Phong Khí Quan Trường

Chương 218: Đấu chữ




Nhìn Thẩm Hoài tự tin mà thong dong kính rượu đám đại lão Hạ, Đới, Điền, Đường Kiến Dân quay đầu nhìn vợ, nhấc tay lau vệt nước mắt lăn dài trên khóe mắt nàng đi, không cho người ngoài nhìn thấy.
Trong lòng Đường Kiến Dân cũng cảm khái vạn ngàn, mấy năm nay cơ hồ tất cả mọi người trong Tống gia đều nhận là Thẩm Hoài đã hết thuốc chữa, chỉ có vợ mình vẫn tín nhiệm Thẩm Hoài gần như đến mức mù quáng, chưa từng buông bỏ ý nghĩ kéo hắn ra khỏi vũng lầy.
Tình cảnh trước mắt này, trong buổi tiệc hôm nay, chắc không ai kích động hơn nàng đâu.
Đường Kiến Dân không thích đấu đá người lừa ta gạt, trên sĩ đồ cũng không phát triển gì nhiều, nhưng hắn không ăn qua thịt heo, không có nghĩa hắn chưa nhìn thấy heo chạy.
Đường Kiến Dân biết biểu hiện lúc ấy của Thẩm Hoài không phải là vấn đề luống cuống trước nhân vật cường thế nữa, mà hắn đột nhiên chuyển sang kính rượu Điền Gia Canh thế này, khiến cục diện trong góc yến hội kia kỳ thực đã bị hắn khiên động không nhẹ.
Cũng có thể nói Thẩm Hoài đầu cơ mượn thế, nhưng từ điểm này cũng thuyết minh hắn có năng lực và tự tin để nắm giữ cục diện. Khắc này, đám tiểu bối nhà họ Tống đứng giữa trung tâm yến sảnh nhìn càng có vẻ trì độn, thần tình ngốc trệ, không biết xoay sở, phảng phất thành là bầy gà lót đỡ cho Thẩm Hoài.
Biểu hiện của Thẩm Hoài tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý của đa số người, Đường Kiến Dân nghe loáng thoáng sau lưng có người đang hỏi Thẩm Hoài là ai. Hắn quay đầu nhìn một cái, thấy anh em Tạ Hải Thành, Tạ Giai Huệ ngồi trên bàn sát vách, người kia lại hỏi nhằm đúng Tạ Giai Huệ.
Đường Kiến Dân thấy sắc mặt Tạ Giai Huệ tái nhợt, cứng như gà gỗ, nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, cũng không để ý đến câu hỏi của người kia; Tạ Hải Thành và đại biểu Tôn gia đến chúc thọ Tôn Khải Nghĩa cũng sững sờ, cúi mặt uống rượu, làm như sự tình trước mặt chưa hề xảy ra.
Nói là cùng một nơi đi lúc lão gia, nhưng đi được nửa đường, đột nhiên Thẩm Hoài rẽ qua thế này, đám Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ cực là bị động.
Tống Hồng Kỳ chần chừ, không biết có nên gom qua kính rượu ba người Điền, Hạ, Đới không, ánh mắt trưng cầu hướng về phụ thân Tống Kiều Sinh. Tống Kiều Sinh hơi khẽ lắc đầu, một đám tiểu bối nhà họ Tống theo nhau chen đến trước mặt đám Hạ, Đới đã quá mất thể thống rồi, không muốn cho bọn hắn qua đây thêm lớn chuyện.
Tuy làm vậy sẽ khiến Thẩm Hoài càng thêm nổi trội trong mắt hai người Hạ, Đới, nhưng Tống Kiều Sinh biết chuyện này không làm khác được, chỉ nhè nhẹ án lên vai Thẩm Hoài, nói: “Cháu sang đó với Hồng Kỳ đi, cùng chúc rượu các lão gia luôn…”
Lúc Tống Kiều Sinh ngồi xuống, nhịn không nổi quay đầu nhìn Thẩm Hoài một cái, nhớ lại cuộc điện thoại hắn đột nhiên gọi về nửa năm trước, thầm nói: Tiểu tử nhà lão tứ quả nhiên người không khả mạo tướng? Thầm nghĩ dụng ý khi làm chuyện này của hắn chắc là muốn dẫn tới sự chú ý của hai người Hạ, Đới đây?
Thẩm Hoài đột nhiên vung ra khỏi đám tiểu bối, đơn độc rẽ qua kính rượu Điền Gia Canh, đúng thực là muốn dẫn tới sự chú ý của hai người Hạ, Đới.
Làm nhân vật hạch tâm trong Tống hệ, Hạ Tương Hoài là ủy viên Quốc vụ viện, Đới Thành Quốc là bộ trưởng bộ Điện lực, tư lịch đều xếp trên bác hai Tống Kiều Sinh. Tuy lúc ấy lão gia Tống Hoa mới là xương sống của Tống hệ, nhưng rốt cuộc ông ấy đã năm qua 80 rồi. Nếu hai ba năm nữa về Tây thiên, Tống hệ vẫn miễn cưỡng được duy trì, thì hai người Hạ, Đới sẽ thành trưởng lão trong phái, bọn hắn mới là người chủ chốt ra quyết sách ai trong phái được lên, ai trong phái phải xuống…
Tuy mới về BK được hai ngày, song Thẩm Hoài đã ý thức được, hắn muốn lấy lòng tất cả mọi người trong Tống gia là điều không thể. So với lấy lòng, không bằng khiến bọn hắn không thể không coi trọng bản thân.
*************************************
Do rẽ qua kính rượu Điền Gia Canh, nên lúc chạy đến bàn thọ tinh, Thẩm Hoài rơi sau đám Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ một đoạn.
Chẳng qua lúc kính rượu đã dẫn tới sự chú ý, nên dù đứng ngoài rìa, chen không tới bên thân lão gia, đám lão nhân trên bàn đều chú ý đến sự hiện diện của hắn.
Trên bàn đều là những nhân vật từng một thời phong vân trong lịch sử nước Cộng hòa, địa vị trong Đảng khi lui xuống cũng không thấp. Nhưng già rồi, tâm bình khí hòa, không giống đám đương quyền Đới, Hạ, Điền chú trọng thể diện, đối với lớp con cháu cũng tùy ái hơn, không phiền bọn hắn qua kính rượu.
Tống Hồng Quân làm đầu kính thọ; Tống Hồng Kỳ đứng ở một bên, lấy lòng nói: “Chén rượu này kính các vị lão gia duyên niên ích thọ, trường mệnh trăm tuổi.”
Thẩm Hoài chính đang định uống hết rượu trong chén, lại thấy một ông lão ngồi bên cạnh Tống Hoa mở miệng “giáo huấn” Tống Hồng Kỳ: “Lão Tống đại thọ 80, phận cháu chắt như cậu đừng tưởng bằng một ly rượu là qua loa được mấy lão này, để tôi ra một đề mục…”
Thẩm Hoài kinh ngạc nhìn ông lão vừa lên tiếng, thầm nhủ chắc hắn không vừa lòng khi thấy phong mang của Tống Hồng Kỳ bị mình che đậy, mới đặc ý ra đề mục cho Tống Hồng Kỳ có cơ hội biểu hiện trước mặt chúng nhân?
Mà cũng đúng, đại thọ 80 của lão gia, có thể nói là đại tụ tập của nhân mã Tống hệ. Nếu ai tỏa sáng trong dịp này, lưu lại ấn tượng sâu đậm trong tâm lý mọi người, kẻ đó càng có khả năng giành được nhiều nâng đỡ trong chặng đường phát triển tương lai.
“Kính ly rượu còn phải qua ải này nữa a.” Tống Hồng Kỳ lại có vẻ đầy tự tin, nói: “Cố gia gia, ông cứ ra đề mục, cho dù cháu không làm được, mười mấy anh chị em đây, chẳng lẽ đều bó tay…”
“Tôi biết cậu viết chữ bút lông rất tốt, đã viết một câu đối cho lão Tống làm lễ, lúc mới đến đây, lão Tống còn đưa ra khoe…” Ông lão cười ra đề mục: “Thế này đi, cậu viết thêm một câu nữa, gom lại thành một đôi…”
“Cố gia gia, bọn cháu có phải cũng làm đề mục không?” Tống Hồng Quân cười hỏi: “Nếu thế phải để bọn cháu viết trước, nếu không để Hồng Kỳ viết xong, bọn cháu không có dũng khí viết nữa mất…”
“Tùy các cậu, cứ tùy ý mà làm, để lão Tống và bọn tôi cao hứng là được.” Ông lão ha ha cười lớn.
Những nhân vật lão đồng chí, chỉ cần có văn hóa, đa phần đều luyện qua thư pháp, sau khi về hưu càng lấy đó làm phương tiện tu tâm dưỡng tính. Lão gia Tống Hoa cũng viết chữ rất đẹp, được công nhận là thư pháp gia, cũng rất hay tặng chữ. Trong yến sảnh cũng chuẩn bị sẵn nghiên mực, chờ lão gia Tống Hoa hoặc ông lão nào đó đứng ra viết chữ trợ hứng cho buổi tiệc.
Thẩm Hoài nhìn Tống Hồng Quân đi ra gọi phục vụ viên dời trường đài viết chữ sang đây, hắn bưng ly rượu lên lui ra sau, tự lẩm bẩm: “Cái này ta không đứng đây cho mất mặt làm gì, chữ bút thép còn viết như phù vẽ quỷ nữa là…”
Tiếng Thẩm Hoài nói rất nhỏ, vừa đủ để Tống Hồng Nghĩa đứng ngay trước mặt nghe được.
Tống Hồng Nghĩa quay đầu, nhìn Thẩm Hoài đứng sau cột muốn dấu người đi, liền chạy lại níu hắn ra.
Từ lúc Điền Gia Canh xuất hiện, Thẩm Hoài chỉnh hắn đến thừa sống thiếu chết, vừa rồi Thẩm Hoài tỏa sáng càng khiến hắn kị hận. Thật không dễ dàng mới tóm được cơ hội khiến Thẩm Hoài mất mặt, sao hắn chịu bỏ qua? Cứ thế kéo tay Thẩm Hoài đi ra trước, lớn tiếng nói với Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ: “Vừa rồi Điền bộ trưởng khen Thẩm Hoài là nhân vật xuất sắc nhất trong đám tiểu bối chúng ta, lần chúc thọ này phải để Thẩm Hoài viết đầu tiên…”
“Các anh cứ viết trước đi, đến sau tôi có mất mặt chút cũng không sao.” Thẩm Hoài lui ra sau, nói.
Nhìn Thẩm Hoài rụt người muốn trốn, Tống Hồng Nghĩa vội kéo hắn lại, đám tân bằng cố hữu cũng vây qua xem náo nhiệt, đều muốn nhìn xem đứa con từ trên trời rơi xuống này của lão tứ có tư cách gì khiến Điền Gia Canh phải lau mắt mà nhìn, đều cổ động hắn đứng ra viết trước.
Thực tại chối mà không được, Thẩm Hoài mới đành đem ly rượu trong tay cho Tống Hồng Nghĩa, nói: “Anh cầm ly giúp tôi!” Lại tiếp lấy bút từ trong tay phục vụ viên, nói với lão gia Tống Hoa: “Gia gia thân thể lão đương ích tráng, còn bận lòng quan tâm quốc gia sự nghiệp, có thể nói là ‘lão ký phục lịch, chí tại thiên lý’. Cháu tiện tay viết bài “Bộ xuất Hạ Môn hành*” của Tào Tháo để chúc thọ cho gia gia, mong gia gia chỉ điểm thêm…”
“Cậu nhanh viết đi, bọn tôi còn phải chờ nữa đấy!” Tống Hồng Nghĩa sốt ruột thúc giục, đẩy hắn lên đài bẽ mặt một phen.
Thẩm Hoài nhúng mực khởi bút, ngưng thần nhìn giấy, 3s qua đi qua hạ bút, trước viết một chữ “bộ” bằng kiểu chữ lệ. Một chữ hiện lên giấy, Tống Hồng Nghĩa chen vào nhìn, ngực như bị kích trọng chùy, chết điếng người, đm, đây mà là phù vẽ quỷ à?
Giờ hắn mới hiểu những tư thái Thẩm Hoài biểu diễn kia, chẳng qua là đào hố chờ hắn nhảy vào.
Mặt trướng đến đỏ bừng, tâm tạng như bị siết lại, thở dốc, mồ hôi trên trán túa ra, tâm lý khó chịu cực kỳ. Anh trai hắn, Hồng Kỳ đứng đối diện, sắc mặt tái xanh, Tống Hồng Nghĩa không biết nên giải thích thế nào. Mọi người đều thấy vừa rồi Thẩm Hoài có ý giấu tài, trong khi hắn lại kịch liệt xô Thẩm Hoài lên đài, chẳng lẽ hắn có mặt mũi nói vừa rồi là bị Thẩm Hoài xỏ mũi dắt đi?
« Chữ tốt a! Thật là chữ tốt! »
Lão gia tử Tống Hoa vẫn ngồi yên không động, nhưng những ông lão thích náo nhiệt đã vây quanh xem đám tiểu bối nhà họ Tống đấu chữ, nhìn Thẩm Hoài vừa khởi bút đã kiêm bị đủ hình thần, công lực bất phàm, nhịn không nổi quay lại liên thanh xưng mấy tiếng « tốt, tốt » với Tống Hoa, muốn ông ấy cũng qua nhìn chữ.
Tống Hoa vốn không muốn nhìn chữ Thẩm Hoài, nhưng không thể mặc ý tốt người khác, cũng đứng dậy chạy lại nhìn. Các ông già vừa đứng lên, bên này đám Hạ, Đới, Điền liền vây qua xem sự thể thế nào. Đám tiểu bối như Tống Hồng Quân ngược lại đành phải lui ra nhường chỗ, duy có Tống Hồng Nghĩa thất hồn lạc phách đứng bên cạnh Thẩm Hoài, phảng phất như thư đồng, bưng chén rượu trợ thủ.
Lúc này Thẩm Hoài vừa viết đến « Doanh súc chi kỳ, bất đãn tại thiên », tâm ý thần đều đặt trên câu chữ, cũng không để ý đám đông vây xem.
Chữ lệ của Thẩm Hoài có phần dày nặng thâm trầm hơn chữ lệ bình thường, nhưng dùng để viết « Bộ xuất Hạ Môn hành » càng tả ra ý cảnh hùng hồn thương mang.
Tuy Tống Hoa được xưng là thư pháp gia, song cũng tự biết đây là kẻ dưới vỗ mông ngựa, tự biết trình độ bản thân có hạn. Nhưng ánh mắt nhìn chữ không cạn, lúc này thấy chữ lệ của Thẩm Hoài đã có phong cốt mà kinh ngạc. Hắn nhìn dòng chữ, lại nhìn Thẩm Hoài, chẳng lẽ đây là đứa bất học vô thuật, cả ngày làm xằng làm bậy ở nước ngoài, cuối cùng gây hại lên cả tiểu Đường ư?
Thẩm Hoài viết xong chữ cuối cùng, nhìn lại một lần, mới thong dong thu bút, ngẩng đầu nói với lão gia tử: « Lúc nhỏ ở nông trường cháu có luyện chữ mấy năm với tiểu cô phụ, đến sau hoang phế, hai năm nay mới tập lại, gần đây mới viết có cảm giác chút. Lần này trở về, không kịp chuẩn bị lễ vật gì khác, viết một bức này tặng gia gia, chúc gia gia duyên niên ích thọ, trường mệnh trăm tuổi ; mong gia gia chỉ điểm nhiều hơn…. »
« À, chữ Kiến Dân đúng là không sai, chẳng qua cháu là thanh xuất vu lam mà. » Lão gia tử quay đầu nhìn con rể Đường Kiến Dân một cái, biết Đường Kiến Dân cũng không viết ra được chữ lệ thế này, lại nhìn xuống bức lệ thư trên trường đài, nửa buổi mới nói: « Đại thọ 80 được cháu trai tặng bức này là đủ rồi, những người khác không cần viết nữa… »
Tống Hồng Kỳ biết hắn có đi lên cũng so không nổi Thẩm Hoài, nhưng nghe lão gia tử nói thế này, không nghi ngờ gì lão gia tử cũng nhận định trình độ đám tiểu bối bọn hắn thua Thẩm Hoài quá xa, không cần đi lên cho mất mặt. Đây vốn là Tống Hoa chiếu cố đến mặt mũi đám tiểu bối, nhưng bị « phủ định ngầm» thế này, tâm lý Tống Hồng Kỳ càng thêm khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.