Phong Khí Quan Trường

Chương 271: Sờ




Hùng Văn Bân ngồi ngay bên trái Thẩm Hoài, có nhìn thấy động tác quệt tay kia của Tiếu Điền Hùng Nhất, đúng là không dễ để xác định là cố ý hay vô ý, nhưng thần tình khinh mạn trong câu nói tiếp theo giữa hắn ta và Trường Sơn Tín Phu thì ông ta nghe rõ ràng, cũng không ngờ Thẩm Hoài sẽ phản ứng lớn đến như vậy.
Nhất thời Hùng Văn Bân không rõ Thẩm Hoài cáu thật hay mượn cớ để ra uy, song thấy hắn cứ thế phất tay áo mà đi, mà Đàm Khải Bình còn chưa làm rõ tình hình, liền đứng lên lệ thanh chất vấn phía đại biểu Nhật: “Chu khu trưởng là đại diện của chúng tôi trong đợt đàm phán này, đáng lẽ phải nhận được sự tôn trọng từ đôi bên, hành vi của quý phương, thực sự khiến chúng tôi rất thất vọng…”
Lúc này Chu Dụ cũng không hàm hồ, vội nói với Đàm Khải Bình: “Đàm bí thư, xin lỗi, dạng đàm phán thế này, tôi nghĩ mình sẽ không thể tham gia được.” Nói rồi đứng lên, cầm áo khoác đuổi theo Thẩm Hoài.
Hùng Văn Bân rời ghế đi tới sau lưng Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà, thấp giọng kể lại động tác vừa rồi của Tiếu Điền Hùng Nhất cho bọn hắn nghe. Đối với dự án hùn vốn lần này, Cao Thiên Hà ôm tâm thái thế nào cũng được, nên chỉ bình tĩnh, lãnh đạm nhìn phía đại biểu Nhật đang hoảng loạn sau cốc nước nóng bất thình lình của họ Thẩm.
Mặt Đàm Khải Bình trầm như nước, hắn không thể nói hành động phát tác của Thẩm Hoài có gì không đúng. Nhưng đúng lúc hắn đang nói chuyện hưng phấn, nhìn sắp xây dựng được khung giá cho dự án rồi, lại bị một ly nước của Thẩm Hoài đổ xuống sông xuống biển, tâm lý rất là cáu lửa… Chuyện lớn đến đâu, chịu thiệt đến mức nào mà nhất định phải trực tiếp hắt thẳng nguyên cốc nước nóng lên mặt người ta thế?
Tuy Đàm Khải Bình không quá coi trọng chuyện Chu Dụ bị quấy rối, nhưng cũng biết bản thân là bí thư thị ủy, nhất định phải có thái độ cơ bản của một lãnh đạo chính quyền, đứng lên nói với nhân viên phục vụ đang tiến lại: “Tiếu Điền tiên sinh bị phỏng nhẹ, các cậu sắp xếp để nhân viên y tế tới xem xét một cái; ngoài ra, cũng an bài luôn để đại biểu Fuji sớm nghỉ ngơi… Hội đàm không nay không cần tiếp tục nữa.”
Không quản nói thế nào, Thẩm Hoài đã làm lớn chuyện này rồi, Đàm Khải Bình đành phải dẫn đoàn rời hội đàm cái đã. Trước khi rời đi, hắn không nói gì thêm với Trường Sơn Tín Phu, cũng không hỏi đến cùng thì Tiếu Điền Hùng Nhất bị bỏng như thế nào?
Ra khỏi phòng hội nghị, Đàm Khải Bình muốn Hùng Văn Bân gọi Thẩm Hoài trở lại, nhưng lại mài giũa không thấu tâm tư trong đầu đứa này, cũng sợ hắn nắm chắc điểm kia, tiếp tục mượn chuyện làm lớn thì khốn.
Đàm Khải Bình nghĩ nghĩ rồi thôi, nói với Hùng Văn Bân: “Cậu ở lại, tôi về trước!”
Đám người Lương Tiểu Lâm, Cố Đồng, Tô Khải Văn đối mặt nhìn nhau, phản ứng của Thẩm Hoài quá đột ngột, đến giờ bọn hắn vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm sao mới tốt… Cao Thiên Hà lại hạnh tai lạc họa nói: “Mấy người Nhật này đúng thật là, may có Thẩm Hoài hiểu được tiếng Nhật, không thì hôm nay bọn ta đều bị đám kia đùa như khỉ.” Lại nghiêm mặt giáo huấn Cố Đồng: “Phiên dịch tiếng Nhật của thị thép các cậu ăn cứt à, để bọn hắn ngạo mạn vũ nhục Chu khu trưởng mà chẳng hay biết gì?”
Tên phiên dịch cúi mặt tự trách, bọn hắn không nghe được câu nói chọc giận Thẩm Hoài của Tiếu Điền Hùng Nhất, nhưng thái độ không đoan chính của phía bên đó, bọn hắn khá rõ ràng. Chẳng qua, bí thư thị ủy hưng phấn bàn chuyện hùn vốn với đối phương, thái độ lại ân cần, bọn hắn sao dám chọc khiến bí thư không vui?
Nghe lời Cao Thiên Hà có ý chỉ dâu mắng hòe, tâm lý Đàm Khải Bình càng không vui, nhưng cũng không nói gì, thấy Hoàng Hi đã lái xe tới, liền trực tiếp cùng Tô Khải Văn lên xe.
Cao Thiên Hà, Lương Tiểu Lâm theo đó rời đi, Cố Đồng hơi ngần ngừ… Tuy hắn và Hùng Văn Bân trước tay toàn là địch thủ, nhưng giờ chỉ còn nước tìm họ Hùng xin ý kiến: “Đàm phán bị băng lại thế này? Làm sao ăn nói với tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa?”
Hùng Văn Bân nhún nhún vai, hắn ẩn ẩn đoán ra chắc Thẩm Hoài mượn chuyện để ra uy, muốn đoạt lại quyền chủ động mà Đàm Khải Bình đã chắp tay nhường cho đối phương. Song cũng không xác định giữa Thẩm Hoài và Chu Dụ có quan hệ gì không; để đến nỗi Thẩm Hoài cường ngạnh, lấy tư cách Mai thép ra, kiên quyết lui khỏi đàm phán.
Nếu trước khi rời đi Đàm Khải Bình đã tỏ rõ thái độ tạm ngừng đàm phán, Hùng Văn Bân đành để Cố Đồng đi về trước, chỉ giữ lại đám phiên dịch, bồi mình liên hệ với phía người Nhật.
Bọn hắn về lại phòng hội nghị, đến trước cửa thì nghe được tiếng Trường Sơn Tín Phu đang quát mắng bên trong, phiên dịch nói với Hùng Văn Bân: “Trường Sơn Tín Phu đang quở mắng nhân viên Fuji tiếp xúc với chúng ta mấy lần trước, nói tiếp xúc lâu thế rồi, không ngờ không biết Thẩm Hoài còn biết cả tiếng Nhật, trách cứ bọn hắn làm việc thất chức…”
Hùng Văn Bân cũng rất ngạc nhiên, hắn chỉ biết trước đây Thẩm Hoài có mấy năm du học ở Pháp, biết nói tiếng Anh, tiếng Pháp là điều bình thường, nhưng không ngờ hắn còn nghe hiểu được tiếng Nhật. Lại nghĩ đến biểu hiện đêm nay, rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ, thừa dịp đối phương đại ý, đứng bên cạnh nghe hết bí mật bên họ.
Hùng Văn Bân chạy vào đẩy cửa phòng họp, thấy Tiếu Điền Hùng Nhất đã được nhấc lên ngồi trên ghế, nửa bên mặt nóng đỏ như tôm luộc, đau rát thấp giọng kêu rên.
Tuy Trường Sơn Tín Phu cáu hận Thẩm Hoài giả heo thịt hổ, nghe trộm đối thoại bên mình, nhưng rốt cuộc là Tiếu Điền Hùng Nhất sống sờ sờ đem chuôi cầm nhét vào tay họ Thẩm, mới khiến hắn có cơ hội phát tác. Mà biểu hiện thất lễ, coi trường của Tiếu Điền Hùng Nhất đợt này nếu truyền về Nhật, chắc rằng bản thân cũng sẽ bị liên lụy.
Hùng Văn Bân nói với Trường Sơn Tín Phu: “Nhân viên y tế sắp đến nơi rồi, mời Trường Sơn Tín Phu tiên sinh sớm nghỉ ngơi… Lúc nào tiên sinh muốn rời Đông Hoa thì nói một tiếng để nhân viên nhà khách thông báo cho tôi, hoặc thông báo cho Lương thị trưởng cũng được.”
Trường Sơn Tín Phu trực tiếp dùng tiếng Trung giao tiếp với Hùng Văn Bân: “Hôm nay để xảy ra hiểu lầm thế này, tôi thành thật xin lỗi. Nhờ Hùng thị trưởng liên hệ với Chu tiểu thư một cái, tôi muốn xin lỗi trực tiếp với nàng.”
Đây là lần đầu tiên trong đêm nay Trường Sơn Tín Phu giao tiếp bằng tiếng Trung, mà hắn tuy biểu thị muốn hướng Chu Dụ xin lỗi, song lại cắn chết chuyện lúc nãy là hiểu lầm, tạm thời Hùng Văn Bân chỉ có thế thầm mắng trong lòng một trận, không tranh cãi gì nhiều, mặt không lộ sắc nói: “Giờ trời cũng chiều rồi, tâm tình Chu khu trưởng không tốt nên đã về trước; Có việc gì ngày mai lại nói.” Quyết ý cứ hong đám người Nhật bên này cái đã, đợi nhân viên y tế qua kiểm tra, thấy Tiếu Điền Hùng Nhất chỉ bị phỏng nhẹ, đắp thuốc qua là được. Hùng Văn Bân liền gọi điện về thị ủy báo cáo tình hình cho Đàm Khải Bình, cũng kể chuyện Trường Sơn Tín Phu nói tiếng Trung rất lưu loát.
Đàm Khải Bình không nói gì thêm mà trực tiếp cúp điện thoại, Hùng Văn Bân đoán chắc ông ta đã ý thức được mình quá nóng lòng mới dẫn đến sự miệt thị trong thái độ của đối phương… Hùng Văn Bân biết tâm lý ông ta nhất định sẽ rất không vui; tạm thời cũng không biết sự tình sẽ phát triển theo hướng nào; thấy họ Đàm không có ý gọi mình sang đó, nhẹ thở dài một tiếng, trước về nhà cái đã.
Chu Dụ lái xe đến Văn Uyển sơn, thấy Thẩm Hoài ngồi sau xe một mực mặt mũi âm trầm, không nói câu nào, nàng dừng xe vào trong ngõ hẻm, hỏi: “Hôm nay anh tức giận nhìn đáng sợ thật!”
“Đương nhiên là giận sôi gan rồi, anh còn chưa được mò, đám kia đã dám vươn tay. Nếu không phải sợ chọc phiền hà, hôm nay anh đã băm tay chó của hắn rồi.” Thẩm Hoài giận dữ nói.
Thấy sắc mặt Thẩm Hoài tuy banh chặt, nhưng nói chuyện không hề nghiêm túc, Chu Dụ gắt giọng: “Nói bậy nói bạ cái gì, cái gì mà mò trước mò sau? Nếu anh dám mò, em băm tay chó anh trước…” Chỉ là ngữ khí vừa mềm vừa nhẹ, nào có nửa điểm cáu giận.
“Anh nói thật đấy!” Thẩm Hoài cúi nhìn đôi mắt sáng như sao trời của nàng, phảng phất nước hồ thu trong đêm, thâm thúy mê người; lại thấy nàng không trách móc gì thái độ nói chuyện không đứng đắn của mình, mới nói: “Anh cảm thấy phải nhanh mò một cái mới được, không thì về sau nói không chừng sẽ bị thiệt…”
“Nói linh tinh gì đó, ai ăn thiệt? Bị anh mò, chẳng lẽ em không thiệt?” Chu Dụ vươn tay bóp mạnh vào eo Thẩm Hoài.
Không gian trong xe rất hẹp, nàng vừa vươn tay ra liền bị Thẩm Hoài nắm chắc, muốn rút cũng không được, ngược lại còn bị Thẩm Hoài dùng sức kéo cả người vào trong lòng.
Nàng định giãy dụa đứng thẳng dậy, nhưng cả người mềm nhũn không còn chút sức, nghiêng hẳn vào trong lồng ngực Thẩm Hoài. Nhìn cánh tay hắn từ từ dịch lên ngọn đồi cao cao, tâm tạng nàng đập thình thịch, nói: “Đừng, anh mà làm thế nữa là em giận thật đấy.” Trong khi đó tay chỉ ấn lên bắp đùi Thẩm Hoài, sợ ngã dúi dụi xuống sàn xe, lại quên mất phải gạt tay Thẩm Hoài ra…
Trong cơn mê loạn, Chu Dụ chỉ cảm thấy trái tim đập loạn nhịp… Đợi đến lúc tỉnh táo lại, Thẩm Hoài đã cởi bỏ áo ngoài nàng rồi, áo nịt ngực bị Thẩm Hoài đẩy lên tới tận cổ, đôi nhũ phong tròn trịa lộ hẳn ra ngoài: Một bên bị tay Thẩm Hoài tùy ý nhào nặn, một bên thì bị hắn tham lam nút lấy khiến nàng thoải mái nói không ra lời.
Ngẩng đầu xuống nhìn, chỉ thấy đầu Thẩm Hoài chúi vào trong ngực, nhịn không nổi vươn tay vò vò mái tóc hắn.
Đợi đến lúc Thẩm Hoài đưa tay định cởi dây lưng quần, Chu Dụ mới nắm lấy tay hắn, không cho có động tác kế tiếp, đẩy nhẹ hắn ra, nói: “Giờ anh không thiệt nữa chứ?” Nhưng tay lại bị Thẩm Hoài nắm ngược lại, dắt hướng vào trong, đụng phải một con cự mãng đang ngóc thẳng đầu.
Với Chu Dụ đây không phải lần đầu tiên, tay vừa chạm vào, nhịn không nổi định kêu: “Lớn thật…” Lại cảm thấy nói vậy không khác gì châm dầu vào lửa, vội ngậm chặt miệng, rút tay về, nâng mặt Thẩm Hoài đang vùi trong ngực mình lên, nói: “Anh đừng có nhân cơ hội làm bừa!”
Thấy biểu tình trên mặt Chu Dụ hơi nghiêm túc, Thẩm Hoài cũng không dám làm quá, sợ chọc giận nàng, nói: “Ngực em rất đẹp, về sau lại cho anh mò, được không?”
Chu Dụ đang sửa sang lại quần áo xộc xệch, thấy Thẩm Hoài còn dày mặt nói về sau tiếp tục cho hắn mò, khẽ trừng một cái, nói: “Anh đây là sẵn lửa đánh cướp, trước đây còn tưởng anh là chính nhân quân tử gì chứ… Về sau mặc kệ anh!”
“Em nói dừng là anh dừng, vậy còn không phải chính nhân quân tử? Em mà nói nữa là anh hối hận chết mất!” Thẩm Hoài dày mặt nói.
Lúc này có một chiếc xe chạy tới, ánh đèn lướt qua khiến Chu Dụ giật bắn mình, may mà quần áo đã sửa sang chỉnh tề, không có dấu vết gì để lại. Chu Tri Bạch từ trong xe đối diện đi xuống, vừa đi tới bên này vừa la: “Chị, chị…”
Lúc này Chu Dụ hung hăng bóp mạnh lên eo Thẩm Hoài một cái, nếu không phải nàng sớm tỉnh táo thì một màn vừa rồi đã rơi vào trong mắt em trai rồi.
Thẩm Hoài tự biết đuối lý, đành nhịn đau xuống xe, hỏi Chu Tri Bạch: “Sao Chu tổng qua đây?”
“Tôi vừa biết chuyện xảy ra ở Nam viên, sợ chị ấy không vui.” Thấy Thẩm Hoài và chị gái dừng xe trong ngõ hẻm tối, còn tưởng rằng hai người đang bàn chuyện ứng đối với sự tình tối nay, chứ cũng không nghĩ sang điều gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.