Chu Dụ giãy dụa một chốc, không chú ý đến kẹp tóc bị rơi xuống sàn xe, đầu tóc tán loạn, mặt đỏ bừng bừng, suyễn hơi liên hồi. Tay kẹp lên trước ngực; nếu đã không thể bắt Thẩm Hoài ngừng tay, trước cứ không cho hắn đắc sính cái đã.
“Anh lại không phải hổ, em căng thẳng làm gì?” Thẩm Hoài hôn nhẹ lên môi Chu Dụ, cười hỏi.
“Anh không phải hổ, anh là sắc lang.” Chu Dụ không chút buông tay, gắt giọng: « Gọi anh ra đây là để nói chuyện nghiêm túc… »
“Ngồi trước nói chuyện không tiện, chúng ta ra ghế sau ngồi đi?” Thẩm Hoài thu tay lại, mặt nghiêm túc nói.
Chu Dụ liếc Thẩm Hoài một cái, nói: “Anh tưởng em là con nít ba tuổi dễ lừa thế chắc?”
Ghế trước động tay động chân không tiện, tuy Thẩm Hoài đã ôm Trần Đan vào trong ngực, nhưng không gian để di động rất nhỏ, chẳng làm ăn gì được… Có quỷ mới tin Thẩm Hoài muốn ngồi ghế sau là để dễ nói chuyện.
Tuy Chu Dụ cũng muốn ôn tồn một phen với Thẩm Hoài, nhưng nàng biết nếu mình chủ động một bước, quỷ mới biết gia hỏa này đến bước nào mới thu tay.
Thẩm Hoài không quản, đi xuống, sang mở cửa xe bên kia, lôi Chu Dụ ra sau, nói: “Lại không phải con nít ba tuổi, cả em cũng bảo “nói chuyện nghiêm túc”, chẳng lẽ anh không “nói chuyện nghiêm túc” à?”
Chu Dụ ưỡm ờ nửa chống nửa đẩy, vừa xuống ghế sau, thấy Thẩm Hoài gấp gáp luồn vào đè lên người mình, hoảng loạn đẩy hắn ra: “Đã bảo xuống để nói chuyện mà…”
Tay Thẩm Hoài đã không thỏa mãn bằng cách mò qua lớp áo mà trực tiếp kéo áo ngực nàng xuống…
Chu Dụ đưa tay giữ chắc tay Thẩm Hoài, nhưng tay kia của hắn đã kéo khóa quần jean xuống, nàng lại hoảng loạn ngăn trở, nhưng toàn thân cao thấp mềm nhũn cả ra, la lên: “Anh mà còn giở trò là em đi thật đấy…”
“Thế em ngồi vào trong đi, để anh vào…” Thẩm Hoài nói.
Chu Dụ súc người vào trong, để Thẩm Hoài ngồi xuống, đóng cửa xe lại.
Thẩm Hoài đương nhiên sẽ không “thành thực” nói chuyện, ôm Chu Dụ ngồi lên đùi mình, tay mò lên người nàng, hỏi: “Lạnh không?”
“Hơi lạnh, tay anh như băng thế này mà còn sờ lên người ta.” Giọng Chu Dụ hơi run lên, cúi người xuống, cuộn như mèo trong lòng Thẩm Hoài, ngồi thế này đúng là thoải mái hơn khi ngồi ở ghế trước nhiều.
Cả người Chu Dụ nóng hầm hập, Thẩm Hoài chui tay vào, cởi áo ngực đi, thả đôi thỏ trắng kia ra, một tay tùy ý giày vò, thoải mái vô cùng, lại nhịn không nổi cào cào móng tay lên hạt anh đào kia.
Chu Dụ bị Thẩm Hoài làm cho cả người ngứa ngáy, rạo rực không thôi, đầu óc cũng ngất ngư, cuối cùng dứt khoát trở người ôm cứng lên cổ hắn, chui vào lòng giả ngủ; trời lạnh thế này, lại ở trong xe, nàng biết Thẩm Hoài không cách nào làm gì được, cứ mặc kệ hắn giày vò.
……
Cơn say mê qua đi, Chu Dụ mới giãy dụa ngồi dậy từ trong lòng Thẩm Hoài, lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, kiều giọng mắng: “Hỗn đản này, đã nói hẹn ra nói chuyện rồi, lại chỉ nghĩ đến làm cái chuyện dơ bẩn kia, về sau không để ý đến anh nữa.” Vừa nói vừa làm, cả tay cả chân đạp hắn xuống xe.
Thẩm Hoài bị bách xuống xe, lại thấy Trần Đan không xuống theo mà chui lên ghế trước, ngồi xuống chỉnh sửa đầu tóc… Thẩm Hoài lách đến cửa ghế phụ muốn lên xe, Chu Dụ lại kéo cửa xe lại, nói: “Mệt chết rồi đây này, anh để em nghỉ một lát.” Nhìn đũng quần Thẩm Hoài còn gồ lên, cười nói: “Hừ hừ, cứ ở ngoài đó cho tỉnh táo đầu óc cái đã….”
Thẩm Hoài không lên được xe, đành khoát tay lui đến bên bờ hồ, nhún nhún vai, tỏ ý để không khí ngoài này khiến mình “bình tĩnh lại”. Ai ngờ Chu Dụ cười ranh mãnh, khởi động xe, trực tiếp nhấn ga đi thẳng, bỏ hắn ở lại trong công viên.
Thẩm Hoài dở khóc dở cười, chưa thấy qua ai qua sông dỡ cầu thế này, Chu Dụ lại chết sống không chịu ngừng xe, đành phải ảo não đi trở về.
************************************************** **
Sáng ngày thứ hai, theo lệ, Thẩm Hoài trước đến khu chính phủ lộ diện một cái.
Hiện tại hắn là phó khu trưởng Đường Ấp kiêm bí thư đảng ủy Mai Khê, tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị Mai thép, công tác trong khu mà hắn được phân quản gồm đầu tư và giáo dục.
Chủ nhiệm văn phòng khu ủy, khu chính phủ La Tất dẫn hắn đến trước văn phòng cũ của Chu Dụ, tiếp đó gọi mấy tay phó chủ nhiệm và phụ trách các phòng khoa đến giới thiệu cho hắn quen mặt. Tuy trước đó những người này hắn đã tiếp xúc qua, đây đó cũng nhận thức, nhưng rốt cuộc còn chưa chính thức.
Buổi trưa La Tất còn phải theo Phan Thạch Hoa đến hương Trúc Xã thị sát, trước cáo từ rời đi, một số công tác đành phải chuyển giao cho Thẩm Hoài sau.
Thẩm Hoài cũng thừa lúc thanh nhàn, cầm điện thoại trên bàn lên gọi cho Chu Dụ. Nghe được tiếng của nàng, Thẩm Hoài cười nói: “Sao biết là anh gọi điện?”
“Số của văn phòng trước chẳng lẽ em còn không nhớ.” Chu Dụ cười nói: “Thế nào, tân quan thượng nhiệm, bá chiếm văn phòng của người ta, việc đầu tiên muốn làm là gọi đến giương oai diễu võ?”
“Có gì mà diễu võ giương oai? Nếu nói diễu võ giương oai phải nói đêm qua mới đúng.” Thẩm Hoài cười.
“Chết đi, anh mà nói bậy nói bạ nữa là em cúp điện thoại đấy.” Chu Dụ kiều giọng mắng, không để Thẩm Hoài nhắc lại chuyện đêm qua.
“Hôm qua em bỏ anh ở lại công viên một mình, trời lạnh lại không mặc áo khoác, thiếu chút nữa là cảm lạnh; anh gọi là muốn em áy náy một chút.” Thẩm Hoài nói tiếp.
“Đáng đời, ai bảo không thành thật.” Bên kia đầu dây, Chu Dụ cười khúc khích: “Đông chết anh đi, để ít người bị anh họa hại cả đời.”
Đúng lúc này cửa bị gõ vang, Thẩm Hoài hô: “Mời vào…” Thấy ngay cục trưởng cục đầu tư Đường Xuyên đầu béo tai to lấp ló ngoài cửa.
Thấy Thẩm Hoài đang gọi điện, Đường Xuyên không vào ngay mà đứng ngoài nói: “Tôi đến báo cáo với Thẩm khu trưởng, anh đang bận gọi điện thì tôi đứng chờ ngoài này một lát cũng được.”
“Không sao, Đường cục trưởng cứ vào…” Thẩm Hoài gọi.
Nghe thấy có tiếng chào hỏi trong điện thoại, tự nhiên Chu Dụ biết có người đến tìm Thẩm Hoài, bèn chủ động cúp điện thoại trước.
Thẩm Hoài thả điện thoại xuống, cầm áo khoác trên ghế dựa lên, nói: “Thế này đi, anh theo tôi đến khu công nghiệp cảng Mai Khê một chuyến, công tác của cục anh báo cáo đơn giản ngay trên xe thôi; có việc gì chúng ta đến đó lại bàn tiếp. Thế nào?”
“Tôi nghe Thẩm khu trưởng.” Đường Xuyên nói, cùng theo Thẩm Hoài xuống sân, chạy tới khu công nghiệp cảng.
Đây mới là ngày từ hai Thẩm Hoài trở về sau chuyến công tác, hôm qua lại bị chuyện công nhân leo lên giàn giáo dây dưa nửa ngày, không có thời gian đến thị sát khu công nghiệp. Hiện tại công tác đầu tư của khu Đường Ấp chủ yếu là nằm ở đây, công tác trọng điểm của cục đầu tư thực tế cũng là để phục vụ khu công nghiệp, đến đây bàn công tác, hiệu suất sẽ càng cao.
Lúc đến văn phòng thấy Chu Lập cũng có mặt, Thẩm Hoài hỏi dò chuyện Chu Hữu Tài tới xưởng cơ khí đòi nợ thế nào, Chu Lập nói: “Sáng nay Hoàng trấn trưởng đã dẫn Chu Hữu Tài lên thị ủy tìm Tô thư ký rồi, giờ chắc đang trên đường đến xưởng cơ khí….”