Thẩm Hoài đem hai hộp trà Thôi Hướng Đông nhờ chuyển đưa tới nhà tây, cùng lão gia gặp mặt một lần.
Điện thoại chúc thọ lão gia gọi đến không dứt. Một số điện thoại chỉ cần chuyển lời là được, nhưng một số điện thoại tất cần lão gia tự thân tiếp chuyện, Thẩm Hoài cũng chẳng vét được mấy câu, liền phải cùng tiểu cô phụ Đường Kiến Dân về lại trong viện, nhìn Tống Hồng Quân đang bị một đám người vây quanh nói chuyện.
Nhìn khuôn mặt đám kia có nét tương tự với mình, Thẩm Hoài tự nhủ chắc đều là “huynh đệ tỷ muội trong họ” của mình đây. Thẩm Hoài chẳng biết đi đâu, tiểu cô phụ Đường Kiến Dân phải theo tiểu cô đi chào hỏi thân bằng cố cựu, còn phải sắp xếp cho khách nhân đến Phong Trạch viên trước, chỉ đám tiểu bối bọn hắn không có nhiệm vụ gì, cũng không cần khắc ý đi chào đón khách nhân đăng môn chúc thọ.
“Đây là Thẩm Hoài phải không?” Một tên thanh niên đứng sóng vai với Tống Hồng Quân, nhìn Thẩm Hoài ra trong sân, chủ động bắt chuyện.
Lão gia có bốn nam ba nữ, đến đời Thẩm Hoài, huynh đệ tỷ muội trong họ tổng cộng có 17 người, mọi người mặt mũi đều có nét na ná nhau, Thẩm Hoài cũng không rõ người đang bắt chuyện với mình này là ai/
“Tôi là Hồng Kỳ, nhà lão nhị.” Tống Hồng Kỳ đưa tay qua bắt Thẩm Hoài, cười nói: “Nghe nói cậu công tác dưới hương trấn Đông Hoa không tệ…”
Nếu nói Tống Hồng Quân là nhân vật phong lưu trong thương giới thế hệ thứ ba của Tống gia, vậy con cả bác hai Tống Kiều Sinh, Tống Hồng Kỳ chính là nhân vật lĩnh quân trong chính giới thế hệ hiện tại. Hắn mới 29 tuổi nhưng đã là phó xứ trưởng, phó trưởng ti hợp tác mậu dịch quốc tế của bộ Cơ giới Công Nghiệp.
“Qua ngày mà thôi, lại không có tiền đồ gì cả.” Thẩm Hoài cười cười, bắt tay với Tống Hồng Kỳ.
Hai ngày nay hắn đều ở trong nhà tiểu cô Tống Văn Tuệ, huynh đệ tỷ muội nhiều thế này đều không đến thăm hắn một cái, làm sao sẽ bị sắc mặt “hòa ái” kia mê hoặc? Hơn nữa từ tư thái ngạo nghễ trên cao nhìn xuống của Tống Hồng Kỳ kia, Thẩm Hoài biết hắn chỉ xã giao mà thôi.
“Cái gì?” Tống Hồng Quân đứng bên cạnh lại rất kinh ngạc, nói: “Cậu vừa nói công tác ở địa phương dưới Hoài Hải mà, tôi còn tưởng làm việc trong phủ thị chính chứ, sao lại có hương trấn ở đây?
Thẩm Hoài nhìn Tống Hồng Quân, có vẻ như hắn ta không hiểu tình hình của mình thật. Còn những người khác hình như đều biết hắn làm việc ở Mai Khê, thần sắc hiển hiện rõ vẻ coi thường.
Tống Hồng Kỳ cười cười, nói là giải thích cho Tống Hồng Quân, lại như đang an ủi Thẩm Hoài: “Mới đầu khởi điểm thấp cũng không sao, hồi mới vào bộ Công nghiệp tôi cũng phải làm ba năm kỹ thuật. Chú tư sắp điều đến Hoài Hải làm phó tỉnh trưởng rồi, chẳng lẽ cậu còn sợ không có tiền đồ?”
Thẩm Hoài nhìn ra được thần thái dương dương tự đắc của Tống Hồng Kỳ, mà thần sắc những người khác cũng tương ứng: Căn bản không đem đứa cán bộ hương trấn như hắn vào mắt.
Xưa nay người thủ đô ánh mắt rất cao, dù là bách tính bình thường cũng sẽ không để một tên quan cửu phẩm bí thư đảng ủy trấn bé bằng hạt vừng vào mắt; dù là quan viên cao cấp ở địa phương vào kinh, trong mắt bọn họ không khác đứa nhà quê là bao, chứ đừng nói con cháu Tống gia từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn, mắt cao hơn đỉnh là chuyện đương nhiên.
Đối với câu an ủi của Tống Hồng Kỳ, Thẩm Hoài chỉ khẽ cười nhẹ.
Chuyện phụ thân tới Hoài Hải tạm giữ chức “phó tỉnh trưởng”, kết hợp với cuộc điện thoại nhắc “đừng gây chuyện” trước đây và thái độ lãnh mạc hai ngày nay, Thẩm Hoài ngờ rằng việc này đối với hắn hẳn là họa chứ không phải là phúc.
Tống Hồng Quân chỉ nhất thời hiếu kỳ vì Thẩm Hoài công tác ở hương trấn, rất nhanh đã bị người khác quấn hỏi chuyện hắn giao vãng với nữ minh tinh XX chuyển dời sự chú ý. Thẩm Hoài khá có ấn tượng với cái cô diễn viên Diêu Oánh kia, nhìn khuôn mặt thiên kiều bách mị trên TV, hẳn chân nhân cũng xinh đẹp không kém, không ngờ lại là bạn gái của Tống Hồng Quân.
Nhắc đến Diêu Oánh, Tống Hồng Quân liền mặt mày hớn hở bắt chuyện, nhưng Thẩm Hoài nhìn không ra hắn có bao nhiêu là chân tình, thầm nhủ chắc cũng là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, diễn viên xinh đẹp nổi tiếng đối với hắn chỉ là đồ trang sức thôi.
Trong thế hệ này, trừ Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ đã công tác nhiều năm, đại đa số mới vào xã hội chưa lâu, một số còn đang mài đũng quần trong trường, sắp phải đối mặt với “con đường đời”.
Đối với con cháu Tống gia, đường thênh thang bằng phẳng có hai lối, một là từ chính, một là kinh thương.
Cho dù người năng lực bình thường cũng có thể giành được tiền trình trên con đường này xa hơn người bình thường phải phấn đấu cả đời.
Có điều muốn từ chính trước phải “chịu đựng” một quãng thời gian tịch mịch, không như xuống biển kinh thương, chỉ cần tìm bậc cha chú đang đương quyền nhờ ký vài tấm giấy điều kiện, lập tức có thể bước vào cuộc sống xe ngựa đưa đón, kẻ rước người trông, mỹ nữ hàng đàn.
Tuy Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ là nhân vật hạch tâm trong đám tiểu bối, nhưng đến lúc chân chính tụ cùng một nơi, đa phần mọi người đều hứng thú hơn với xuống biển kinh thương, nghe “triệu phú” gia tài trăm triệu như Tống Hồng Quân kể chuyện.
“Tôi thấy hay là cậu bỏ công chức đi, ra làm với tôi cũng được.” Tống Hồng Quân vẫn chưa quên Thẩm Hoài, lại đem chủ đề chuyển sang người hắn, nói: “Tôi có mấy công ty đang thiếu người, Hồng Nghĩa cũng chuẩn bị sang giúp, cậu có thể chọn một công ty để quản lý, hẳn nên dễ sống hơn ngao tư lịch dưới hương trấn nhiều…”
“Đúng a, nếu để người khác biết Tống gia có đứa làm cán bộ hương trấn, khéo sẽ cười rụng răng mất? Thực không được cũng phải nhờ ba cậu điều lên trên tỉnh, chứ ai lại để thế, khó coi mất mặt lắm.”
Tuy Thẩm Hoài không thích người khác chỉ tay vạch cước với nhân sinh của bản thân, nhưng nụ cười trên mặt vẫn hòa ái, nghe người khác bàn tán “cán bộ hương trấn khó coi thế này, mất mặt thế kia”, thiếu điều phụ họa: “Hồng Nghĩa nói phải, ngày khác tôi phải nói chuyện với ba mới được, ở hương trấn mãi sao có tiền đồ….” Tâm lý lại đánh dấu X lên em trai Tống Hồng Kỳ, con trai thứ của bác hai Tống Kiều Sinh, Tống Hồng Nghĩa. Thầm nhủ tuy Tống Hồng Quân là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng nói chuyện làm việc trơn tròn hơn Tống Hồng Nghĩa nhiều, cũng không biết có phải do kinh lịch mười năm kinh thương hay không nữa.
“Ồ, dì Tạ đến, sao không thấy Tạ Đường đâu?” Tống Hồng Kỳ nhìn ra cửa, kỳ quái nói rằng.
Thẩm Hoài quay đầu lại, nhìn mẹ kế Tạ Giai Huệ đang dời tầm nhìn khỏi thân mình.
Tuy cảm quan trong ký ức trước đây của Thẩm Hoài với người đàn bà này rất ác liệt, nhưng không thể không thừa nhận nàng là một phu nhân khí chất ung dung hoa quý, Tạ Đường cũng di truyền vẻ đẹp từ nàng.
Tạ Đường không thấy xuất hiện bên người Tạ Giai Huệ, Thẩm Hoài đoán chắc hôm nay con bé sẽ không có mặt.
Sau lưng Tạ Giai Huệ là hai nam trung niên, ánh mắt một người trong đó nhìn hắn rất bất thiện, Thẩm Hoài biết hắn là bác ruột Tạ Đường, lão đại nhà họ Tạ, Tạ Hải Thành.
Lão gia nhà họ Tạ không thể ngao qua mười năm động loạn, bệnh chết trong chuồng bò. Vào thập niên 80, tuy đã được bình phán, Tạ Hải Thành cũng có thể về bộ ủy đảm nhiệm chức vụ, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ chức, sớm chạy đến Hongkong làm ăn. Năm 88, sở dĩ Tạ Đường có thể xuất ngoại, cũng bởi Tạ Hải Thành có nghiệp vụ hợp tác với tập đoàn Trường Thanh của Tôn gia, mới nhờ Tôn gia chiếu cố Tạ Đường đến Pháp du học.
“Chú Tạ, chú và Tôn tổng về đại lục từ lúc nào, sao không báo trước cho cháu một tiếng?” Tống Hồng Quân thấy Tạ Hải Thành, nhiệt tình đi lại nghênh tiếp, đám Tống Hồng Kỳ cũng dồn dập chào hỏi theo.
Người trung niên đi cùng Tạ Hải Thành lại không thèm nhìn Thẩm Hoài lấy một cái.
Đối với người này Thẩm Hoài tự nhiên sẽ không xa lạ, bởi vì hắn là tổng giám đốc phân bộ Trường Thanh ở Hongkong, Tôn Khải Nghĩa, đồng thời là chú ruột Tôn Á Lâm.
Cũng như Tống gia, Tôn gia cây lớn rễ sâu, mình Tôn Diệu Đình đã có 8 người con theo nhau định cư ở hải ngoại sau ngày giải phóng, quan hệ giữa đây đó có thân có sơ. Ông bà ngoại Thẩm Hoài phải đến thập niên 80 mới di cư ra hải ngoại kế thừa gia sản, chỉ là một hệ trong tộc, cũng bởi thời gian di cư muộn nên quyền lên tiếng trong nội bộ tập đoàn và Tôn gia rất thấp.
Tuy vì cái chết của con gái nên vợ chồng Thẩm Sơn không lui tới với Tống gia nữa. Nhưng tập đoàn Trường Thanh muốn đi vào đại lục, tất phải kiếm bối cảnh quan phương để dựa vào, Tôn gia cũng sẽ không quản ân oán giữa vợ chồng Thẩm Sơn với Tống gia, Tạ gia. Ở Hongkong Tôn Khải Nghĩa lui tới cực mật thiết với Tạ Hải Thành, hồi trước chính hắn là người cực lực du thuyết Tạ Giai Huệ đưa Tạ Đường sang Pháp du học.
Gần cuối thập niên 80, vấn đề trả lại Hongkong đã được làm rõ, một trong những trung tâm tài chính của thế giới như Hongkong cũng là điểm đặt chân chủ yếu của lớp cao tầng quốc nội xuống phía Nam làm ăn. Tống Hồng Quân chủ yếu làm sinh ý ở Hong Kong, Quảng Nam, với đám Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa khá quen thuộc, đây đó ở trong cùng vòng tròn, có việc gì cũng dễ chiếu ứng lẫn nhau.
Thẩm Hoài đứng không nhúc nhích, trong lòng suy tính đến những quan hệ phức tạp này, không thể không nói: Thế giới rất lớn, nhưng vòng tròn lại rất nhỏ.
Tôn gia và Tống gia vướng mắc ân cừu, đặc biệt lại có một nhân vật đặc thù như Thẩm Hoài duy trì quan hệ hai nhà, bọn hắn muốn tiến vào thị trường đại lục, muốn tìm kẻ hợp tác về mặt chính trị, trừ Tống gia ra, lựa chọn thực tế là rất ít.
Nhìn phụ thân Tống Bính Sinh từ trong nhà chạy ra, cùng Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa bắt tay cười nói, Thẩm Hoài lại nhớ đến ngôi mộ nằm cô đơn bên sông nông trường, trong lòng khó chịu nói không ra lời, quay đầu mà đi.
Yến tiệc đặt ở Phong Trạch viên, đến gần 11h, mọi người chuẩn bị sang đó ăn cơm.
Thẩm Hoài không thấy tiểu cô đâu, đám Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ lại dính cùng một chỗ với Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, hắn không quen được ai, đành một mình đi ra sân.
Lúc này trong hẻm đã chật cứng xe, bản thân Tống trạch có nhân viên cảnh vệ riêng, cũng có một số đại lão đồng chí không trực tiếp tới Phong Trạch viên mà trước sang Tống trạch nói chuyện với lão gia, nên số cảnh vệ tụ tập trong sân phải đến nửa đội.
Ngoài ra giữa trưa ban cảnh vệ, cục công an thành phố còn sắp xếp trong ngoài hẻm mấy chiếc xe cảnh sát, dừng ngay đầu hẻm chuẩn bị mở đường.
Tuy bên này cách Phong Trạch viên chỉ có mấy trăm bước, nhưng bên này chuẩn bị động thân, cả con phố lập tức sẽ bị giới nghiêm.
“Thẩm Hoài, lên đây, ngồi xe của tôi.”
Thẩm Hoài quay đầu, thấy Tống Hồng Quân đang vẫy vẫy tay với mình. Nhưng ánh mắt Tạ Hải Thành bên cạnh lại cực âm nhu. Thẩm Hoài không thấy tiểu cô đâu, cũng không muốn ngồi chung xe với phụ thân và mẹ kế, chỉ đành cắn răng leo lên xe Tống Hồng Quân.