Phó Thác Vận Mệnh

Chương 55:




<!-- vuông -->
Chương 55
Nghê Hướng Đông biết, lúc này không được lên tiếng.
Anh ta nằm trong vũng máu chịu đựng đau đớn, để mặc người khác tàn sát, chỉ coi mình như một cái xác chết không hiểu tình người.
Dù sao Tào Tiểu Quân cũng là anh em cũ, ra tay vẫn đỡ hơn, lúc dạy anh ta dùng dao, vì sợ anh ta còn trẻ mà gánh mạng người trên lưng, cố ý giữ lại, né tránh nơi yếu hại, không dạy những nơi ảnh hưởng tới tính mạng.
Không ngờ sự từ bi khi đó lại cứu mình một mạng vào lúc này. <!-- vuông -->
Nhưng không ngờ được rằng, người phụ nữ Ngô Tế Muội này lại tàn nhẫn đến như vậy, dao nào cũng quyết đoán, không chút do dự. Nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, sức yếu, đâm dao không sâu lắm.
Nghê Hướng Đông nhắm mắt, tính toán khả năng sống sót.
Bây giờ hai đánh một, anh ta lại bị thương, cứ liều mạng thì không có phần thắng. Chuyện đến nước này chỉ có một con đường, đó là giả chết, đợi bọn họ chạy trốn rồi anh ta sẽ bò ra kêu cứu cũng vẫn kịp.
Nhưng không ngờ, hai người họ loạng choạng khiêng anh ra ra khỏi cửa ngay giữa đêm. <!-- vuông -->
Anh ta lén nhìn, đường càng đi càng hẹp, càng đi càng nhiều cây, dưới ánh trăng vàng, anh ta đoán đây là đường lên núi.
Có lẽ là muốn vứt xác.
Nghê Hướng Đông lập tức hoảng loạn, cả một đường đều không tìm được cơ hội để chạy trốn, nhưng bất đắc dĩ mất máu quá nhiều, cơ thể suy yếu hơn so với tưởng tượng, chỉ đành trơ mắt để người khiêng vào sâu trong núi hoang, bịch một tiếng ném xuống đống bùn, tay chân giang rộng, như miếng giẻ rách không ai thèm dùng.
Một hòn đá găm vào phần lưng, đau nhói, anh ta không dám kêu lên, nhắm chặt mắt.
Cách đó không xa có tiếng xẻng xới đất, từng xẻng từng xẻn, xen lẫn với tiếng thở hổn hển của đôi nam nữ kia, vang lên vào lúc này.
Ngay sau đó, mũi ngửi thấy mùi tươi mát của cỏ trộn lẫn với mùi tanh của đất.
Nghê Hướng Đông đoán được đại khái, Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội đang đào hố, hai người cùng nhau muốn chôn anh ta.
Cố trở mình, anh ta lê cơ thể nặng nề uể oải bò về phía bụi cây, nhưng chưa di chuyển được bao nhiêu, trước mắt đã tối sầm, ngất xỉu.
Anh ta tưởng mình đã chết.
Chớp mắt, đỉnh đầu là bóng cây xen nhau, bên tai vang lên tiếng ếch kêu.
Anh ta vẫn còn sống, vẫn còn sống.
Nghê Hướng Đông chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua gò má, lau đi đất vụn bên môi. Cát cũng chui vào mũi, anh ta xì ra mấy cái, cuối cùng cũng thở được bình thường, đầu óc hoạt động trở lại.
Chẳng phải hai người kia muốn chôn xác sao? Sao lại bỏ chạy giữa đường? Lúc này an toàn không?
Anh ta thở hổn hẻn, khắp người chỉ có hai con mắt là hoạt động được. Nhìn một vòng, nhìn thấy một bóng đen đang ngồi cách đó không xa, quay lưng lại với anh ta. Rung vai, lúc thì khóc hu hu, lúc thì cười hềnh hệch, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Trong không khí lan tràn mùi hôi thối bốc cháy.
Nhìn kỹ lại chỉ thấy tuy cái bóng kia mặc quần áo nhưng đã nát bươm, tay chân thon dài cuộn lại, đầu gối như bị ép vào ngực, tóc dài rối bù, che mất khuôn mặt. Bỗng chốc Nghê Hướng Đông cũng không rõ người ngồi trước mắt là người sống, hay là một ác ma tới câu hồn.
Anh ta thử chống người dậy, nhưng tay chân không có sức, cử động một chút, lồng ngực như ống bễ bậy, thở hổn hển không ngừng.
Nghê Hướng Đông gian nan giơ một tay lên, kéo góc áo của cái bóng kia.
Cái bóng giật mình, hét lên lùi về sau, trốn đằng sau một cái cây. Một lúc sau mới lén lút thò đầu ra.
“Anh chưa chết à?”
Giọng khàn khàn mơ hồ, nhưng Nghê Hướng Đông biết, đó là vật sống, là một con người.
Anh ta há miệng, chỉ phát ra những âm thanh ngắt quãng.
“Cứu tôi… xin cậu…”
Người kia lại lùi lại mấy bước, cho đến khi vào sâu trong bóng tối của màn đêm.
“Đừng đi, xin cậu… đừng đi…” Anh ta dồn chút sức lực cuối cùng: “Xuống núi… chỉ cần cứu tôi… tôi báo đáp cậu… xuống núi, đưa tôi xuống núi…”
Nghe thấy hai chữ “xuống núi”, cái bóng bỗng dừng chân, không lùi về phía sau nữa.
“Xuống núi, đúng, phải xuống núi.”
Cái bóng lẩm bẩm, tới gần vài bước, trên trái cổ thon dài là một khuôn mặt đen thui hỗn loạn, vẫn không thấy rõ được. Chỉ có con mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm anh ta.
Nghê Hướng Đông đột nhiên thấy sợ hãi, anh ta nhận ra ánh sáng trong mắt người kia, quen thuộc đến như vậy, biểu cảm thường thấy của anh ta, đó là sát ý.
“Anh muốn xuống núi, tôi cũng muốn xuống núi.” Bóng đen nhìn xuống anh ta, cơ thể gầy gò như đứng không vững, lắc lư lảo đảo: “Nhưng hai chúng ta chỉ có một người được xuống núi thôi.”
“Xin cậu, tha cho tôi…”
Nghê Hướng Đông dùng chút sức lực cuối cùng, đạp hai chân, chật vật muốn lùi ra sau.
“Tha cho tôi… cậu muốn gì, tôi sẽ cho cậu hết, cho cậu hết…”
Vừa nói vậy, anh ta bỗng cảm thấy quen thuộc.
Mơ hồ nhớ lại, không lâu trước đó, trên con đường mòn nơi hoang dã, người đàn ông họ Bao kia cũng từng nói như vậy.
Tay phải người đàn ông ấn lên vết thương hở trên bụng, chặn cái ruột đang lòi ra, quỳ trong vũng máu của mình, không ngừng dập đầu với anh ta.
“Tha cho tôi, xin anh đấy…”
Người đàn ông dập đầu kêu bịch bịch, từng cái một, sỏi dính vào da thịt trên trán.
“Anh muốn gì, muốn gì tôi cũng cho anh, cho anh hết!”
Gã kéo cái túi da màu đen ra, dâng lên tiền mặt dính máu, nước mũi và nước mắt đầy mặt, thảm thiết xin tha.
“Chỉ cần anh tha cho tôi, chỉ cần anh ta cho tôi…”
Anh ta có từng tha cho gã không?
Không.
Anh ta chỉ cụp mắt, xoay dao, đứng đó đầy trịch thượng, nhìn người đàn ông cuồng loạn, cười thờ ơ, như một tà thần được nặn từ đất sét và gỗ, thưởng thức sự đau khổ của chúng sinh.
Anh ta không tha cho gã.
Bây giờ cũng đến lượt anh ta xin tha rồi.
Đương nhiên bóng đen không thèm nghe. Đuổi theo vài bước, nắm lấy cổ áo của Nghê Hướng Đông rồi ném anh ta xuống đất, dễ dàng không chế anh ta. Trở mình một cái, mở hai chân đè lên người anh ta.
“Nếu tôi mặc kệ anh, anh nằm trong núi sâu này, máu chảy hết cũng chết thôi.”
Môi bóng đen mấp máy, lời nói cũng run rẩy, mà bàn tay phải giấu sau lưng đang nắm chặt hòn đá sắc nhọn.
“Đau dài không bằng đau ngắn, chi bằng, chi bằng tôi cho anh được chết nhanh gọn.”
Nghê Hướng Đông biết, trong sự tuyệt vọng này, cuối cùng anh ta vẫn thua.
Linh hồn rời khỏi vỏ, nhìn lại hơn nửa cuộc đời mình như cửa quay.
Từ nhỏ người ở quê khen anh ta nhạy bén thông minh, sau khi trưởng thành sự tài tình này dùng vào mấy con đường lắt léo, rất nhiều thời gian bị lãng phí ở sòng bạc. Anh ta từng là tay chơi giỏi trên sòng bài, tài xỉu, bài cẩu, xóc đĩa, đinh tán, đủ loại trò chơi, không gì là không biết.
Quen nhìn mặt đoán ý, giỏi suy đoán lòng người, cũng chính vì sự lanh lợi này, đi đến đâu cũng gặp nguy hiển, cuộc sống như một ván cược lớn. Lén la lén lút, đánh đấm ẩu đả, không phải chưa rơi vào tình cảnh nguy hiểm bao giờ, nhưng mỗi lần đều may mắn thoát nạn nhờ sự thông minh.
Nhưng cược lâu rồi chắc chắn sẽ thua, kết cục của kẻ các cược chỉ có một, đó là mất sạch tiền bạc.
Nghê Hướng Đông mở mắt, nhìn hai tay bóng đen cầm hòn đá, giơ lên cao rồi đập xuống.
Cũng chính lúc đó, anh ta bỗng nhìn rõ khuôn mặt của cái bóng.
Tuy bẩn thỉu nhưng không che được vết bớt trên gò má trái, vết bớt màu đen.
Anh ta cảm thấy người này khá quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó.
Ở đâu nhỉ? Tên người rừng trong núi hoang là ai?
Không phải anh em, không phải kẻ thù, nhưng người qua đường nào lại để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc đến như vậy?
Bóng đen hét to một tiếng, hòn đá đập xuống mặt, một trận gió nổi lên.
Anh ta bỗng nhớ ra.
Là anh ta, là người đàn ông ngồi cạnh bàn mình ở quán ăn tối hôm đó.
Nghê Hướng Đông nhớ mình vừa uống rượu, vừa nhìn anh ta bị đám người đẩy ngã xuống đất, ngồi bệt trong vũng bùn. Đúng vậy, người đang cầm hòn đá trước mặt chính là tên nhát gan run rẩy cầm chai rượu nhưng chần chừ mãi không dám đập kia.
Người này không dám đánh người khác, giận lên cũng chỉ chửi vài câu, mà chính mấy câu gã bỏ lại trước khi đi đã giúp anh ta dời tầm mắt của cảnh sát.
Cái tên xui xẻo gánh tội thay anh ta tên là gì nhỉ?
Nghê Hướng Đông tìm kiếm trong đầu, lần trước, xóm to ngõ nhỏ, ai cũng bàn tán về hung thủ giết Bao Đức Thịnh này…
“Cậu là Từ…”
Nhưng, hòn đá rơi xuống, đập vào đầu.
Từ Khánh Lợi từng sợ hãi nhát gan, đêm nay lại có can đảm như vậy, chảy nước mắt nhưng tay lại dồn hết sức.
Một phát, một phát, một phát.
Tiếng đập vang lên, lẫn trong những tiếng ếch kêu giữa núi rừng, lời Nghê Hướng Đông chưa kịp nói ra khỏi miệng cùng tan nát với cái đầu.
Từ Hướng Lợi loạng choạng đứng dậy, ném hòn đá vào ao nước, tõm một tiếng, nổi lên từng gợn sóng.
Mặt nước nhanh chóng tĩnh lặng trở lại, tất cả từ bây giờ không ai biết, chỉ có trăng sáng làm chứng, lặng lẽ phủ trên dãy núi.
Khi trời gần sáng, Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội đang loạng choạng trốn xuống núi.
Sâu trong sơn cốc sau lưng, một làn khói cuộn lên.
Ngô Tế Muội đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn ánh lửa phía xa.
“Sao vậy?”
Tào Tiểu Quân phía trước cũng dừng lại, quay người sang chần chừ hỏi.
“Cháy rồi.” Đôi mắt Ngô Tế Muội ngây dại nhìn chằm chằm, ánh vàng lay động trong sắc đen. “Bên kia núi, hình như cháy rồi.”
Tào Tiểu Quân cũng nhìn theo một lúc, thấy cháy càng ngày càng to, bèn kéo tay áo cô ta.
“Đi thôi, đừng quay đầu lại.”
“Đi thôi.” Từ Hướng Lợi nói với bản thân: “Chuyện đã đến nước này thì đừng quay đầu lại nữa.”
Anh ta nhìn căn nhà đã cháy lần cuối, nhìn quê hương trong giấc mơ, quay người rời đi.
Ngọn lửa rực trời, chiếu sáng đường chạy trốn.
Ngô Tế Muội, Tào Tiểu Quân, Từ Khánh Lợi.
Ba kẻ cá cược đều tưởng rằng đã đến kết cục câu chuyện, nhưng bánh xoay nhân quả mới vừa bắt đầu xoay.
Buồn vui giao nhau, không bao giờ hết, thiện ác có báo, đến chết không thôi.
Vì cùng một vụ mưu sát, ba người bị vận mệnh đẩy phải bỏ chạy, mà bọn họ lại không hề biết con đường gập ghềnh phía trước, chỉ thầm thề rằng, quãng đời sau này nhất định phải làm người tốt.
<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.