Đợi Hoàng Hi đón Tiêu Minh Hà tới, Đàm Khải Bình gọi mọi người vào sảnh ăn.
Không một ai để ý tới cảm thụ của Chu Minh, nhiệt náo vây quanh bàn tròn ăn cơm. Ăn xong, Đàm Khải Bình nói: “Giờ khách sảnh phải nhường cho các đồng chí nữ, chúng ta vào thư phòng tán gẫu thôi…”
Thẩm Hoài không biết Đàm Khải Bình còn có chuyện gì muốn bàn, vào phòng liền chạy thẳng tới cửa sổ trong góc, dời ghế dựa ra đó ngồi. Nhìn thấy bức tượng phật Di Lặc mà mình tặng Đàm Khải Bình hồi trước còn đặt trên bàn, tựa hồ như nhắc nhở hắn, rằng hai bên đã từng có một “đoạn trăng mật” êm đềm.
“Sao ngồi xa thế, sợ tôi ăn thịt à?” Đàm Khải Bình cười hỏi.
Thẩm Hoài lôi thuốc và bật lửa trong túi ra, nói: “Tôi sợ nhịn không nổi cơn thèm thuốc, chạy lại đó mà hút thì quá không phép tắc…”
Đàm Khải Bình vung tay cười nhẹ, tùy ý Thẩm Hoài, gọi đám Hùng Văn Bân, Triệu Đông lại ngồi trước mắt mình.
Trong phòng không có quá nhiều ghế dựa, Chu Minh và Tô Khải Văn phải bưng thêm ghế qua, nhìn Thẩm Hoài mở cửa sổ pha lê ra, điềm nhiên ngồi trong góc rít thuốc.
Đàm Khải Bình không hút thuốc, thế nên ngay cả Hùng Văn Bân cũng đều không hút thuốc trước mặt hắn, Tô Khải Văn, Chu Minh càng không cần nói. Có điều trong thường ủy có mấy người nghiện thuốc quá nặng, có đôi lúc ngao không nổi họp hành trong thời gian dài, thừa dịp tâm tình Đàm Khải Bình thoải mái mới cầm thuốc ra hút… ngược lại là Thẩm Hoài, nhởn nhơ tự tại ngồi đó hưởng thụ khoái lạc do điếu thuốc đem lại sau bữa cơm, trong tay còn đùa nghịch chiếc bật lửa bạc chất phác mà tinh trí.
Chu Minh đem ghế dựa đặt bên cạnh Triệu Đông, ngồi xuống; không thể không thừa nhận, dù Thẩm Hoài giẫm cho hắn cả người toàn là thương tích, hắn đều không có tư cách tố khổ trước mặt Đàm Khải Bình.
“Dự án hùn vốn hợp tác giữa xưởng thép thành phố và Fuji tiến hành không thuận lợi cho lắm…” Đàm Khải Bình thấy Thẩm Hoài vắt chân hút thuốc bên cửa sổ, không có ý làm tiểu bối cung tai lắng nghe, cũng không biết làm sao, trực tiếp tiến vào chủ đề: “Mai thép các cậu bòn rút người bên xưởng thép thành phố quá tợn; Fuji nghi hoặc bên ấy không đủ nhân viên kỹ thuật quản lý và công nhân đủ tay nghề, hiện tại muốn đánh trống lui đường…”
“Cái này không thể oán bọn tôi. Giờ quốc gia quy định sinh viên tốt nghiệp có thể tự do chọn ngành rồi; cũng cổ vũ nhân tài lưu động.” Thẩm Hoài nói: “Người chạy đến nơi cao, nước chảy xuống chỗ thấp; xưởng thép thành phố không giữ được người, hẳn nên tự mình phản tỉnh trước; chẳng lẽ Cố Đồng cầm cái này cáo trạng bọn tôi, nắm trách nhiệm đẩy sang bên này?”
“Cố Đồng chưa đến nỗi dày mặt thế kia.” Thấy Thẩm Hoài gấp gáp chối đẩy sạch sẽ, Đàm Khải Bình cười nói: “Nhưng mà dự án hợp tác với Fuji, thị ủy vẫn muốn tranh thủ. Nếu xưởng thép thành phố không đủ năng lực, vậy Mai thép nhận đi!”
Giờ Thẩm Hoài mới biết Đàm Khải Bình có ý tác hợp cho Mai thép và Fuji, mà hình như còn không có cửa để hắn cự tuyệt.
… Fuji là một trong những tập đoàn sắt thép hàng đầu của Nhật, bất luận là tư bản hay kỹ thuật, nó đều là con quái vật khổng lồ so với Mai thép.
Nếu có khả năng hợp tác hùn vốn thành lập công ty mới với Fuji, Thẩm Hoài cũng sẽ không cự tuyệt. Đối với tình hình trước mặt của Mai thép, tiền vốn thiếu hụt, kỹ thuật đơn nhất, đây là cơ hội rất lớn để hoàn thiện hệ thống.
Chẳng qua, đầu óc Thẩm Hoài còn đủ tỉnh táo để nhìn nhận vấn đề. Thiên hạ này, trước nay không có chuyện ngươi muốn cái gì, người khác sẽ chắp tay cho ngươi cái đó… Trên chỉnh thể, Mai thép còn quá yếu ớt, thời gian đầu hắn muốn tập trung tinh lực phát triển lò điện lưu trình ngắn, chứ chưa hề định mở rộng ngay.
Nhưng mà, đối mặt với yêu cầu từ Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài sờ sờ cằm, suy tư một hồi, rồi nói:
“Trước nay xưởng thép thành phố luôn phong tỏa nội dung cụ thể trong dự án hợp tác này. Nhưng bằng bối cảnh Fuji và tình hình ngành thép Nhật Bản hiện tại, khả năng cái Fuji cần là tìm một đối tượng hợp tác để trợ giúp chỉnh thể ngành thép Nhật vươn dài ra hải ngoại. Bởi vậy, không quản từ góc độ nào, Mai thép cũng không quá khả năng là đối tác tốt nhất cho bọn họ… Số xí nghiệp sắt thép trong nước mạnh hơn Mai thép có quá nhiều; Mai thép có thể phối hợp với thị ủy đi tranh thủ dự án, nhưng thị ủy đừng ôm hy vọng quá lớn…”
Đàm Khải Bình nhìn sang Hùng Văn Bân một cái, nói: “Ý kiến của Thẩm Hoài đúng là nhất trí với cậu. Nhưng dù thế nào nữa đi, dự án này, chúng ta vẫn phải tận hết khả năng tranh thủ.” Lại quay sang Thẩm Hoài: “Sự tình cụ thể thì cậu hẹn gặp Lương thị trưởng bàn sau, tốt nhất gọi cả cục đầu tư khu Đường Ấp tham dự luôn…”
“Được, để ngày mai tôi gặp Lương thị trưởng tìm hiểu tình hình…” Điềm nhiên hút thuốc trước mặt Đàm Khải Bình là chuyện nhỏ, dù tâm lý Đàm Khải Bình không thoải mái, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra; nhưng thấy thái độ khá mong đợi của ông ta vào dự án, dù Thẩm Hoài rất đau đầu, song vẫn phải nhận lời cái đã, trước cứ tiếp xúc tìm hiểu rồi tính sau.
Nhìn đồng hồ đã chỉ sang 9h đêm, Thẩm Hoài liền cùng Triệu Đông, Tiêu Minh Hà cáo từ rời đi trước.
Hùng Văn Bân và vợ, cả Chu Minh, Hùng Đại Ny rời đi ngay sau đó. Đàm Khải Bình tiễn Hùng Văn Bân đến tận cửa, dưới hành lang, nói: “Vốn tôi định để cậu về lại xưởng thép, nhưng những người cậu bồi dưỡng trước kia như Triệu Đông đều bị Thẩm Hoài móc đến Mai thép cả rồi. Tôi không đủ nhẫn nại chờ cậu xây dựng lại đội ngũ nữa…. Tiểu tử kia a, bản sự móc chân tường người ta đúng là quá lợi hại, Mai thép mới có ngày hôm nay…”
Hùng Văn Bân biết đến giờ phút này, Đàm Khải Bình vẫn cứ cho rằng điểm “đáng sợ” nhất của Thẩm Hoài là móc tốp người như Triệu Đông từ xưởng thép thành phố sang, nhờ đó mới kinh doanh Mai thép đạt thành tích như bây giờ. Chỉ là trừ cười khẽ đáp lại, hắn còn biết trả lời thế nào?
Có một điểm Đàm Khải Bình nói không sai, nhóm người Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành bị Thẩm Hoài móc đi, hình thành nên lực lượng cốt cán cho Mai thép hiện tại, còn lúc ấy lực lượng quản lý và kỹ thuật của xưởng thép thành phố đã trống rỗng. Giờ hắn về lại xưởng thép, bằng hiện trạng thiếu hụt nhân lực này, rất khó để khởi tử hồi sinh ngay được. Hắn tất phải lần nữa phát quật, bồi dưỡng lực lượng cốt cán mới, có lẽ cần hai ba năm thậm chí lâu hơn nữa mới đưa xưởng thép thành phố về lại quỹ đạo phát triển như trước.
Rất hiển nhiên, cho dù Hùng Văn Bân nguyện về lại xưởng thép thành phố, Đàm Khải Bình cũng không đủ nhẫn nại để chờ, hắn lại có thể nói gì? Cho dù Đàm Khải Bình không đề bạt thêm nữa, nhưng hắn từ “ghế uống trà” phó chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách, điều lên làm phó chánh văn phòng thị ủy, đã không còn gì để oán trách nữa rồi. Rốt cuộc đối với rất nhiều quan viên, một lần đề bạt như thế, nhân sinh gặp được một lần là quá đủ.
Không có Hoàng Hi lái xe đưa về, nhưng túc xá phủ thị chính cách tiểu khu Bắc các cũng không xa, dạo bộ mấy bước là về đến nơi. Lúc này Chu Minh đã bình tĩnh lại, hỏi nhạc phụ: “Không phải Đàm bí thư luôn rất vừa ý với thành tích của Mai thép ư? Sao hôm nay lại đặc biệt khẳng định lần nữa?”
Hùng Văn Bân liếc sang Chu Minh, biết trong chuyện giấy Kim Phong chắc Chu Minh đã bị Thẩm Hoài đả kích một cái, nhưng hắn không có ý bất bình thay cho con rể.
Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Hiện tại điều hắn hy vọng là Chu Minh không muốn có xung đột gì với Thẩm Hoài, dù có khả năng bị đẩy ra rìa, Hùng Văn Bân không phải không tính toán qua, xem như là một lần mài luyện tâm tính cho Chu Minh.
Thấy Chu Minh không nhắc đến chuyện giấy Kim Phong nữa, Hùng Văn Bân đoán trong lòng hắn dù không thoải mái, nhưng vẫn biết phân tấc nặng nhẹ, nói: “Hồi trước Đàm bí thư mãn ý với Mai thép, đó là nhìn công tác chỉnh đốn sản xuất của Mai thép rất tốt, cải tạo hoàn cảnh khu nhà xưởng thoáng đãng, tinh thần diện mạo công nhân viên được cải thiện. Song đến cùng Mai thép làm ra thành tích lớn đến đâu thì vẫn là số chưa biết. Số liệu thuế thu từ Mai thép trong tháng bảy tháng tám vừa nộp lên, tổng thuế thu được trong hai tháng đều trên 4 triệu. Nếu tình hình này được giữ nguyên đến cuối năm, cộng với lợi nhuận mà Mai Khê có khả năng thu, tổng ngạch lợi thuế từ Mai thép rất có thể sẽ ngang với xưởng thép thành phố. Thành tích này khiến Đàm bí thư rất kinh ngạc, cho nên mới đặc biệt khẳng định lần nữa…”
Rốt cuộc Chu Minh từng lăn lộn dưới cơ sở mấy năm, nghe nhạc phụ nói vậy, cũng biết đại thể là có ý gì. Trước đây Mai thép chỉnh đốn sản xuất tốt, hoàn cảnh xưởng khu cải thiện, tinh thần công nhân nâng cao, đến cùng toàn là những thứ bề ngoài. So ba thứ này, không thiếu những kẻ làm còn tốt cả Thẩm Hoài. Duy có sổ sách thuế má là rất khó làm giả, bởi vì đó là tiền thật thóc thật nộp đi lên.
Đối với số liệu tài vụ của Mai thép, trước nay Chu Minh không hiểu rõ lắm. Sau khi tới Mai Khê cũng không có ai đưa tài liệu cho hắn nhìn, giờ nghe nhạc phụ nói thế, Chu Minh cả kinh không thôi.
Chiếu theo xu thế hiện tại, năm nay tổng ngạch thuế mà Mai thép nộp lên có thể vượt con số 20 triệu, sang năm khả năng tăng lên 50 triệu… Trong khi đó tổng thu nhập từ thuế của Đông Hoa năm nay có lẽ không đến 600 triệu. Tức là nói, một xí nghiệp như Mai thép đã đạt tỉ lệ cống hiến 3%, sang năm là 6%.
Dù xưởng thép thành phố không sinh lợi nhuận, nhưng địa vị của nó ở Đông Hoa không hề giáng thấp; nói đến cùng là bởi mỗi năm nó đem lại cho chính phủ địa phương và quốc gia hơn 40 triệu thuế thu.
Dựa vào tỷ lệ cống hiến thuế thu mấy năm nay trong khoảng 8-10% của xưởng thép thành phố, dù Đàm Khải Bình rất không hài lòng với Cố Đồng, song nhất thời vẫn không dám thu thập hắn.
Nếu Đàm Khải Bình vặn ngã Cố Đồng cho bằng được, làm tê liệt hoạt động sản xuất của xưởng thép, khiến thuế thu Đông Hoa đột nhiên mất một mảnh lớn, hắn biết ăn nói thế nào với trên tỉnh?
Hiện thời trên tỉnh đã đem chỉ tiêu thuế thu phân bổ đến từng địa thị tuyến dưới làm chỉ tiêu chính; chỉ tiêu chính không đạt được, chính chức đảng chính muốn giữ được ghế là cả một vấn đề. Hồi trước Đàm Khải Bình có thể xuống Đông Hoa, không phải là vì trên tỉnh bất mãn với công tác kinh tế ở đây?
Giờ Chu Minh mới nghĩ thông, vì sao Đàm Khải Bình lại gấp gáp đẩy Mai thép ra sau khi dự án hợp tác giữa xưởng thép thành phố và Fuji có dấu hiệu bị tắc…. Bằng thực lực hiện có của Đông Hoa, muốn giữ lại dự án, Mai thép là hy vọng sau cùng.
Đương nhiên thành tích Mai thép giành được là không thể xem nhẹ. Nhưng bên trong thành tích ấy có một vấn đề, đó là công lao của ai lớn nhất?
Chu Minh cảm khái nói: “Con còn thắc mắc sao Đàm bí thư còn mời cả Triệu Đông đến ăn cơm… Đúng là, nếu không phải có đội ngũ mà ba bồi dưỡng ra năm đó, sao Mai thép có thành tích như hiện tại?”
Thấy Chu Minh cũng có cách nhìn này, Hùng Văn Bân đành chịu mà cười.
Dù tác dụng của đám Triệu Đông trong Mai thép là không thể phủ nhận, nhưng móc đám Triệu Đông sang đó, dung hợp cùng với ban quản lý nguyên có của Mai thép, lại khiến bọn hắn phát huy được hết tài năng, nào phải chuyện đơn giản?
“Hàn Tín thiện dùng binh, Lưu Bang thiện dùng tài.” Có một số đạo lý cổ nhân đã nói rõ, nhưng bằng ấy mà nhận rằng công lao Hàn Tín lớn hơn Lưu Bang. Đó chính là điên đảo gốc ngọn.
Hùng Văn Bân không có ý nói thêm với Chu Minh, có chút nhận thức không phải tự bản thân ở trong đó là không thể cảm ngộ được. Nếu Chu Minh cho là Thẩm Hoài toàn dựa vào gia thế mới có tư cách hoành hoành bá đạo ở Đông Hoa, vậy nhận thức của hắn tất cần phải rèn luyện thêm.