Thẩm Hoài chạy về nhà cô út.
Tống Đồng và Tôn Á Lâm đã tỉnh giấc, hai người mặc đồ ngủ ngồi trên sofa trong khách sảnh, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV.
Tôn Á Lâm thấy sắc mặt Thẩm Hoài khi trở về hơi uể oải, nghi hoặc hỏi: “Sao thế, giở trò lưu manh bị bắt tận mắt?”
Thẩm Hoài thuận tay quơ tờ báo gần đó nện lên người nàng, nói: “Kẻ người thấy người yêu như tôi cần gì giở trò lưu manh.”
“Từ nhỏ anh ấy đã dày mặt thế rồi.” Tống Đồng ha ha cười lớn.
Thẩm Hoài ngồi xuống cạnh Tôn Á Lâm, không khí ngoài trời rất lạnh, cả người bị đông cứng cả lại, vào trong nhà có điều hòa ấm áp hẳn, thoải mái không nói ra lời, khó trách hai chị em nhà này ổ trong đây không chịu ra ngoài chơi.
Thẩm Hoài bốc một nhúm khoai tây, đem chuyện gặp Thành Di ở tiệm sách kể cho Tôn Á Lâm, Tống Đồng nghe…
Tôn Á Lâm không đáng nói: “Thế thì khác gì giở trò lưu manh bị người ta bắt được? Làm nhiều chuyện thương thiên hại lý cho lắm vào, cuối cùng cũng bị báo ứng thôi.”
Tống Đồng nhiệt tình đứng ra cho ý kiến: “Công tử ca trong thành tứ cửu này ưa thích Thành Di có cả mớ, nếu anh mà kéo được chị ấy về nhà, đáng a. Hồi trước chị Thành Di còn định làm nghiên cứu sinh của thầy Đàm, đáng tiếc thầy ấy nghỉ hưu sớm quá, không hướng dẫn nghiên cứu sinh nữa; Có điều nếu thầy Đàm chịu nói giúp anh mấy câu, em nghĩ sẽ có hy vọng rất lớn…”
Thẩm Hoài và Tống Đồng từng cùng được sinh ra ở nông trường, hồi nhỏ chơi với nhau rất thân; sau khi lên Bắc Kinh hắn liền bị ném vào ký túc xá trường 87 ngoài ngoại ô, nên trong nhà cũng chỉ có gia đình cô út là đi lại với hắn thường xuyên.
Trong đám tiểu bối nhà họ Tống có sáu bảy người tuổi nhỏ hơn Tống Đồng, song chỉ mình Tống Đồng xem hắn là ca ca.
Sau khi được vợ chồng Thẩm Hoài đưa sang Pháp, vì tính cách cố chấp nên có đến bảy tám năm không chủ động liên hệ với gia đình cô út. Chẳng qua phần thân tình ngày ấy vẫn còn, hai người tiếp xúc đối đãi với nhau không hề có chút nào ngượng nghịu.
Có điều Tống Đồng nhìn nhận vấn đề không sắc bén được như Tôn Á Lâm, Tôn Á Lâm ngáp dài một cái, kiến nghị cho hắn: “Mất sức đi lấy lòng Thành Di làm gì, chỉ cần Thành Văn Quang muốn anh làm con rể ông ta, chuyện gì cũng không cần lo. Nghĩ thử xem, chẳng lẽ Thành Di không nghe ngóng được những vết xấu chồng chất anh làm trước đây? Hồi trước là bởi Tống Hồng Nghĩa không vào được mắt Thành Di, tạm thời Tống gia lại không có nhân tuyển thích hợp nên chuyện tốt thế này mới rơi xuống đầu anh. Đừng có mặt khổ mày chau như thể mình thiệt lắm thế…”
Thẩm Hoài cười nhẹ, nói: “Cô mắng tôi thế nào cũng được, tôi lại đánh không nổi cô, nhưng Thành đại tiểu thư với cô không thù không oán, cần gì nói người ta bất kham thế, không sợ tôi nói xấu cô trước mặt người ta?”
“Cô ta phải đánh nổi tôi mới được?” Tôn Á Lâm cười khẩy, ngữ khí không sợ trời không sợ đất, ngạo nghễ cực kỳ.
************************************************
Năm giờ chiều, cô út đặc ý chạy về nhà hỏi thăm tình hình.
Nàng sợ Thẩm Hoài hi hi ha ha không coi trọng lần xem mặt này, bắt hắn tắm rửa, cạo râu tóc sạch sẽ, còn tự tay sấy tóc, chải đầu cho hắn.
Thẩm Hoài vốn cũng được tính là thanh niên tuấn tiếu, nhưng bị cô út hóa trang một hồi, nhìn qua phải hơn 30 tuổi là ít; nếu không phải hắn kiên trì nguyên tắc, chết sống không chịu mặc bộ Tôn Trung Sơn kia, nói không chừng còn phải già đi một cơ số tuổi nữa…. Tống Đồng và Tôn Á Lâm không tim không phổi đứng ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, cười đến ôm bụng lăn lộn, may mà không nhắc gì đến chuyện hắn đã gặp qua Thành Di hồi chiều.
Nhà Tống Kiều Sinh ở trong khu tập thể ban tổ chức TW, là một căn tứ hợp viện cũ từ thời trước giải phóng.
Là quan viên cao cấp, ủy viên TW Đảng, đãi ngộ chính trị và sinh hoạt của Tống Kiều Sinh không hề kém lão gia. Tuy giờ đang lúc hàn đông, ngoài đình viện nhìn không ra có gì đặc biệt, không có chỗ nào có vẻ xa xỉ, song từ mấy bức thạch điêu và kiến trúc cổ kính có thể nhìn ra vẻ xa hoa nội liễm trong đó.
Thẩm Hoài theo chân cô út đến nhà bác hai, vừa vặn đụng mặt Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ cũng lái xe trở về.
Ở Bắc Kinh Tống Hồng Kỳ có nhà riêng, đã hai năm nay không ở chung với bố mẹ nữa rồi, lại thêm từ khi hắn và Tạ Chỉ đính hôn, Tạ gia cung chủ động bỏ tiền đặt mua biệt thư cho “đôi bạn trẻ” an cư… Duy có Tống Hồng Nghĩa mới bắt đầu công tác không lâu, vẫn phải ở chung trong tứ hợp viên, không được thoải mái bay nhảy như anh trai.
Nghe tiếng xe, tiểu cô phụ Đường Kiến Dân chạy ra sân, nói cho Thẩm Hoài biết lão gia và Thành Văn Quang đều ở trong nhà cả rồi, đang tán gẫu với bác hai trong thư phòng, muốn Thẩm Hoài và Tống Hồng Kỳ cùng sang đó nói chuyện.
Thẩm Hoài không thấy bóng dáng Lưu Tuyết Mai và Thành Di đâu, cúi đầu hỏi cô út: “Nếu người ta lâm trận thoái lui, không chịu đến gặp mặt, cháu sẽ không bị liên lụy chứ?”
Tống Văn Tuệ bóp hắn một cái: “Không quản nói thế nào, cháu cứ biểu hiện tốt vào; mẹ cháu mất sớm, hôn sự của cháu, cô không quản thì ai quản?”
Thẩm Hoài nghe cô út nói thế, tâm lý nóng lên, theo chân Tống Hồng Kỳ và tiểu cô phụ đi vào thư phòng.
Hồi thọ yến 80 của lão gia, Thẩm Hoài từng kính rượu Thành Văn Quang, nhưng đương thời ấn tượng không nhiều, chỉ nhớ khi đó ông ta mặc một chiếc sơ mi xanh ngắn tay, ngồi chung mâm với đám Đới Hạ, là người khá trầm tính, rất ít nói chuyện.
Thẩm Hoài đi vào thư phòng, thấy lão gia đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng, Thành Văn Quang, bác hai và đại cô phụ Tống Kiến ngồi quanh lão gia hàn huyên với nhau.
Thấy hắn và Tống Hồng Kỳ theo chân tiểu cô phụ vào cửa, bọn họ mới ngừng nói chuyện, ánh mắt nhất tề chuyển dời lên mặt hắn. Thẩm Hoài cười khẽ, chào hỏi: “Gia gia, Thành thúc thúc, nhị bá, đại cô phụ, mọi người đang bàn gì vậy?”
“Cháu nói thử xem chúng ta có thể bàn chuyện gì?” Lão gia vỗ lên chỗ trống bên cạnh, để Thẩm Hoài và Tống Hồng Kỳ ngồi lại bên mình, vỗ lên vai Thẩm Hoài, nói với Thành Văn Quang: “Mấy năm nay Thẩm Hoài rất ít khi về Bắc Kinh nên cậu không biết, chứ đừng nhìn đứa này có vẻ anh tuấn, nói thực, so với đám Hồng Quân, Hồng Kỳ, Hồng Nghĩa còn khiến ta bận tâm nhiều…”
Thành Văn Quang ha ha cười lớn, nói: “Trong mấy cậu thanh niên, trừ Hồng Kỳ khá ổn trọng ra, lại có mấy đứa không khiến chúng ta bận tâm? Như cháu hồi trẻ cũng từng gây không ít chuyện. Ba cháu lại nghiêm, nhiều lần trói vào cây đánh một trận ra trò, càng như thế cháu càng chống đối. Nhớ hồi đó Tống bá bá còn nói đỡ giúp mấy lần. Giờ lớn rồi, trải nghiệm nhiều mới chầm chậm hiểu ra, lúc đó mình ấu trĩ biết bao nhiêu. Ba cháu mất đã gần mười năm rồi, mỗi lần nhớ lại đều ân hận. Giờ làm cha rồi, cũng nhìn thoáng với bọn trẻ hơn. Lại thêm hai năm nay thành tích của Thẩm Hoài ở Đông Hoa không sai mà….”
Thành Văn Quang phảng phất như một vị trưởng bối khoan dung, mở lòng với sai lầm của con cháu, còn từng bước dẫn dụ chúng tiểu bối thả xuống gánh nặng, nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Có lẽ bởi đã trải nghiệm nhiều, tuy trên mặt Thẩm Hoài có vẻ động dung, nhưng tâm tình hắn cũng cứng, làm sao sẽ bị những lời kia của Thành Văn Quang xúc động?
Tôn Á Lâm phân tích rất chuẩn xác, Tống gia cần liên minh hôn nhân với Thành gia để tăng cường lực ngưng tụ trong Tống hệ, nhưng đối với cá nhân Thành Văn Quang, ông ta cũng muốn giành được lợi ích cho riêng mình.
Lúc ấy Thành Văn Quang đã là ủy viên dự khuyết TW Đảng, có lẽ ba năm sau trở thành ủy viên chính thức là điều không cần bàn cãi, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, ngồi lên ghế ủy viên bộ chính trị hoặc thậm chí là thường vụ bộ chính trị, vậy chí ít ông ta cần sự ủng hộ ngang với Tống Kiều Sinh từ Tống hệ mới được.
Thẩm Hoài có thể nhìn ra bác hai mình là người thực tế, nếu không thất lợi trong cuộc tranh đua ghế bí thư tỉnh ủy Hoài Hải, đương nhiên ông ấy có thể uy cầu Tống hệ tập trung lực lượng lên thân mmifnh, tranh thủ kiếm được một ghế trong đội ngũ tiếp ban mấy năm sau; điều này cũng phù hợp với lợi ích chỉnh thể Tống hệ nhất.
Thất bại trong cuộc chạy đua đến ghế bí thư Hoài Hải, bác hai muốn xuống địa phương chủ chính phải kéo đến ba bốn năm sau; hậu quả nghiêm trọng mà nó mang lại chính là trực tiếp tước yếu khả năng có thể tiến vào tập thể lãnh đạo tiếp ban.
Lúc này nếu bác hai hắn còn tiếp tục cưỡng cầu sự chống đỡ từ Tống hệ, tập trung lực lượng lên thân mình, không nghi ngờ sẽ dẫn tới sự bất mãn của những kẻ khác.
Lão gia là linh hồn Tống hệ, điều quan trọng nhất bây giờ là bình hành lợi ích trong nội bộ đội ngũ, không khả năng tự tư đến mức phải nhấc con trai lên thượng vị cho bằng được.
Đối với Tống hệ, biện pháp thực tế nhất hiện thời chính là buông bỏ tranh đoạt ghế trong đội ngũ tiếp ban thế hệ sau, mà chuyển sang tranh thủ càng nhiều ghế trong số các ủy viên bộ chính trị, như thế mới bảo đảm địa vị chính trị Tống gia không trượt xuống trong khoảng 10-20 năm tiếp theo.
Bất luận từ năm tuổi, tư lịch, nhân mạch, hay con đường chính trị trước nay, Thành Văn Quang đều là một nhân tuyển thích hợp… lúc này càng cần sự tín nhiệm đến từ hai bên: Thủ đoạn liên minh chính trị bằng hôn nhân này tuy xưa như Trái đất, song không thể không nói, hiệu quả nó mang lại hết sức rõ rệt.
Thẩm Hoài sớm đã nghĩ thông những điểm này, tâm lý ngấm ngầm tự chấp nhận rồi, bộ dạng ngoan ngoãn, ngồi cạnh nghe các trưởng bối dạy dỗ.
Chỉ những lúc đám trưởng bối dùng ánh mắt cổ lệ nhìn sáng, Thẩm Hoài mới lựa thời cắm hai ba câu, không gấp không chậm biểu đạt cách nhìn của bản thân, không đánh đứt tiết tấu giao đàm của bọn họ, nhưng cũng không đến nỗi đánh mất sự chú ý của mọi người dành cho bản thân.
Nếu Thành Văn Quang đã không bận tâm đến đạo đức, nhân phẩm của con rể; Thẩm Hoài càng biểu hiện ra vẻ ôn văn nhã nhặn, ổn trọng tự tin, thầm nhủ: Nếu hôn sự lần này không thành, chỉ cần gậy không đánh lên đầu hắn là được, cũng có thể mượn cơ hội thay đổi cảm quan của lão gia và bác hai với mình.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Mọi người đều hy vọng lần tác hợp này có thể thành công, Tống Hồng Kỳ cũng được Tống Kiều Sinh cáo giới không cho cướp mất phong mang của Thẩm Hoài, lúc này nhìn Thẩm Hoài ngồi đó biểu diễn, lại nhớ đến thủ đoạn khống chế, chủ đạo cục diện mà Thẩm Hoài thể hiện ra hồi tháng tám; không thể không nói, người khác muốn cướp phong quang của Thẩm Hoài cũng không phải là điều dễ dàng…
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác ngoài trời đã chuyển đen, song mãi không thấy Thành Di lộ diện, Thành Văn Quang đã bắt đầu nóng ruột, nói: “Lão gia thường nói một câu mà cháu rất tâm đắc “văn như kỳ nhân, tự kiến căn tính”… Gần đây Thành Tinh đang sửa sang lại nhà cửa, muốn nhờ giúp viết giùm mấy chữ, giờ cách buổi tối còn chút thời gian, hay là ta giao nhiệm vụ này cho Thẩm Hoài?”
Đúng lúc này Tống Hồng Quân chạy vào, có vẻ khá cao hứng, án án lên vai Thẩm Hoài, tỏ ý nói Thành Văn Quang rất vừa lòng với biểu hiện của hắn.