Phong Khí Quan Trường

Chương 240: Hùng Văn Bân có khổ nói không ra




Trong quán trà, Hùng Văn Bân và con rể nói chuyện với nhau khá lâu. Đến sau cùng thấy hắn thực sự quyết tâm xuống Mai Khê, mới cầm “cục gạch” từ trong túi công văn ra, nói: “Con nghĩ thông rồi là tốt, để ba gọi điện cho Thẩm Hoài nói trước một câu…”
Chu Minh gật gật đầu, nhìn nhạc phụ gọi điện thoại.
Thẩm Hoài tiếp điện thoại, Hùng Văn Bân nghe bên kia có tiếng nhạc, đoán hắn đang bồi Tống Hồng Quân, ý nhiều lời ít nói qua chuyện Chu Minh muốn xuống Mai Khê công tác.
Nnhạc phụ cúp điện thoại hơi nhanh, Chu Minh nghe không rõ trong điện thoại hai người đã nói những gì, đến cùng thì Thẩm Hoài đã đồng ý chưa.
Hắn biết ở Mai Khê, Thẩm Hoài rất cường thế, dù hắn muốn xuống Mai Khê làm một tay phó trấn trưởng bình thường, cũng phải được Thẩm Hoài gật đầu đồng ý mới dễ làm; Thẩm Hoài mà nhất quyết không đồng ý, chưa chắc khu Đường Ấp đã dám cường ngạnh nhét người xuống.
Hùng Văn Bân thả “cục gạch” xuống, gật gật đầu với con rể, tỏ ý rằng Thẩm Hoài đã đáp ứng, suy nghĩ một lát, lại không yên tâm nói:
“Ba tin tưởng con có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề; nhưng ba sợ con nhìn vấn đề chỉ nhìn ra một nửa, thành ra có hại mà vô ích; có một số chuyện nên để con biết vẫn hơn… Thẩm Hoài là cháu trai của tiền nhiệm phó thủ tướng Tống Hoa, phụ thân hắn, Tống Bính Sinh là cục trưởng cục nhân sự bộ Nông nghiệp, có lẽ qua đoạn thời gian nữa sẽ điều tới Hoài Hải làm phó tỉnh trưởng… Chuyện này ở Đông Hoa mới chỉ có thiểu số mấy người được biết, con chú ý đừng loạn truyền ra ngoài. Sau khi xuống Mai Khê, phải chú ý phối hợp công tác với Thẩm Hoài cho tốt, đừng có cách nghĩ gì khác cả.”
Chu Minh sững sờ, ngồi ngây như phỗng, hơi mở miệng định nói gì đó, nhưng chỉ cảm thấy cổ họng khô chát, không nhổ ra được câu nào.
“Không phải chứ!” Tuy lúc Thẩm Hoài và ba mình, Chu Minh có mâu thuẫn, nàng không thể không thiên về người nhà, nhưng trong tâm lý vẫn có hảo cảm với Thẩm Hoài. Nghe ba nhắc tới gia thế Thẩm Hoài, nàng bị dọa không nhẹ, kinh hãi nói: “Bình thời Thẩm Hoài không thanh không vang, không giống người bối cảnh lớn vậy chứ…”
Hùng Văn Bân cười cười, hắn biết Đại Ny không quan tâm, cũng như không đủ sự nhạy bén đối với chuyện trên quan trường, nhìn người chỉ nhìn ấn tượng đầu tiên: Khi không có xung đột lợi ích với Thẩm Hoài, chỉ có thể nhìn được mặt bình dị đãi người, ôn văn nhã nhặn của hắn; nhưng trên quan trường Đông Hoa, chỉ cần biết chút tin tức nội màn, có ai sẽ coi hắn là đứa ôn thuận vô hại?
Nhìn Chu Minh thất hồn lạc phách, Hùng Văn Bân biết vừa rồi những lời hắn nói với mình không hoàn toàn là thật, nếu không đã không bị xúc động như thế khi nghe được thân phận chân chính của Thẩm Hoài.
Chẳng qua Hùng Văn Bân cũng không định nói thêm cái gì, đạo làm quan của người bình thường phần nhiều là nung nấu tâm tình; hắn hy vọng Chu Minh có thể ngao qua cửa ải quá lớn trước mắt này, tương lai nói không chừng thành tựu sẽ càng lớn. Vốn hắn không muốn để Chu Minh xuống lội vũng nước đục Mai Khê, nhưng lại không thể trốn tránh ý tứ của Đàm Khải Bình, thậm chí còn không thể trực tiếp nói ý tứ của Đàm Khải Bình cho Thẩm Hoài nghe, để miễn Thẩm Hoài có cách nghĩ khác.
“Bọn con trả tiền nhé, ba đi trước; Cũng sớm về nhà nghỉ đi, Đại Ny phải chú ý sức khỏe, về sau không được đi chơi muộn thế này.” Hùng Văn Bân nói xong liền đứng dậy ra khỏi quán trà.
Đi trong đường phố đêm khuya, đứng dưới đèn đường, Hùng Văn Bân nhịn không nổi bóc gói thuốc ra hút.
Nhìn khói mù nghi ngút trước mắt, khẽ thở ra một hơi, không kìm được lại nhớ tới Hải Văn đã ngoài ý qua đời, không biết người tài hoa hoành dật như hắn, nếu thân trong dòng ngầm kịch liệt này sẽ lựa chọn thế nào?
Hùng Văn Bân nghĩ nghĩ rồi bật cười khanh khách, dù Hải Văn sống sót, có lẽ cũng đã nhảy ra khỏi vòng tròn Đông Hoa âm ám, khiến nhân tâm không ngừng chìm xuống này, chạy đến thế giới biển rộng trời cao ngoài kia sấm đãng rồi. Chỉ đáng tiếc, Hải Văn không thể có cơ hội tham dự vào thời đại rực rỡ, cuộn sóng này.
************************************************
Thẩm Hoài thả điện thoại xuống, thấy Triệu Đông, Dương Hải Bằng đều nhìn sang, nói: “Lão Hùng gọi điện cho tôi. Nói Chu Minh muốn xuống Mai Khê làm phó trấn trưởng.
Dương Hải Bằng, Triệu Đông đều khẽ cau mày, nhưng không ai nói chuyện.
Đoạn thời gian qua Tôn Á Lâm sớm đã quen thuộc không khí giữa những người này, mân mê mồm nói: “Chu Minh không dễ dàng mới leo lên ghế chính khoa, chẳng lẽ giờ không cần?”
“Hùng Văn Bân sao lại để con rể hắn xuống Mai Khê lội nước đục?” Tống Hồng Quân cũng nghi hoặc hỏi.
Tuy thời gian hắn tiếp xúc với đám người Thẩm Hoài rất ngắn, nhưng cũng nhìn ra lúc ở BK cũng như hai ngày nay Chu Minh bị Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa kích động, dùng làm công cụ trêu đùa Thẩm Hoài. Lấy sự hiểu đời của hắn, đương nhiên có thể đoán ra Chu Minh và Thẩm Hoài nhìn tựa người một lối, thực tế lại chẳng ưa gì nhau; hắn cũng nhìn ra quan hệ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình không thân cận như vẻ bề ngoài.
Thẩm Hoài chủ trương hai thị trấn hợp lại, không quản hành vi ấy có phải châm đối Chu Minh hay không, trong thị trấn mới hiển nhiên không dư chỗ cho Chu Minh ngồi. Chu Minh lại không tiếc mình, chịu khuất ở ghế phó trấn trưởng, cũng kiên quyết muốn đến Mai Khê, nhiều ít có ý cưỡng cầu, cố nhét vào trong đó.
Viên Hồng Quân không có bối cảnh đặc biệt gì, mới phải lấy lui làm tiến, đây là lựa chọn sáng suốt, thông minh; khác với Viên Hồng Quân, Chu Minh có nhạc phụ đang đương chức là Hùng Văn Bân, nhạc phụ hắn lại khá có tiếng nói trước mặt bí thư thị ủy Đàm Khải Bình, không gian thăng lên giành cho hắn rộng mở hơn Viên Hồng Quân nhiều.
Trước đó Chu Minh đã được thăng cấp rồi, nếu ở lại thị ủy hoặc trong khu, chỉ cần có vị trí thích hợp trống ra, khả năng được bổ vào không biết cao hơn Viên Hồng Quân bao nhiêu lần, thực không cần thiết phải buông bỏ cơ hội thăng thiên, cố sống cố chết bám lấy ghế phó trấn trưởng của Mai Khê.
Tống hồng quân nghĩ không thông, Hùng Văn Bân thiết kế đường sá sĩ đồ cho con rể kiểu gì vậy?
“Chỉ sợ lão Hùng cũng thân bất do kỷ.” Thẩm Hoài cười nhẹ, đem ly rượu màu hổ phách trong ly uống cạn, quay đầu hỏi Dương Lệ Lệ: “Rượu này có phải rượu giả không đấy, uống vào chát thế.”
Dương Lệ Lệ nguýt Thẩm Hoài một cái, nhẹ tiếng nói: “Anh cho tôi hai lá gan, tôi dám cho anh uống rượu giả?”
“Rượu tuy bình thường, nhưng uống cũng được.” Tống Hồng Quân bênh một câu, nói: “Sau khi về nước hình như cậu rất ít uống rượu Tây…”
Thẩm Hoài nghĩ nghĩ thì cũng phải, rốt cuộc tư vị trong ký ức và thể nghiệm thực tế vẫn có khác biệt. Cho dù người khác không hiểu rõ Thẩm Hoài, cho rằng trước đó Chu Minh muốn đến Hạc Đường, giờ lại cố chui xuống Mai Khê, khả năng là chủ ý của Hùng Văn Bân. Nhưng Thẩm Hoài biết dù Hùng Văn Bân muốn hòa hoãn quan hệ giữa hai bên cũng sẽ không xử lý thô thiển thế này.
Nói đến cùng, một là rất có thể tự bản thân Chu Minh muốn xuống Mai Khê. Hùng Văn Bân không cách nào bắt Chu Minh phát triển hoàn toàn chiếu theo ý đồ mình. Hai là có khả năng những người khác đang bắt tay thúc đẩy chuyện này.
Có điều Hùng Văn Bân đã tự thân gọi điện đến rồi, Thẩm Hoài không cách nào cự tuyệt. Chu Minh muốn tới thì cứ tới, dù sao Mai Khê thiếu hay thừa y cung chẳng sao cả.
Uống rượu xong, Thẩm Hoài mới hỏi Khấu Huyên, người cả tối nay khôn khéo như mèo, ngồi bên cạnh nãy giờ: “Giờ em trú ở chỗ nào?”
“Chị Dương chuẩn bị túc xá sẵn cho nhân viên, em ở chung với mọi người trong túc xá.” Khấu Huyên nói.
Thẩm Hoài gật gật đầu, Khấu Huyên đã bỏ học quá lâu, dù về lại trường chưa chắc đã theo kịp chương trình. Nếu nàng đã nhất định muốn làm việc ở Vạn Tử Thiên Hồng, hắn không có lý do gì để làm trái ý nguyện nàng, đành mặc kệ. Rốt cuộc chỉ là nhân viên phục vụ bình thường, không phải “tiểu thư” bồi rượu.
Thẩm Hoài đứng lên, nói với Chu Tri Bạch: “Làm phiền Chu tổng chở Hồng Quân về một cái, mấy cậu mà có hoạt động gì nữa tôi cũng không tham gia.” Lại nói với Dương Hải Bằng: “Cậu thường uống rượu bên ngoài, nên có tài xế riêng. Uống nhiều rượu thế này rồi, đừng lái xe nữa, phải có trách nhiệm đối với bản thân, đối với người khác. Để xe lại đây, cậu và Chu Minh ngồi xe tôi mà về…”
Triệu Đông chưa mua nhà, sau khi đăng ký với Tiêu Minh Hà, một mực ở trong nhà cha vợ, quản lý của Mai thép chưa đến trình độ được phối xe, Thẩm Hoài để Thiệu Chinh chở Dương Hải Bằng, Triệu Đông về trước, sau đó mới lên đường tới Mai Khê.
Ngồi trong xe, không quản Tôn Á Lâm có ý kiến hay không, Thẩm Hoài điềm nhiên kéo cửa sổ xe, châm thuốc hút.
“Có phải anh bận tâm Chu Minh là cái đinh mà Đàm Khải Bình cố nhét xuống Mai Khê?” Tôn Á Lâm biết Thẩm Hoài xem Thiệu Chinh là tâm phúc thân tín, thảo luận những vấn đề này cần tránh Tống Hồng Quân nhưng không cần thiết phải tránh cả Thiệu Chinh. Hoài nghi nín trong lòng nửa ngày, cuối cùng nhịn không nổi trực tiếp hỏi ra miệng: “Nhưng mà không khả năng a, giờ Đàm Khải Bình cần phải làm thế ư?”
Thẩm Hoài quay đầu nhìn Tôn Á Lâm, nói: “Chúng ta theo tập quán lấy lợi ích để phân chia phái hệ, thông thường điều này khá chuẩn xác, nhưng cô không thể không thừa nhận, có cùng chí hướng, lý tưởng hay không cũng là một nhân tố then chốt để phân chia chiến tuyến. Nói như cách nói của cô, là nhìn không thuận mắt. Không như vậy, cô nói xem giữa tôi và Đàm Khải Bình lại có thể có xung đột lợi ích gì không thể điều hòa?”
“Được, anh tự thiếp vàng lên mặt mình thì giỏi rồi, anh lấy đâu ra tư cách để nhìn Đàm Khải Bình không thuận mắt?” Tôn Á Lâm không đáng nói.
Thẩm Hoài cười cười, nói tiếp: “Lần này lão Hùng cũng có khổ nói không ra a…”
“Hả, nói rõ xem nào?” Tôn Á Lâm hỏi lại.
“Cô không cảm giác thấy Lương Tiểu Lâm chuyển sang nường nhờ, khả năng Hùng Văn Bân lên làm phó thị trưởng cũng bị lấp chết ư?” Thẩm Hoài nói.
Tôn Á Lâm biết vì sao Lương Tiểu Lâm tiến vào vòng tròn của Đàm Khải Bình lại lấp chết đường thăng thiên lên phó thị trưởng của Hùng Văn Bân.
Có một người hay hai người đáng tin trong phủ thị chính để khiên chế Cao Thiên Hà, đối với Đàm Khải Bình không hề quá trọng yếu. Vấn đề then chốt là cơ hồ tất cả mọi người đều công nhận Lương Tiểu Lâm làm kinh tế không được, trong khi thành tích của Hùng Văn Bân tại xưởng thép thành phố thì xuất sắc đến nỗi ai cũng từng nghe qua.
Nếu Lương Tiểu Lâm không nương nhờ Đàm Khải Bình, Đàm Khải Bình tự nhiên sẽ nỗ lực nhét Hùng Văn Bân vào phủ thị chính, đảm nhiệm cương vị phó thị trưởng phụ trách kinh tế, nắm đám thị trưởng từ Cao Thiên Hà trở xuống thành vật đệm lót cho bản thân.
Nhưng nay Lương Tiểu Lâm chuyển sang nương nhờ Đàm Khải Bình rồi, bản nhân Lương Tiểu Lâm chắc chắn sẽ không hy vọng Hùng Văn Bân bước chân vào phủ thị chính.
Lương Tiểu Lâm không có năng lực và tự tin để biểu diễn cùng cạnh tranh trên một vũ đài với Hùng Văn Bân; Đàm Khải Bình cũng không quá khả năng nhét Hùng Văn Bân vào phủ thị chính, đẩy Lương Tiểu Lâm thành vật lót đỡ.
“Không làm phó thị trưởng thì thôi, chắc lẽ anh nghĩ Hùng Văn Bân nhất định muốn làm phó thị trưởng mà không muốn tiến một bước lên thành chánh văn phòng, nhập thường ủy?” Tôn Á Lâm hỏi lại.
Thẩm Hoài nói: “Nếu Đàm Khải Bình thật có lòng dạ rộng rãi, có đại khí phách, hẳn nên kéo cả Cao Thiên Hà xuống ngựa, đẩy Hùng Văn Bân lên vũ đài. Rất đáng tiếc, ánh mắt hắn thủy chung chỉ dừng lại ở bình hành nhân sự, khó miễn khiến người thất vọng. Tôi không bận tâm Đàm Khải Bình để Chu Minh đến Mai Khê là có tâm tư gì không tốt, nhưng thói quen tư duy muốn khống chế người khác của ông ta mà mãi không chịu cải, Đông Hoa rất khó xoải bước phát triển được…”
“Quan viên trong nước đa phần là chính khách, lấy đâu ra nhiều người có khí độ của chính trị gia?” Đối với Đàm Khải Bình, Tôn Á Lâm cũng hơi khinh thường, đông thời lại cảm thấy kỳ quái: “Chẳng qua, hình như anh rất sùng bái Hùng Văn Bân a, không lẽ ông ta thực sự đủ năng lực ngồi lên ghế thị trưởng của Cao Thiên Hà?” Với suy nghĩ của người bình thường, phần nhiều sẽ cho rằng nhét Chu Minh vào Mai Khê là ý Hùng Văn Bân, trừ phi Thẩm Hoài cực hiểu rõ con người họ Hùng mới bài trừ khả năng cao nhất này đi, đem nghi điểm tụ tập ở trên đầu Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài cười cười, một số chuyện hắn đúng là không biết nói với ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.