<!-- vuông -->
Chương 42
“Cậu ta giả chết, Tào Tiểu Quân giả chết.”
Mạnh Triều nhìn chằm chằm màn hình, không ngừng gõ bàn.
Cửa sổ phòng họp đóng chặt, một đám người ngồi quanh bàn, đến cả pháp y Hạ Khiết và giám định viên Mã Duệ cũng có mặt, lúc này mọi người nhìn chằm chằm màn hình, mỗi người một vẻ mặt.
Trên màn hình là một bức ảnh chụp lại cảnh camera được phóng to gấp mấy lần, chất lượng thấp, mơ hồ không rõ, ở giữa là một bóng người đen, đè vành mũ xuống, đeo khẩu trang. <!-- vuông -->
“Bức ảnh này là bằng chứng hình ảnh duy nhất mà chúng tôi có trong tay, bởi vì An Hòa Lý nằm trong khu phố cổ, camera có nhiều góc chết, cho nên chúng tôi chỉ đành lấy camera giám sát của mấy cửa hàng ven đường.” Đồng Hạo giải thích: “Tháng trước quán nướng này bị người ta đập vỡ cửa kính lúc ban đêm, chủ quán lắp camera ở cửa sau, nên đúng lúc quay được bóng dáng Tào Tiểu Quân trốn thoát.”
“Sao biết là Tào Tiểu Quân?” Sở Tiếu dùng bút gel gõ lên trán: “Quần áo hoàn toàn khác với bức ảnh lúc vứt xác, hơn nữa khuôn mặt này cũng bị che kín, không thể nhìn rõ được.”
“Nhìn hình thể, Tào Tiểu Quân lao động vất vả quanh năm, đã quen nghiêng vai về bên phải để chịu lực trong thời gian dài, khiến cho vai không đều mở mức độ nhất định, hơn nữa phần eo còn bị tổn thương, phần lưng bị gù, cổ luôn vô thức vươn về phía trước.” Mạnh Triều phân tích tiếp: “Với cả, nhìn giày đi…”
Anh ấy ra hiệu, Đồng Hạo chuyển sang trang sau, trên màn hình có hai bức ảnh cạnh nhau, bên trái là Tào Tiểu Quân cuộn tròn trong chiếc hộp, bên phải là hình ảnh cận cảnh đôi chân của cậu ta từ video giám sát.
“Theo như lời khai của Thước Thước, tôi nghi ngờ sau đó Tào Tiểu Quân đã lẻn về nhà thay quần áo, cho nên mới xuất hiện vấn đề áo khoác có màu sắc không giống nhau.”
“Nhưng Tào Tiểu Quân cẩn thận mấy cũng có sai sót, đó là quên đổi giày, người trong hai bức ảnh đi cùng một đôi giày cao su màu vàng, cho nên người mà camera ghi lại được rất có thể là Tào Tiểu Quân.”
Đồng Hạo giải tích tiếp: “Suy đoán theo lời của đứa trẻ, chú Tào ăn quả óc chó thực ra là quá trình Tào Tiểu Quân giết người, rất có thể Lý Thanh Phúc đã bắt gặp cảnh cậu ta giả chết, nên bị diệt khẩu.”
“Mục đích giả chết của cậu ta là gì?” Lão Mã hỏi: “Lừa lấy bảo hiểm à?”
“Bảo hiểm chỉ là một phần, mục đích chủ yếu là để bố trí, cậu ta muốn chúng ta trừ khử Từ Khánh Lợi một cách danh chính ngôn thuật giúp cậu ta.” Mạnh Triều hừ lạnh một tiếng: “Ha, ba người đều là cáo già, ai cũng diễn vở kịch của mình, kẹp chúng ta ở giữa đùa như khỉ…”
“Cậu đợi đã.” Lão Mã ngăn anh ấy lại: “Đừng suy nghĩ quá xa, chúng ta xem xét những manh mối mà hai người tìm được ở Nam Dương đã.”
Mạnh Triều cầm hộp thuốc lên, liếc mắt nhìn Sở Tiếu và Hạ Khiết rồi lại ném trở về, xé một viên kẹo bạc hà ra ném vào miệng.
“Tôi và Đồng Hạo đi Nam Dương điều tra lai lịch của một số người ở đồn cảnh sát địa phương.”
“Đầu tiên, Nghê Hướng Đông vốn là một tên côn đồ, trước đây thường trộm cắp vặt, sau này bắt đầu đánh đánh giết giết, trạng thái tinh thần cũng không ổn định, điên cuồng, thô bạo, mắc chứng cuồng loạn, một người có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy, nếu biết người phụ nữ của mình ở bên anh em của mình sẽ bình tĩnh chúc phúc sao?”
“Sẽ không, cậu ta chỉ cảm thấy lòng tự tôn vỡ nát.” Trần Canh Sinh suy ngẫm: “Rất dễ đi theo hướng cực đoan, kẻo lại cá chết lưới rách.”
“Đúng vậy, khi đó Nghê Hướng Đông là bá chủ cả huyện, theo như tính tình cậu ta thì chắc chắn sẽ không để yên, nhưng người bản địa nói bọn họ không hề biết Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội ở bên nhau, tin tức cuối cùng mà họ có được là ba người cùng rời khỏi huyện Định An, đi tới nơi khác làm việc.”
“Nghê Hướng Đông đang làm đại ca yên lành, sẽ ra ngoài làm công ư?” Mã Duệ lắc đầu: “Chắc chắn có ai đó cố ý lan truyền lời này ra ngoài nhỉ?”
“Đúng là thế, cho nên tôi mạnh dạn suy đoán rằng đã xảy ra chuyện, hoặc là có kế hoạch nào đó. Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội đã giết Nghê Hướng Đông, sau đó chạy trốn, chạy tới Thanh Đảo cắm rễ ở đó.”
Mạnh Triều vẽ một đường quan hệ nhân vật ở bên trái bảng trắng, rồi lại đặt bút từ bên phải.
“Rồi ở bên kia, Từ Khánh Lợi để thoát khỏi sự ảnh hưởng của vụ án Bao Đức Thịnh đã lợi dụng thân phận giả, không ngờ lại tìm phải Nghê Hướng Đông, hơn mười năm loanh quanh, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới bên cạnh hai người này.”
Vẽ một đường xuống, hai đường hợp lại làm một.
“Người chính tay mình giết lại sống lại, trùng hợp thế nào lại quay lại bên cạnh mình, là ai cũng không ngồi yên nổi.”
Mạnh Triều đóng nắp bút lại, thở dài một hơi.
“Cho nên, rất có thể hai người đã hiểu lầm chuyện năm đó bị bại lộ, muốn giết Từ Khánh Lợi diệt khẩu, đây chính là động cơ giết người.”
“Nhưng, theo như lời khai của Ngô Tế Muội thì vào năm 2019, Từ Khánh Lợi này đã gặp mặt hai người họ, cho đến bây giờ đã cách vài năm, tại sao khi đó bọn họ không ra tay?”
Mạnh Triều lắc đầu, chỉ nhìn ảnh của ba người trên màn hình.
“Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có chính bọn họ biết, có lẽ thăm dò nhau nên đã kéo dài một thời gian, hoặc là thật lòng đối xử với nhau vài năm, đều có thể. Tôi chỉ có thể nói rằng, mọi chuyện trở nên xấu đi là vào tháng 10 năm 2021.”
Sở Tiếu đứng thẳng dậy: “Sao có thể chắc chắn là vậy?”
“Bởi vì khi đó Tào Tiểu Quân đã bắt đầu sắp xếp rồi.”
Mạnh Triều ra hiệu cho mọi người xem tài liệu trước mặt, đó là lời khai mà họ đã thu được trong chuyến hỏi thăm vài ngày nay.
“Giữa tháng 10, Tào Tiểu Quân và Từ Khánh Lợi đột nhiên xảy ra xung đột, sau đó Ngô Tế Muội bắt đầu vừa công khai vừa âm thầm lấy lòng, nhiều lần cùng ra cùng vào với Từ Khánh Lợi. Rất nhiều người nhìn thấy nên có rất nhiều lời đồn ở khắp nơi, đều truyền đến tai Đồng Hạo.”
“Tào Tiểu Quân rất có kinh nghiệm, cậu ta biết một khi xảy ra án mạng, cảnh sát chắc chắn sẽ thu thập chứng cứ từ những người xung quanh, bắt đầu từ các loại giết vì thù, giết vì tình, giết vì tiền, mà cậu ta và Ngô Tế Muội đã đóng kịch đủ, trải đường hơn hai tháng, cố gắng để chúng tôi điều tra theo kế hoạch của họ.”
“Nhưng, những hành động sau đó của họ, dù ít dù nhiều cũng để lộ mục đích thật sự.” Tiểu Trần gật đầu: “Đội trưởng Mạnh, theo như những gì anh nói, tôi đã liên lạc với bên công ty bảo hiểm, bọn họ nói khoảng tháng mười một, Tào Tiểu Quân mua bảo hiểm giá cao cho mình, mà hành động này hoàn toàn không phù hợp với thói quen tiêu dùng hàng ngày của cậu ta, dường như cậu ta đã đoán trước được sẽ xảy ra gì đó.”
“Bên tôi đã đến thăm và liên lạc nơi Ngô Tế Muội làm nhân viên vệ sinh. Một cô gái bỗng nhiên nhớ ra, năm ngoái Ngô Tế Muội từng nhờ cô ấy mua một thứ, là một chiếc máy in ảnh, liên kết với điện thoại là có thể tự động in ảnh. Theo như những gì cô ấy nhớ, khi đó Ngô Tế Muội nói mình không biết mua đồ qua mạng, cho nên trả tiền mặt cho cô ấy, nhưng…”
Sở Tiếu ra hiệu mọi người nhìn kỹ tài liệu trước mặt.
“Như ở trên đã viết, Ngô Tế Muội tự có tài khoản mua đồ online của mình, thời gian sau đó cũng liên tục mua đồ dùng hàng ngày, nên cô ta bảo người khác mua máy in ảnh giúp, chỉ là để chúng ta không tra ra được khi điều tra lịch sử chi tiêu của cô ta thôi.”
“Phân tích như vậy, bức ảnh nhét trong nhà bà cụ Lý cũng là một phần trong kế hoạch, để thể hiện là ‘không thân thiết’ với Ngô Tế Muội.” Lão Mã chép miệng: “Bây giờ thành ra lại cố ý quá, đã tìm được tầng cụ thể rồi, sao lại không biết là nhà nào chứ?”
“Đúng vậy, toàn bộ vụ giết người đều là đôi vợ chồng này ủ mưu đã lâu, tự biên tự diễn.”
Mạnh Triều ném bút lên bàn họp.
“Ngay cả cái hộp ném xác này cũng đã được lên kế hoạch sẵn, hộp gỗ cũ, bên cạnh có khe hở, miễn cưỡng có thể hít thở, mà cơ thể Tào Tiểu Quân nhỏ gầy không nhét được Lưu Trình An vào, nhưng Tào Tiểu Quân cuộn tròn bên trong hoàn toàn không có vấn đề.”
“Vậy da đầu và thịt vụn thì sao?” Sắc mặt Đồng Hạo hơi khó coi: “Trước đây chẳng phải nói là của Tào Tiểu Quân à?”
“Đúng là của cậu ta, đóng kịch thì phải làm cho trót.” Mạnh Triều đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn sang Hạ Khiết: “Người có thể tự lột da đầu không?”
“Có thể.” Hạ Khiết gật đầu: “Chẳng phải trên tin tức xã hội thường có mấy tin tức như tóc bị cuốn vào máy đang quay hoặc dây đai tốc độ cao, khiến da đầu bị xé hết ra hoặc một phần sao, tóc vướng vào máy khoan điện cũng có thể làm rách da đầu, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
“Rất đau, hơn nữa người bình thường sẽ không làm vậy. Nói chung, não chúng ta có cơ chế sẽ kiềm chế mọi người làm hại cơ thể mình. Làm rách da đầu thế này gây tổn thương phần đầu rất nặng nề, không chỉ cực kỳ đau đớn, còn có thể xé rách luôn cả phần trán, mặt, lông mày, tạo ra vết sẹo và biến dạng vĩnh viễn.”
“Tào Tiểu Quân tàn nhẫn với bản thân thật đấy…”
“Đừng quên, Tào Tiểu Quân còn thiêu mặt mình kia kìa.” Mạnh Triều nhìn Đồng Hạo: “Nếu thực sự bị ép tới mức đó, cắn răng thì cũng làm thôi.”
“Nhưng tại sao Tào Tiểu Quân phải chọn da đầu chứ?”
“Theo như tôi phân tích, thứ nhất, da đầu có nang lông có thể dùng để xác nhận thân phận, hai là phần đầu tổn thương chảy lượng máu rất lớn, nếu da đầu bị xé rách, mạch máu bị đứt, máu chảy thậm chí có thể hình dung là ồ ạt, cũng phù hợp với hiện trường giết người như trong dự đoán của cậu ta.”
“Tên Tào Tiểu Quân đúng là bí quá hóa liều.” Hạ Khiết phân tích: “Da đầu bị xé rách rất dễ bị nhiễm trùng, còn gây ra tụt huyết áp trong thời gian ngắn, nhịp tim tăng lên, suy hô hấp, sốc đã là nhẹ rồi, nghiêm trọng hơn chút, thực sự sẽ mất mạng ngay tại chỗ, lẽ nào cậu ta chưa từng nghĩ…”
“Cậu ta từng nghĩ tới, chắc chắn cậu ta đã từng nghĩ tới.” <!-- vuông -->
Mạnh Triều bóc một viên kẹo bạc hà, cảm nhận hơi lạnh lan tràn từ miệng cho đến toàn thân.
“Thậm chí tôi còn đoán rằng, cậu ta và Ngô Tế Muội đã hẹn trước, cho dù cậu ta chết thật, Ngô Tế Muội cũng sẽ tự diễn tiếp theo kế hoạch. Ha, khỏi cần nói, nếu cậu ta chết rồi, kế hoạch này sẽ không có chút kẽ hở nào, đến lúc đó chúng ta sẽ không tìm được sơ hở nào hết.”
“Chẳng trách hiện trường không có dấu vết ẩu đả.” Mã Duệ chống cằm: “Hơn nữa, mô da đầu trong cống được bọc trong túi nhựa rồi vứt, cùng với khăn lông, khăn giấy, khi đó tôi còn tưởng rằng hung thủ đã ném xuống hố trong lúc vội vàng, bây giờ nghĩ lại, chắc là đã lên kế hoạch sẽ chặn đường ống nước, làm kinh động tới cảnh sát.”
“Đúng, chỉ cần lớn chuyện, bên bảo hiểm sẽ bồi thường, xã hội đồng cảm với trẻ mồ côi góa phụ, có khi còn tổ chức quyên góp, bệnh của Tào Thiên Bảo cũng được chữa trị trong thời gian dài.”
Đồng Hạo cầm cuốn sổ lên, dùng lý luận để liên kết những manh mối đã biết.
“Tào Tiểu Quân để lại vết máu và một phần thịt còn sót lại trong nhà, để người khác hiểu lầm cậu ta bị giết.”
“Từ Khánh Lợi thường ra vào nhà cậu ta, để lại tóc hoặc dấu chân trong nhà vệ sinh, cũng rất bình thường, càng tạo ra giả tưởng rằng thi thể đã bị Từ Khánh Lợi tiêu hủy.”
“Thêm cả những tin đồn của hàng xóm, Ngô Tế Muội dẫn dắt nửa thật nửa giả trong lời khai, vụ án rất dễ dẫn đến hiểu lầm là giết người vì tình.”
“Không sai, nếu một trong hai vợ chồng bị giết, bên cảnh sát sẽ tìm bạn đời để hỏi ngay, Ngô Tế Muội đã tính đúng điều này.”
“Cả quá trình thoạt trông như cô ta đang bao che cho Từ Khánh Lợi, thực ra mỗi lời nói dối đều được cân nhắc, cô ta cứ nói dối nửa vời để chúng ta lật tẩy, để chúng ta tưởng mình đã tìm được bước đột phá, thực ra đều nằm trong kế hoạch bọn họ tính toán.”
“Nhưng tại sao Từ Khánh Lợi lại nghe lời như vậy, thực sự giúp đỡ bọn họ cả một chặng đường ư?”
“Cái này thì không biết, nhưng theo như giám sát, đúng là Từ Khánh Lợi đã làm theo.” Mạnh Triều lắc đầu: “Có lẽ Tào Tiểu Quân hoặc Ngô Tế Muội từng nói gì đó với anh ấy.”
“Vậy thì bức ảnh kia là…”
“Người chụp ảnh rất có thể là Ngô Tế Muội, bởi vì bọn họ phải có đủ bằng chứng chứng minh Từ Khánh Lợi giết người vứt xác.”
“Đừng quên, hôm đó khi dân cư phản ánh ống cống bị tắc và tìm thấy da đầu, Ngô Tế Muội vội vàng đi vào cửa. Cô ta nói mình vừa từ chợ về, nhưng thực tế, nơi cô ta làm việc đi tới chợ chỉ mất mười phút, mà hôm đó cô ta về muộn hơn bình thường hơn cả tiếng đồng hồ.”
“Hiện tại có thể suy đoán rằng, nhanh nhất phải 35 phút Phù Phong mới tới được nhà cô ta, cho nên rất có thể cô ta giải quyết chuyện Phù Phong trước, sau đó chạy về nhà, giả vờ lấy thức ăn đã được chuẩn bị sẵn ra.”
Đồng Hạo gật đầu, nhanh chóng ghi chép vào cuốn sổ.
“Cho dù ống cống không bị tắc, chắc Ngô Tế Muội cũng sẽ tự mình báo cảnh sát nói chồng mất tích, sau đó nhét bức ảnh vào nhà bà cụ Lý. Này, Lưu Trình An thì sao?”
“Bây giờ chỉ có thể suy đoán, tôi nghĩ khi Tào Tiểu Quân trốn khỏi hiện trường đúng lúc bị Lưu Trình An bắt gặp, thuận thế giết người diệt khẩu.”
“Có một vấn đề…” Đồng Hạo khép cuốn sổ lại, muốn nói lại thôi: “Thực ra cả kế hoạch đều cần sự phối hợp của Từ Khánh Lợi, nếu Từ Khánh Lợi không làm theo kế hoạch thì sao? Ví dụ như, biết đâu Từ Khánh Lợi lại báo cảnh sát?”
“Cho nên bọn họ cũng đang cược, cược Từ Khánh Lợi có quá khứ không tốt đẹp, không dám báo cảnh sát.” Mạnh Triều nhìn mọi người: “Còn có một khả năng nữa, đó là Tào Tiểu Quân chắc chắn Từ Khánh Lợi không có cơ hội báo cảnh sát.”
“Có ý gì?”
“Bước cuối cùng của kế hoạch rất có thể là giết chết Từ Khánh Lợi, tạo ra màn tự sát hoặc là bỏ trốn vì sợ bị bắt.”
Ngón trỏ anh ấy gõ lên bàn họp.
“Như vậy, tay của Tào Tiểu Quân sạch sẽ, thậm chí đến cả việc Nghê Hướng Đông chết cũng có thể đổ hết lên đầu Từ Khánh Lợi, dù sao người cướp thân phận giả vừa hay là Từ Khánh Lợi.”
Tiểu Trần chống bàn, hai tay xoa mặt: “Đúng là nhọc lòng bày ra một vở kịch, đến chúng ta cũng dính bẫy, chỉ cần chúng ta tra về Từ Khánh Lợi, Từ Khánh Lợi trốn trong bóng tối không dám ra ngoài, vậy nếu Tào Tiểu Quân âm thầm ra tay, sẽ càng thêm thần không biết quỷ không hay, ai lại nghi ngờ một người chết chứ?”
“Tỉ mỉ như vậy, thậm chí mỗi một bước đều tính toán trước hai đến ba phương án thay thế.” Lão Mã nhìn lên trần nhà, không ngừng thở dài: “Điều duy nhất không tính được, đó là Từ Khánh Lợi lại gặp ông cụ dắt chó đi dạo, ông cụ không chỉ tìm thấy bảo vệ trực ca mà còn thuận tay báo cảnh sát, vô tình cứu được Từ Khánh Lợi. Hầy, chỉ khổ cho Lưu Trình An, làm một kẻ chết thay. Chuyện vận mệnh này cứ liên kết với nhau, chậc chậc, khó đoán, không nói chắc được.”
“Cho nên, chúng ta phải đánh trả, để bọn họ biết bọn họ không dễ xơi chúng ta như vậy.” Mạnh Triều đằng hắng cổ họng: “Bước tiếp theo, lão Mã, bên anh liên lạc với đội cảnh sát giao thông và đồn cảnh sát đi, điều động người kiểm tra camera, cài người ở An Hòa Lý, chuẩn bị bắt Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội.”
“Được.”
Anh ấy nhìn sang Mã Duệ và Hạ Khiết: “Bên Lý Thanh Phúc và Lưu Trình An giao cho các cô, một khi bắt được, ngoài khẩu cung ra thì chúng ta còn cần bằng chứng kết tội chuẩn xác hơn.”
“Không thành vấn đề.”
Mạnh Triều gật đầu với Đồng Hạo.
“Cậu đi theo tôi, trước khi Tào Tiểu Quân diệt khẩu, chúng ta phải tìm thấy Từ Khánh Lợi trước.” <!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->