Phồn Hoa Thịnh Khai

Chương 10.1: Thượng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung Nhuận rất muốn nói “Buông được”, nhưng miệng mở ra giữa chừng, lại lặng yên khép lại, nếu buông được thì y đã sớm rời khỏi Triệu Phủ, cho dù  hắn có cường lực giữ lại cũng không được, chiếu theo tính tình y, thà là chết chứ không để người khác uy hiếp mình; nếu buông được, thì y sẽ không cố gắng tỉnh lại mỗi đêm, để chờ hắn đến; nếu buông  được thì y sẽ không thương cảm, không đau lòng đến thế.
Lời nói Lưu Hồng tràn đầy thành khẩn: “Nếu như ngươi không nỡ, vì sao không bình tĩnh mà lắng nghe lời những suy nghĩ từ sâu tận bên trong tâm ngươi? Vì sao không thẳng thắn nói chuyện cùng với hắn?”
Nàng với Tuyết Yên hai người đều vì y mà đưa ra lời khuyên tương tự, y nên thật sự suy nghĩ kỹ lưỡng lại, thế nên nhè nhẹ gật đầu.
“Như vậy mới đúng.” Lưu Hồng sang sảng cười rộ lên, “Triệu đại nhân, xuất hiện đi, y đồng ý nói chuyện với ngươi rồi đấy.”
Triệu đại nhân? Y còn nghi hoặc khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của nàng, mới thấy  bên cửa phòng trong, có người đang đứng.
Một người nam nhân, một người nam nhân có thân hình cao lớn khí độ uy phong, mặt không chút thay đổi.
Y hoảng hốt, lúng túng muôn chạy đi, bị Lưu Hồng chặn lại ở cửa, “Đừng quên chuyện mà ngươi đã đáp ứng ta.” Nàng nháy nháy mắt với hắn, xoay người bước ra khỏi cửa, rồi chặt chẽ đóng cửa lại.
Nam nhân đi tới.
Y lảo đảo muốn mở cửa, không ngờ cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Y vội vàng thở dốc.
Nam nhân vươn cánh tay chống trên ván cửa, ôm lấy y vào trong ngực.
Y lo sợ bất an.
“Thực xin lỗi.” Tiếng xin lỗi trầm thấp từ phía trên truyền xuyến.
Y sửng sốt, “Thực xin lỗi.” Lại một tiếng nữa. Y quả thật nghe được thiên chân vạn xác, thật là ba chữ, kia y khiếp sợ, ngược lại tiếng hít thở của y vẫn nhẹ nhàng  .”Ba chữ thật xin lỗi không thể giải quyết được vấn đề.” Lúc này đây y không còn lạnh lùng phản bác nữa, chỉ thì thào nói.
“Ta biết, cho nên, chỉ xin đệ cho ta một cơ hội, để cho ta chuộc lỗi. Ta thề, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ lừa gạt đệ nữa, sẽ không bao giờ để đệ lo lắng.” Triệu Hi khàn khàn nói.
“Nhưng mà, ta đã không còn cách nào tin lời ngươi nói được nữa.” Y yếu ớt đáp.
Nam nhân trầm mặc không nói gì, làm cho con người kiêu ngạo này tin tưởng một người đã từng lừa gạt y nữa —— người này cho dù cố ý hay vô tình nói vậy —— thì đây quả thật là chuyện khó khăn nhất. Chẳng lẽ lại cứ như vậy? Trái tim hắn như bị ai bóp mạnh một cái.
“Được, ta hiểu rồi.” Đợi cơn đau lòng qua đi, hắn bình tĩnh nói.
Thân thể người trong lòng ngực đột nhiên cứng đờ hẳn đi.
“Ta sẽ không đòi hỏi đệ phải tin tưởng ta.” Triệu Hi nói, hai tay chặn ngay trên hai đầu vai y, không cho y xoay người.
Bờ vai của y nâng lên, một lúc lâu sau,  mới hạ xuống.
“Ta chỉ muốn cầu đệ ở lại bên người ta, tin tưởng ta cũng tốt, mà không tin ta cũng được, không sao cả, chỉ cần đệ ở lại bên cạnh  ta, miễn là ta tin tưởng bản thân mình thì ta nhất định sẽ làm được.” Triệu Hi chầm chậm nói: “Tha thứ ta, ở lại bên người ta, được không?” Thanh âm trấn định tự nhiên, nhưng nếu cẩn thận nghe, thì sẽ phát hiện một chút run rẩy bên trong.
Trong lòng Chung Nhuận tràn đầy mâu thuẫn, xúc động, giận dữ, căm tức, phẫn nộ xen lẫn,  sau khi tiêu tán hết đi, thì những ký ức xưa kia  từ từ  hiện ra ở trước mắt y, khi sơ thức thì đối chọi gay gắt, lời nói ý hợp ở Thiên Thai Tự ngày đó hóa giải hiềm khích, trên thành lâu biểu lộ tâm ý, cả khi say rượu thổ lộ chân tình, bao nhiêu chân ý chân tình dần dần hiện lên. Một màn rồi lại một màn, lướt qua như bay, so sánh lại, tình cảnh không thoải mái này chậm rãi tiêu tán, chỉ còn lại chút mơ mơ hồ hồ.
Nhưng mà hắn đã lừa y! Nỗi hận trong y chực trào lên.
Ngay lúc này,  thanh âm của Tuyết Yên và Lưu Hồng cùng vang lên:
“Trốn tránh chuyện vô ích, nếu không chịu lắng nghe tiếng nói từ trái tim mình, đến cuối cùng, người hối hận cũng chính là mình.”
            “Ngươi thật sự buông được sao?”
Y sẽ hối hận không? Y có buông được không? Y lặp đi lặp lại, tự hỏi chính mình.
Nam nhân phía sau ôm lấy y, y có thể cảm giác được, thân thể hắn đang run.
Y lập tức mềm lòng, “Ta chợt nhận ra, ta không phải đang trừng phạt ngươi, mà là ta đang trừng phạt  chính mình. Ta không muốn cứ tiếp tục như vậy mãi.” Thanh âm y khàn khàn nói.
Triệu Tường Dư  cứng người, càng ôm chặt lấy người trong lòng, tựa hồ không để cho y rời đi.
Nam nhân này đang sợ hãi!
Thương tiếc không hiểu từ đâu chợt trỗi dậy, người dưới một người, trên vạn người, trong nháy mắt có thể đoạt đi tính mạng của người khác, nam nhân cường đại như thần này cũng có lúc cảm thấy sợ hãi? Y nở nụ cười.
“Đệ còn cười nữa? Người đâu mà nhẫn tâm thế không biết?” Nam nhân chôn đầu mình xuống bờ vai y, rầu rĩ nói.
“Tha thứ cho huynh, huynh còn không cảm thấy vui sao?”
“Người ta yêu bây giờ lại nói không muốn gặp ta, sao ta có thể vui —— đệ nói cái gì?” Nam nhân dừng ngay lại, xoay bờ vai y qua, để cho hai người mặt đối mặt, “Đệ nói lại lần nữa xem!”
Y thấy được biểu tình vui mừng khôn xiết của nam nhân, mũi không khỏi có chút đau xót.
“Nói lại lần nữa xem!” Nam nhân cố chấp yêu cầu.
“Không nói.” Y giống như hài tử, xoay đầu đi không thèm nhìn mặt hắn.
Nhìn thấy y như thế Triệu Tường Dư không biết phải làm thế nào, cái con người thất thường này! Bất quá, có liên quan gì chứ? Chỉ cần y chịu ở bên người hắn, hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
“Ta có thể hôn đệ không?” Hắn khàn giọng nói. Vui mừng xong thì hắn cực kỳ cần có nhu cầu tiếp xúc thân thể ngay lập tức để xác định chuyện này là thật.
Chung Nhuận hạ mắt xuống.
Hắn nhìn thấu được vẻ ngoài không được tự nhiên của y là do thẹn thùng, liền nghiêng người hôn lấy người yêu, triền miên không dứt. Ban đầu chỉ là một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi hòa vào nhau, càng lúc càng nóng rực lên.
Chung Nhuận vốn không nói lời nào, dưới sự khiêu khích hạ của ai kia, rốt cục nhịn không được, cúi đầu  thở dốc. Vui mừng vì đã vượt qua được thử thách, thân thể lại trải nghiệm cái hôn quen thuộc kia, khơi gợi khoái cảm mãnh liệt, khiến ngọn lửa chực chờ bên trong rực cháy.
Hai thân hình chầm chậm hướng đến nhuyễn tháp ở trong sảnh, rồi ngã xuống. Trên mặt đất, bạch y tán lạc.
Sau khi một hồi kịch liệt thở dốc, trướng rũ màn buông, y nằm trong lồng ngực hắn, da thịt cùng chạm, vừa ấm áp lại vừa mỏi mệt, y thiêm thiếp đi.
Người kia nhẹ vuốt bờ vai y, mở miệng nói: “Có biết lần đầu tiên ta gặp đệ là khi nào hay không?”
“Nhớ rõ nữa là đằng khác, tự dưng nửa đêm nửa hôm huynh xông vào phòng ta, lúc đó ta còn suy nghĩ, từ đó đến giờ chưa từng gặp qua người nào mặt dày đến vậy.”
Nam nhân cười rộ lên, rõ ràng là cũng nhớ lại khoảng hồi ức không mấy gì vui vẻ ấy, “Sai rồi, thật ra lần đầu ta thấy đệ, là trước đó nữa ấy.”
“Không thể nào, nếu ta từng gặp huynh, thì nhất định sẽ không quên đâu.”
“Vấn đề là, đó là lần đầu tiên ta trông thấy đệ, mà không phải đệ gặp gỡ ta!”
“Nga, còn có loại chuyện này nữa sao?”
“Đã hơn một năm, cũng vào một ngày hè, ta từ  Kim Lăng trở về, lúc đến Biện Kinh thì đã gần nửa đêm, cửa thành đã đóng, ta không muốn thêm phiền, vì thế nên tá túc tại Hàn Sơn Tự ở vùng ngoại ô.”
“Hàn Sơn Tự?”
“Đúng vậy, đệ có nhớ không?”
Y gật gật đầu, “Đúng rồi, ta đã từng qua đêm ở nơi đó.”
“Đêm đó nguyệt minh thanh lãng, ta tùy ý đi dạo, trong lúc vô tình đi tới tây sương phòng, phát hiện có một gian phòng vẫn còn sáng đèn, trong lòng nảy sinh tò mò, vì thế ghé qua, người ở nơi đó chính là đệ.”
“Sao ta lại không hề có một chút ấn tượng nào?”
“Lúc ấy đệ đã gần sắp ngủ, ta thấy trên bàn gần đó có một tờ giấy, liền cầm lên xem, ngay lập tức đã bị tài văn chương của đệ thu hút.”
“Chính là đoạn thơ Kim Liên Tử ấy ư?” Y nghĩ tới, lần đó sắc mặt hắn đại biến, vội vội vàng vàng rời đi, đúng là bởi vì nhìn thấy khuyết từ kia.
“Đúng vậy, có lẽ buổi tối hôm đó,  đệ đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng ta! Vốn định ngày hôm sau phải đi tìm đệ, không ngờ đệ rời đi còn sớm hơn cả ta, hòa thượng trong chùa cũng không biết tính danh của đệ. Lúc ấy ta không để ý gì nhiều, cho rằng mình có thể tìm được đệ. Lại không ngờ đến, ta quả thật đã tìm được đệ, cũng đem tên đệ gạch bỏ khỏi tam giáp.”
Mỗi khi nghĩ đến đây, hắn liền bóp cổ tay,  thở dài không thôi.
“Ta hoàn toàn không biết mình đã vuột mất đệ,  còn tưởng rằng đệ không tham gia khảo thí. Sau đó, ta để cho Thanh Hạc đi tìm, hắn cũng không nghĩ người đó chính là đệ. Bây giờ nhớ lại, chúng ta đã để vuột nhau một lần rồi lại một lần. May mắn thay, trời xanh cho ta cơ hội, ở Hàm Hương Viện vô ý thấy được đệ. Kỳ thật, lúc ta vừa nhìn thấy đệ, ta đã biết đệ chính là ai, là thư sinh khiến ta nhớ mãi không quên kia, cũng là thư sinh bị ta chính tay hủy đi tiền đồ. Lúc ấy trong lòng ta còn ôm một tia hy vọng, có lẽ người mà ta gặp ở Hàn Sơn Tự  không phải là đệ. Nhưng mà sau đó ta lại phát hiện, cho dù có phải là đệ hay không, cả đời này ta vẫn sẽ ân hận về những điều mà ta đã làm, bởi vì ta đã yêu đệ mất rồi.” Hắn từ tốn nói.
Y nằm ở trong lòng hắn lẳng lặng mà nghe, không muốn quấy rầy dòng hồi ức của hắn.
” Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu đệ. Ta vốn không có ham thú gì với nam sắc, cho nên khi ta phát hiện ra mình đã yêu đệ, ta vừa khiếp sợ lại vừa tỉnh ngộ, hóa ra người ta yêu chính là nam nhân, hóa ra người ta chờ  bấy lâu nay chính là đệ. Ta đấu tranh, đồng thời cũng tự trách chính mình, không phải là vì ta bài xích việc yêu đệ, mà chỉ vì ta quá hiểu tính nết của mình, một khi yêu ai,  sẽ không chấp nhận cự tuyệt, ta thật sợ có một ngày nào đó ta sẽ cưỡng cầu đệ ở bên mình. Ta luôn luôn dốc sức đè nén khát vọng ấy, ngay cả khi biết trong tim đệ có bóng hình khác, ta vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng lúc đệ ở trước mặt ta nói về nàng, ta thật sự nhịn không được, ngọn lửa đố kỵ cơ hồ thiêu hủy cả người ta, trong lúc nhất thời suy nghĩ trong đầu rối loạn, không biết phải làm gì, ta chỉ biết ta không thể để cho đệ rời khỏi mình như thế.” Hắn thở dài: “Phi Khanh, nam nhân trước mắt đệ chính là người vô dụng như thế, đệ có còn thích hắn hay không?”
Y ngẩng đầu lên, hôn nhẹ cằm hắn.
Hắn cúi đầu, dò tìm đôi môi y, từng nụ hôn trải dài xuống, “Hắn không chỉ là một kẻ vô dụng, mà còn là một tên tàn nhẫn. Nghe Thanh Hạc nói, đệ thiếu chút nữa đã chết cóng giữa trời băng đất tuyết rồi, nếu không phải vì hắn, nhất định đệ không gặp trắc trở đến như thế. Dù cho đệ có vĩnh viễn không tha thứ hắn đi chăng nữa cũng là điều đương nhiên thôi.”
“Không, ta tha thứ cho hắn, thậm chí có thể nói là cảm tạ hắn, bởi vì hắn đã làm cho ta thanh tỉnh chính mình, cũng như thấy rõ được mặt trái của thế giới này.” Chung Nhuận trầm trầm nói.
“Phi Khanh, Phi Khanh, đệ bảo ta nói gì cho phải đây? Gặp gỡ đệ, thật sự là vận may cả đời ta!” Triệu Hi cuồng nhiệt hôn y.
Chung Nhuận ôm lấy bờ vai dày rộng của hắn, đón nhận nụ hôn say nồng ấy, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.