, chỉ trách móc anh ta qua gầy, nhét đồ ăn vào trong tay Tào Tiểu Quân. Anh ta ngượng ngùng cười, vừa ăn như hổ đói vừa quên hết những sầu khổ.
Tào Tiểu Quân chỉ muốn có bạn, mà anh ta đã có bạn rồi nên vô cùng thoả mãn.
Anh ta tin rằng hai người sẽ là anh em cả đời, dù là dao chặt, lửa đốt, trong dầu sôi lửa bỏng thì Tào Tiểu Quân cũng dám vỗ ngực cam đoan không có mảy may thay đổi.
Tới tận khi gặp cô.
Đêm đó, dưới ánh đèn chợ đêm, Ngô Tế Muội không dám ngẩng đầu, một nắm cau nhỏ đầy mồ rôi được run rẩy giơ giữa không trung.
Tào Tiểu Quân hoảng loạn, nhát gan lùi về phía sau.
Lần đâu tiên trong trời, người không sợ trời không sợ đất như anh ta không dám nhìn thẳng vào đối thủ.
Ba người chơi với nhau, ngày càng thân thiết hơn.
Tảng băng Tào Tiểu Quân bị tan chảy thành một vũng nước mùa xuân, chảy về phía Ngô Tế Muội. Nhưng anh ta biết mình không thể chạm được tới đáy lòng cô, giữa hai người luôn cách một Nghê Hướng Đông.
Anh ta chưa bao giờ tranh giành gì với Đông Tử, nhưng lần này, Tào Tiểu Quân đột nhiên hy vọng người thắng là bản thân.
Đương nhiên, Nghê Hướng Đông hiểu tình cảm của anh ta, hai người giao hẹn sẽ giao cho Tế Muội tự chọn.
Cả hai đồng thời đưa chén rượu đã uống một nửa, cô nhận của ai thì sẽ là người yêu của người đó.
Tào Tiểu Quân giơ chén rượu lên, run rẩy như Ngô Tế Muội đêm đó.
Hò hét trong lòng, cầu khẩn với trời cao, chỉ cần Tào Tiểu Quân thắng lần này thì trong suốt quãng đời còn lại chuyện gì anh ta cũng bằng lòng chịu thua Nghê Hướng Đông.
Anh ta nhìn về phía cô với ánh mắt sáng rực. Nhưng Ngô Tế Muội lại không nhìn về phía anh ta mà nhìn Đông Tử. Cô đưa tay nhận lấy chén rượu của Nghê Hướng Đông và uống một hơi cạn sạch.
Hết thảy đều kết thúc, cuối cùng Ngô Tế Muội đã chọn Nghê Hướng Đông.
Tào Tiểu Quân sừng người ở nơi đó, tay vẫn giơ chén rượu, tựa như đùa không khéo làm nhục chính mình.
Anh ta nên biết vinh quang luôn thuộc về Đông Tử, anh đã thắng anh ta vô số lần, chắc sau này vẫn sẽ luôn thắng.
Tiểu Quân phối hợp uống cạn chén rượu, thừa dịp có men say đỏ mặt, đỏ cả vành mắt.
Chẳng mấy chốc, Ngô Tế Muội đã chuyển tới, ba người ở chung dưới một mái nhà.
Tào Tiểu Quân càng cẩn thận hơn, vì anh ta biết Nghê Hướng Đông nhạy cảm đa nghi. Ít nói mà làm nhiều, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức. Anh ta sợ ngày nào đó chọc giận Đông Tử, bị anh đuổi ra khỏi nhà thì bản thân sẽ mất đi hai người quan trọng nhất.
Lòng Tào Tiểu Quân dần nguội lạnh, ngoan ngoãn diễn vai định mệnh của mình, là tên đàn em nói gì nghe nấy, là tùy tùng trung thành tuyệt đối, là người xem không đáng chú ý, từ đó không có ý nghĩ nào khác nữa.
Quả thực, Nghê Hướng Đông và Ngô Tế Muội đã sống vui vet một thời gian, đại khái hai ba năm gì đó. Nhưnh anh sống tự do đã quen, một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn không đủ để khiến Nghê Hướng Đông dừng chân. Anh bắt đầu chơi bời sau lưng Ngô Tế Muội, trêu hoa ghẹo bướm khắp chốn. Nhưng cô không biết chuyện này, còn vì anh mà phá thai mấy lần.
Tào Tiểu Quân bị kẹp ở giữa, tình thế rất khó xử, anh ta đau lòng thay Tế Muội. Nhưng anh ta không thể không che giấu và làm thuyết khách cho Nghê Hướng Đông, luôn tìm cách lấp liếm thay anh.
Nhưng dù anh ta không nói nhưng giấy cũng không gói được lửa. Ngô Tế Muội phát giác ra điểm bất thường, rất hay cãi nhau với Nghê Hướng Đông. Anh càng chán ghét và thường xuyên tìm lý do qua đêm ở ngoài. Về sau, ngay cả ban ngày cũng không thấy bóng dáng đâu.
Về sau nữa, Ngô Tế Muội chuyển tới làm ở nhà máy cao su tại ngoại ô. Anh cũng chẳng muốn chịu giày vò nên ngày ngày bảo Tào Tiểu Quân hỗ trợ đưa đón.
Ngoài miệng thì Tào Tiểu Quân kêu khổ nhưng trong lòng lại rất vui.
Anh ta lái moto, cô ngồi phía sau vòng tay ôm eo Tào Tiểu Quân. Anh ta cố ý đi vào đoạn đường hầm không bằng phẳng. Đường xóc nảy, Ngô Tế Muội càng ôm Tào Tiểu Quân chặt hơn.
Người qua đường không biết còn tưởng hai bọn họ là người yêu. Công nhân là cùng xưởng với Ngô Tế Muội cũng thường xuyên trêu chọc hai người họ. Ngoài mặt, Tiểu Quân bảo họ đừng có nói lung tung, nhưng thật ra những hiểu nhầm này lại khơi gợi lên ảo tưởng nào đó trong lòng anh ta.
Nếu không có Nghê Hướng Đông, có phải hai người họ sẽ ở bên nhau? Nếu đứa trẻ trong bụng cô là con của anh ta thì sẽ vui tới đâu? Tình cảm mà anh ta cầu còn không được, vì sao Đông Tử không biết trân trọng?
Hôm cô phá cái thai thứ ba, anh ta cũng đi cùng.
Ngô Tế Muội không cho Tào Tiểu Quân theo vào, anh ta đành phải ngồi xổm ở ven đường, liên tục hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, tưởng tượng ra cảnh cô cô đơn nằm đó không nơi nương tựa.
Trên đường về, Tào Tiểu Quân nghe thấy tiếng Ngô Tế Muội khóc thút thít, trên mặt cũng có nước mắt. Nhưng anh ta không có tư cách an ủi, điều duy nhất có thể làm chỉ là khóc cùng cô suốt quãng đường.
Đến khi về tới nhà, xe dừng lại, gió đã hong khô nước mắt trên mặt anh ta. Tào Tiểu Quân lại lộ ra khuôn mặt vô cảm thường ngày.
Anh ta trầm mặt, đưa một tay ra dìu Ngô Tế Muội từ yên sau xe xuống.
Tào Tiểu Quân nhìn cô che bụng dưới, sắc mặt trắng nhợt, lảo đảo như sắp ngã trước biên giới sụp đổ, ngàn lời muốn nói ra khỏi miệng lại biến thành hai chữ lạnh nhạt “chậm thôi”.
Anh ta cho rằng rồi sẽ có một ngày Ngô Tế Muội nghĩ thông. Nhưng Đông Tử chỉ dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là cô lại bị trói trong nhà lao một lần nữa.
Trong mối quan hệ của hai người, nào cho phép người thứ ba như anh ta xen vào.
Tào Tiểu Quân đã quen với việc hy sinh, tác thành, bởi anh ta biết Ngô Tế Muội không rời đi được, cũng ngầm cho phép Đông Tử nói dối không chớp mắt, thậm chí còn giúp anh giấu quan hệ ngoài luồng.
Nghê Hướng Đông khoác vai, khen anh ta là anh em tốt. Nhưng trong đáy lòng Tào Tiểu Quân lại cười khổ, anh biết anh ta vì cô, mong Ngô Tế Muội hạnh phúc dẫu hạnh phúc này không phải do mình mang lại. Tào Tiểu Quân chỉ cần cô thoải mái là được, anh ta bằng lòng dỗ dành, bên cô chờ Nghê Hướng Đông quay đầu lại.
Đến tận chạng vạng tối một ngày, Tào Tiểu Quân cầm gậy xông vào phòng, nào ngờ lại thấy Ngô Tế Muội đang khóc. Lúc này, anh ta mới biết hoá ra cô chỉ giả vờ hạnh phúc, bản thân cũng chỉ là làm bộ không quan tâm.
Hai người đứng trong sân một lúc lâu không nói gì.
Hoàng hôn chiếu lên mặt Ngô Tế Muội, cô ngậm điếu thuốc, hai gò má vẫn còn đọng nước mắt.
Anh ta biết cô muốn sinh đứa bé này ra nhưng Đông Tử lại không muốn.
Nhất thời xúc động, hoảng hốt, đầu óc đột nhiên có vấn đề, Tào Tiểu Quân cướp lấy điếu thuốc trên miệng Ngô Tế Muội, nhìn chằm chằm vào mắt cô và nói ra câu kia.
“Sinh ra đi, tôi nuôi.”
Mặt anh ta nóng lên, chân run rẩy kịch liệt đợi Ngô Tế Muội đáp lại. Chỉ cần cô nói một câu, Tào Tiểu Quân sẽ đi giải thích với Đông Tử. Anh ta giúp anh nhiều như vậy, chắc hẳn Đông Tử sẽ không làm khó. Trong chớp mắt kia, Tào Tiểu Quân đã suy nghĩ rất nhiều, làm thế nào để cho Ngô Tế Muội một danh phận, tìm một công việc đàng hoàng và nuôi lớn đứa con của Đông Tử…
Nhưng Ngô Tế muội không nói gì. <!-- vuông -->
Cô chỉ liếc nhìn anh ta một cái, vội vàng đứng dậy rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Để Tào Tiểu Quân đứng một mình ở nơi đó, trong miệng vẫn còn lời chưa nói xong, không biết nói cho ai nghe.
Tào Tiểu Quân ngồi trên ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm bầu trời trên đỉnh đầu tới ngây người. Trong tay vẫn cầm điếu thuốc của Ngô Tế Muội, nhét vào miệng nhưng lại quên hút. Điếu thuốc vẫn đang cháy, tàn thuốc loé sáng đỏ rồi biến thành tro tàn chỉ trong nháy mắt.
Sắc trời dần dần tối, đến tận khi bóng tối ánh vào đáy mắt anh ta.
Bóng đêm vô biên không trăng không sao hoá thành nước mắt trên khoé mi, nhưng lại không chịu rơi xuống.
<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.