Phó Thác Vận Mệnh

Chương 49:




<!-- vuông -->
Chương 49
Ba người ngẩng cổ lên, cùng nhìn Tào Thiên Bảo bị thanh thép xuyên qua giữa không trung.
Sương mù giày đặc tan đi, lại ở độ cao tầng 13 14, từ dưới nhìn lên chỉ có thể liếc thấy đường nét đại khái, đen thùi lùi một đống, như bị bọc trong túi vải dệt vậy.
Thanh thép xuyên qua giữa bóng đen.
Người bên trong lặng thinh, không kêu cứu cũng không có dấu hiệu giãy dụa. <!-- vuông -->
Ngô Tế Muội là người đầu tiên phản ứng lại, hét lên muốn trèo lên bên trên, Đồng Hạo vội vàng kéo lại, nhưng cô bị kích thích, gào khóc vung vẩy cánh tay, bỗng sức lực vô cùng lớn, thấy sắp mất khống chế đến nơi.
“Buông tôi ra, anh buông tôi ra!”
“Đừng vội, người trong đội sắp tới rồi, cô đợi chút đã…”
“Buông ra! Tôi phải cứu thằng bé! Anh buông ra!”
“Anh Mạnh, tôi sắp không chống đỡ được nữa, làm sao bây giờ?”
Mạnh Triều đè vai cô lại: “Muốn Thiên Bảo chết thì cô cứ quậy đi, cứ lãng phí thời gian đi.”
Ngô Tế Muội nghe vậy thì im lặng, nước mắt trào ra, nhưng miệng lại câm lặng.
“Đại ca, vậy là sao?” Đồng Hạo tái mặt, không ngừng nuốt nước bọt: “Có phải đi lên không?”
“Tôi cứ cảm thấy có bẫy.”
Mạnh Triều nhìn xung quanh, lướt qua từng cửa sổ tối tăm.
“Cậu không thấy kỳ lạ sao? Nếu muốn giết Tào Thiên Bảo, có thể làm ở bất cứ đâu bất cứ nơi nào, sao phải chạy đi xa như vậy, rồi lại làm phức tạp như thế.”
“Trước đây Từ Khánh Lợi từng làm công việc dựng giàn giáo và buộc các thanh thép ở công trường, anh ấy rõ việc bố trí công trường hơn chúng ta, chọn nơi này chắc chắn có nguyên nhân của anh ấy, chúng ta phải cẩn thận, rất có thể người đang nấp trong bóng tối để đánh lén.”
“Tuy không biết anh ấy có ý đồ gì, nhưng tôi vô cùng chắc chắn, Từ Khánh Lợi chắc chắn đã sắp xếp sẵn kế hoạch rồi.”
Mạnh Triều nhìn chằm chằm bóng đen treo lơ lửng trên cao, hít một hơi.
“Sắp xếp thế này giống như một cái bẫy, đợi người cắn câu.”
“Vậy chúng ta tạm thời đừng lên.” Đồng Hạo lén liếc nhìn anh ấy: “Hoặc là đợi người trong đội tới, chúng ta cùng…”
“Không, phải lên.” Mạnh Triều lắc đầu: “Anh ấy đã sắp xếp sẵn vị trí này rồi, nếu chúng ta muốn cứu Thiên Bảo, phải có một người đi.”
Ngô Tế Muội nghe vậy bắt đầu giãy dụa: “Mở còng tay đi, đội trưởng, xin các anh đấy. Thế này đi, để tôi đi, núi đao biển lửa tôi cũng chấp nhận, cùng lắm thì một mạng đổi lấy một mạng…”
“Cô không được, cô lên không cứu được Thiên Bảo đâu.”
Mạnh Triều chỉ lên cao.
“Vị trí mà anh ấy treo vừa khéo kẹt ở giữa hai cửa sổ, chúng ta không thể vươn người từ bệ cửa sổ được, chỉ có thể bò men theo giàn giáo thôi, tay chân của cô không đủ sức, không thể giữ Thiên Bảo ở giữa không trung được, không cẩn thận lại lôi cả bản thân vào. Cô để tôi nghĩ thêm cách đã…” <!-- vuông -->
“Nhưng hết thời gian rồi.” Ngô Tế Muội khẽ cầu xin: “Đội trưởng Mạnh, sắp hết thời gian rồi, sắp tới một tiếng rồi. Lúc gọi điện anh ấy đã nói, quá giờ là ra tay ngay, chúng ta không thể đợi thêm nữa…”
“Thế này đi, để tôi lên.” Đồng Hạo run bắn người, hai tay run rẩy bắt đầu cởi áo khoác.
Mạnh Triều ngăn cậu ta: “Cậu ở phía dưới chiếu sáng giúp tôi, để tôi lên.”
“Đại ca, không được đâu, anh lớn tuổi rồi, tay chân không linh hoạt, phản ứng cũng chậm…”
“Câm miệng.” Mạnh Triều nhanh chẹn thắt chặt dây giày, cởi áo khoác ra: “Trước đó đã nói rồi, phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, không phải cậu muốn phạm lỗi đấy chứ?”
Anh ấy cúi đầu kiểm tra súng, dừng một chốc, ngước mắt nhìn chằm chằm Đồng Hạo.
“Từng bắn súng chưa?”
“Từng học ạ.” Đồng Hạo nuốt nước bọt: “Nhưng chưa bắn người thật bao giờ.”
Mạnh Triều gật đầu, móc súng ra, lên nòng, nhét vào tay cậu ta.
“Lát nữa có gì không ổn thì cứ nổ súng, đừng do dự.”
Đồng Hạo nhận súng, nặng trịch, cậu ta sững sờ vài giây, rồi lại đấy súng về bằng hai tay.
“Đại ca, nên để tôi đi lên cho, việc thể lực này để tôi làm, anh ở dưới kiểm soát tình hình…”
“Bớt nói nhảm, đã là lúc nào rồi mà còn lên giọng với tôi.”
Mạnh Triều nhét súng vào lòng cậu ta, dùng sức bóp vai Đồng Hạo.
“Chẳng phải trên đường cậu nói mí mắt cứ giật, sợ không lành sao? Nên là để tôi làm cho, cậu ngoan ngoãn ở bên dưới đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được.”
Anh ấy đi lên hai bước rồi đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn cậu ta.
“Tiểu Đồng, tôi ở trên giàn giáo hành động chắc chắn bị kiềm chế, cho nên bên dưới giao cho cậu phải phấn chấn lên, bây giờ không phải là lúc sợ đâu.”
“Vâng.”
“Lát nữa nếu thực sự có chuyện đột ngột xảy ra.” Anh ấy liếc nhìn Ngô Tế Muội: “Đầu óc cậu linh hoạt chút, theo dõi sát sao vào.”
“Rõ ạ.”
“Còn nữa, nhớ lời tôi nói với cậu trước đó không?”
“Tạm thời đừng ném cái bánh kẹp còn một nửa đi, đợi buổi tối đói thì cậu lại ăn?”
“Không phải câu này…”
Mạnh Triều nhíu mày cười khổ.
“Tôi nói, nếu tôi ngã xuống, cậu phải chống đỡ tiếp.”
“Anh Mạnh, mau nhổ nước miếng, đừng nói mấy lời xui xẻo đó…”
“Nhớ chưa?”
“Tôi..”
“Nhìn tôi, đây là mệnh lệnh. Nếu tôi xảy ra bất trắc gì, chuyện này giao lại cho cậu. Nhớ lấy, đừng hoảng sợ, cậu là cảnh sát, cậu phải chống đỡ ngay.”
Mạnh Triều nhìn chằm chằm cậu ta, hiếm khi nghiêm túc, Đồng Hạo siết chặt súng trong tay, gật đầu.
“Vâng.”
Mạnh Triều sải bước đi vào tòa nhà, giật thót trong lòng, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống trải.
Anh ấy nắm chặt đèn pin, ánh sáng dưới chân có hạn, vừa đi vừa nhìn xung quanh, sợ Từ Khánh Lợi từ trong bóng tối lao ra đánh lén.
Bóng đen treo trên xà ngang nhỏ của giàn giáo ở giữa thấng 13 và 14, phải leo ra ngoài một đoạn mới với tới được.
Mạnh Triều quỳ trên bệ cửa sổ bê tông thô ráp lạnh lẽo của tầng 13, gió lạnh thổi vào mọc, tróc mai tán loạn, tim đập thình thịch. Nhìn xuống, mơ hồ có hai bóng người nho nhỏ, một luồng ánh sáng trắng dao động, đó là Đồng Hạo cầm đèn phim vẫy tay với anh ấy.
Hít sâu một hơi, Mạnh Triều cắn đèn pin, trèo ra từ cửa sổ phòng, trở mình trèo ra bên ngoài.
Công trường bị bỏ hoang đã lâu, móng giàn giáo lỏng lẻo, chân vừa đạp lên đã có cảm giác hơi lắc lư, ván giàn giáo bị người rút đi, anh ấy chỉ đành dẫm lên ống thép, cẩn thận di chuyển.
Gió từ bên dưới thổi lên, cơ thể lơ lửng trên cao, lòng bàn tay nhanh chóng toát mồ hôi lạnh, trơn trượt, anh ấy cố kìm nén không nhìn xuống dưới, cũng không nghĩ xem giàn giáo có dập không, nhích từng chút về bên phải, chỉ nhìn chằm chằm bao vải dệt cách xa mấy mét.
Chiếc túi dệt ba màu đỏ trắng xanh dính máu, phồng lên, như nhét một người, miệng túi hơi hé để lộ một ống tay áo, như chiếc áo phao màu cam vàng.
Mạnh Triều nhận ra, đó là áo khoác của Tào Thiên Bảo, ngày đưa cậu bé tới bệnh viện, Ngô Tế Muội về nhà lấy chiếc áo này.
Anh ấy nhét đèn pin vào túi quần, khẽ gọi Thiên Bảo.
Không trả lời.
Mạnh Triều tăng nhanh tốc độ di chuyển, tới gần rồi, anh ấy vươn cánh tay phải với, tay cầm chiếc túi, nặng trịch lạnh lẽo, nồng mùi máu tanh.
Trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Mí mắt phải bắt đầu giật điên cuồng, Mạnh Triều mặc kệ nó.
Chiếc túi dệt xuyên qua xà ngang nhỏ, một tay anh ấy nắm chặt ống thép, một tay nắm chặt một góc, dồn sức kéo ra.
Cái túi nặng hơn so với tưởng tượng của anh ấy, may mà cuối cùng cũng gỡ ra được. Cánh tay phải đang run, anh ấy cắn răng gồng cơ bắp, mang theo cái túi dệt, nhích về từng chút một. Đi được vài bước, cánh tay trái cũng run vô cùng, sắp không chống đỡ nổi nữa, anh ấy dừng giữa không trung, hít thở sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Sao cứ thấy có gì đó bất ổn, nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Cả quá trình Từ Khánh Lợi không xuất hiện, lẽ nào cái giàn giáo này là kế hoạch anh ta sắp xếp sao?
Không, không đơn giản như vậy, có vấn đề, chắc chắn còn có vấn đề gì đó, chỉ là anh ấy chưa phát hiện ra…
Bây giờ Mạnh Triều không quan tâm được nhiều như vậy, thêm trọng lượng của Tào Thiên Bảo, thể lực anh ấy sắp tới cực hạn.
Xuống đã rồi tính.
Anh ấy thử đặt cái túi xuống ống thép dưới chân, để chia bớt một phần trọng lượng, vừa cúi đầu, đã phát hiện lan can và thanh giằng dùng để gia cố sự ổn định đã bị tháo bỏ, đến mấy cái khớp ống thép cũng thiếu ốc vít, ống thép dưới chân lỏng lẻo, nghiêng ngả, hiển hiên đã không đỡ nổi sức nặng của hai người.
Mạnh Triều cứng đờ ở đó, chợt hiểu ra quỷ kế của Từ Khánh Lợi.
Anh ta muốn anh ấy tự chọn, hoặc là cùng chết, hoặc là vứt Tào Thiên Bảo xuống, giữ mạng một mình.
Vậy anh ấy phải chọn thế nào đây? Tào Thiên Bảo chắc chắn không thể sống bò trở về, cho nên vấn đề rất rõ ràng, anh ấy chọn nhìn Tào Thiên Bảo chết, hay là chọn chết cùng cậu bé.
Không, chắc chắn còn có cách khác.
Đầu óc Mạnh Triều suy nghĩ nhanh chóng.
Nếu Từ Khánh Lợi đã mang Tào Thiên Bảo trèo lên, chắc chắn còn có một con đường khác để chọn, chỉ cần tìm thấy hai người là có thể rút lui an toàn, chỉ cần tìm được…
Nhưng…
Đồng Hạo và Ngô Tế Muội đứng sóng vai dưới tầng, ngẩng mặt nhìn Mạnh Triều đang di chuyển từng chút một trên không trung.
Ngô Tế Muội rưng rưng nước mắt, chắp hai tay vào nhau, không ngừng cầu xin thần linh phù hộ, mà Đồng Hạo ở bên cạnh run chân không rừng, miệng cũng lẩm bẩm không thôi.
“Không sao, không sao, anh Mạnh dày dặn kinh nghiệm, chắc chắn không sao đâu.”
Cậu ta nói đi nói lại, không biết an ủi Ngô Tế Muội, hay là đang an ủi bản thân.
Mãi mà Từ Khánh Lợi không xuất hiện, Mạnh Triều cũng thuận lợi cứu được Tào Thiên Bảo, trái tim đang treo lơ lửng của Đồng Hạo rơi xuống.
Cậu ta nhìn Mạnh Triều một tay nắm giàn giáo, một tay quăng túi, nhích về từng chút một.
“Cô nhìn đi, cứu được rồi.” Đồng Hạo mỉm cười: “Cứu được rồi, tôi đã nói là không sao, cô nhìn…”
Nhưng ngay sau đó, cậu ta thấy chân Mạnh Triều lơ lửng, cơ thể ngửa ra sau, rơi từ trên cao xuống như một con chim.
Cậu ta nhìn anh ấy chết cứng giữa không trung.
Thoáng chốc, thậm chí cậu ta còn nghi ngờ anh ấy biết bay.
Nhưng sau đó, rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống.
Con chim gãy cánh, nhanh chóng rơi từ trên trời xuống.
Mạnh Triều “bộp” một tiếng, tan nát trước mắt cậu ta.
<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.