Phong Khí Quan Trường

Chương 324: Bạn cũ




Thẩm Hoài không ngờ ăn một bữa cơm mà sẽ khéo đến mức gặp được bạn học cũ thời trung học, hơn nữa còn là cô gái xinh đẹp, dung mạo chói mắt thế này.
Thành Di lôi kéo tiểu Ngũ đi nhanh ra cửa; Thẩm Hoài cầm áo khoác lên, theo Hồ Mân đến quầy thu ngân tính tiền.
“Sau khi khỏi bệnh tôi định lên lớp xin lỗi cậu một tiếng, cậu lại đột nhiên nghỉ học làm tôi áy náy một thời gian. Những năm nay cậu đi đâu, sao chẳng có tin tức gì cả?” Hồ Mân đem hóa đơn đến quầy thu ngân, vừa đi vừa nói chuyện với Thẩm Hoài.
“Cũng không đi đâu cả, chỉ đổi sang trường khác thôi.” Thẩm Hoài cười nói: “Nếu cần xin lỗi thì người xin lỗi là tôi mới đúng, năm đó tự nhiên đẩy cô xuống sông, còn khiến cô đổ bệnh…”
“Không ngờ cậu thay đổi lớn thế này, lúc đi học cậu chẳng nói chuyện với ai, cả ngay im lìm ngồi trong góc, ai cũng không để ý, giờ lại nói chuyện thoải mái dí dỏm thế này. Cậu cũng phát đạt thật đấy, dẫn bạn gái đến ăn cơm ở đây, một bữa ăn trong nhà hàng này còn đắt hơn một tháng lương của tôi…” Hồ Mân gặp được cố tri, nói chuyện khá hưng phấn, mồm mép như tép nhảy, nói chuyện không ngừng: “Bạn gái cậu cũng thật xinh đẹp… Hai cô kia một cô là bạn gái cậu, đúng không?”
“Cô tóc đến đây là đối tượng kết hôn của tôi.” Thẩm Hoài vươn tay đặt lên vai, cười nói: “Đây là lần đầu tiên hẹn nàng đi ăn, dù là xót của cũng phải lên mặt một lần a. Chắc cô cũng nhìn ra, người ta không mãn ý lắm với tôi…”
Suốt bữa ăn thái độ Thành Di với Thẩm Hoài tương đối lãnh đạm, Hồ Mân có thể nhận ra; Nghe Thẩm Hoài nói vậy, có vẻ khá đồng tình, an ủi hắn một tiếng: “Không có gì, con gái bây giờ xoi mói chút, ánh mắt cao, lựa tới lựa đi, cuối cùng lại khiến bản thân thành hàng thừa… Nhưng mà cậu cũng thật là, cùng lắm là lớn hơn tôi một tuổi mà mặc cái đồ này, làm như ba mấy tuổi rồi ý…”
Thẩm Hoài đành chịu mà cười, bộ đồ hắn mặc trên người là do cô út tự thân chọn ra, muốn tạo hiệu quả trưởng thành, đáng tin, hắn nhún vai, cười nói: “Bởi thế mới nói xót của cũng phải lên mặt một lần, lên mặt quá trớn, không ngờ người ta chỉ thích trai tơ, mặt trơ trán bóng, kỳ thực tôi mà không ăn mặc thế này nhìn cũng tơ ra phết…” Hồ Mân cười đến khom cả người, nói: “Lớp cũ chúng ta cứ cách một thời gian lại tụ tập một lần, nhà cậu ở đâu? Lưu số điện thoại lại, lần tới có tụ tập cũng tiện liên lạc.”
“Tôi công tác ở ngoại tỉnh, Tết mới về nhà thăm thân thích, để tôi đưa số cho cô… Lần sau có bạn nào có cơ hội đến Đông Hoa nhớ gọi cho tôi…” Thẩm Hoài ghi cả số di động, số đơn vị và số nhà riêng cho Hồ Mân.
“Đông Hoa?” Hồ Mân nghe tên là lạ, nghi hoặc một lúc lâu, nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra đây là nơi nào, toàn quốc có hơn 300 địa thị, Đông Hoa lại không mấy tiếng tăm, không nhớ được cũng là bình thường.
“Hồ Mân, cô qua đây!” Một cô gái có vẻ là sếp ở đây, tướng mạo nhìn khá đoan trang, thấp giọng gọi Hồ Mân lại.
“Việc gì?” Hồ Mân chạy sang.
Thẩm Hoài rất thính tai, nghe cô gái kia vừa đoạt lấy tờ giấy mà Thẩm Hoài đưa, vừa ép thấp giọng giáo huấn: “Cô không hiểu quy định của nhà hàng à? Ai cho cô quấy rối khách hàng?”
Hồ Mân định lên tiếng giải thích, cô gái kia lại mặc kệ nàng, trực tiếp chạy lại xin lỗi Thẩm Hoài: “Xin lỗi tiên sinh, nhân viên nhà hàng không hiểu quy định, làm phiền đến quý khách; hy vọng không ảnh hưởng đến quý khách dùng bữa…” Nói rồi muốn đưa tờ giấy lúc nãy trả lại cho Thẩm Hoài.
“À, không liên quan đến Hồ tiểu thư, là tôi thấy cô ấy xinh xắn, đáng yêu, muốn làm bạn, nhưng nàng không chịu nói phương thức liên hệ, mới nhất định bắt cô ấy giữ lấy số của mình.” Thẩm Hoài nói: “Chẳng lẽ nhà hàng cấm khách đưa số cho nhân viên?”
“Tiểu Nguyệt, chị hiểu lầm rồi, cậu ấy là bạn học ở trường 87 chúng ta, không phải người lạ. Chị còn nhớ cái cậu trầm trầm tính, không để ý đến ai hồi xưa không? Chính là cậu ấy!” Hồ Mân thấy Thẩm Hoài định trêu đùa Trình Nguyệt, vội chạy qua giới thiệu, nói: “Nàng là Trình Nguyệt, cũng học ở trường 87, hơn chúng ta một khóa, đám con trai các cậu suốt ngày vây quanh lan can ngắm nàng, nhớ không?”
Thẩm Hoài nhếch miệng cười, hắn còn tưởng cô nàng này định bắt nạt Hồ Mân cơ, hóa ra tưởng lầm hắn là khách hàng có ý đùa cợt nhân viên, muốn thay Hồ Mân đứng ra từ chối… Không biết nàng đã dùng chiêu này ngăn được bao nhiêu khách hàng có ý định làm quen với Hồ Mân rồi.
Thẩm Hoài đánh giá cô gái trước mắt lại một lần, đúng là có vẻ khá quen mắt, giống như hoa khôi trường 87 năm đó, Trình Nguyệt…
“Tôi là Thẩm Hoài…” Thẩm Hoài vươn tay ra, cười nói: “Không ngờ lần trở về này đúng là nhiều kinh hỉ, có cơ hội gặp mặt cả hai đại mỹ nữ của trường 87 năm xưa.”
Trình Nguyệt thấy mình hiểu lầm Thẩm Hoài, hơi ngượng một tý, thoải mái bắt tay hắn, lại quay sang ghé miệng vào tai Hồ Mân hỏi: “Là đứa đẩy cậu xuống sông năm đó?”
Thẩm Hoài cũng cảm thấy hơi ngượng, hồi trước hắn đúng là rất “mất nết”, khó trách đương sự hẵng còn “ghi thù”, cảm giác như “xa quê gặp bạn hiền”, khá là ấm áp.
“Cậu còn nhớ Cố Tử Cường không?” Hồ Mân hỏi Thẩm Hoài: “Trình Nguyệt giờ là bạn gái của cậu ấy!”
Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Nhớ chứ sao không, cái cậu gầy gầy cao cao, hay trốn học chứ gì? Tuy không hay nói chuyện nhưng vẫn biết một chút!”
Nói đến đây Thẩm Hoài mới ngớ ra, người khác thì còn nhớ, vậy mà lúc nãy đụng mặt Hồ Mân lại quên, bèn nói.
“Hôm nay khéo thật, buổi tối các cô có thời gian không? Hai ngày nữa là tôi rời BK về Đông Hoa rồi, khả năng tối nay lại rảnh. Nếu các cô có thời gian, buổi tối chúng ta tìm chỗ nào đó gặp mặt, tôi mời các cô một bữa. Hồ Mân, cậu dẫn cả bạn trai theo luôn nhé…”
“Khó có khi cậu về BK, nếu mời thì người mời là bọn tôi mới đúng, nhưng mà chúng tôi không mời được đến nhà hàng cao cấp thế này đâu.” Hồ Mân nói: “Bốn giờ chiều bọn tôi tan ca, nếu có thời gian thì lúc đó gặp lại, để tôi gọi cho mấy bạn học ở gần đây xem có đến được không… Có điều tôi vừa bị bạn trai bỏ, không dắt theo gia thuộc được như Trình Nguyệt…”
“Thằng nào mù mắt chó?” Thẩm Hoài khoa trương hỏi, lại cười nói: “Chắc có lẽ là cô chọn dữ quá, bạn trai cậu trước đây gặp phải đãi ngộ như tôi lúc nãy, chứ tôi không tin ai lại đủ dũng cảm bỏ cô…”
“Không nói bậy nói bạ với cậu nữa.” Hồ Mân gắt giọng, nói: “Bốn giờ chúng ta gặp lại, dừng ở đây thôi, không thì giám đốc ra thấy được lại khổ…”
Thẩm Hoài tạm thời cáo từ, lái xe đến nhà viện trưởng viện Khoáng sản.
Viện Khoáng sản thuộc Bộ Công Nghiệp, nhà Triệu Công nằm trong khu tập thể của bộ, khá gần với nhà cô cả. Hắn nói chuyện gần một tiếng trong nhà Triệu Công rồi lái xe đến nhà cô cả, gặp mọi người trong nhà.
Vừa dừng xe vào nhà liền bị mọi người thẩm vấn liên hồi, đem tình hình bữa ăn lúc trưa kể lại một lần cho cô út, cô cả, Tôn Á Lâm, Tống Đồng, Thẩm Hoài mới thoát thân về lại đường Vương Phủ đón Hồ Mân, Trình Nguyệt được.
Trong thập niên 80, trung học 87 chỉ là một trường trung học rất bình thường ở ngoại ô thành phố BK, so với bốn trường chuyên mà đá Tống Hồng Quân theo học căn bản không thể so… Đây cũng là điểm mà cô út thường trách móc phụ thân hắn, như thể phụ thân đón hắn về BK là chuyện rất mất mặt, mới chết sống ném hắn vào ký túc, không người quản, không người hỏi, sống chết mặc bay.
Thấy Trình Nguyệt, Hồ Mân chỉ làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng, Thẩm Hoài đoán sau khi tốt nghiệp trung học các nàng không hề học tiếp mà đi làm luôn.
Loại nhà hàng cao cấp này tuy một bữa cơm phải tốn đến mấy trăm, song lương cho nhân viên bình thường chỉ khoảng tầm 4-500 đồng. Hôm nay Thẩm Hoài là khách, Trình Nguyệt, Hồ Mân mà những người khác khẳng định sẽ kiên trì trả tiền, Thẩm Hoài mà mượn Cadillac của Tống Hồng Quân ra chạy, quá là không hợp tình hợp cảnh.
Mồng ba Tết, trừ những nhân viên dịch vụ như Trình Nguyệt, Hồ Mân, đa phần mọi người còn đang trong kỳ nghỉ, Thẩm Hoài đánh xe đến Vương Phủ, thấy Hồ Mân, Trình Nguyệt đang đứng cùng một thanh niên cao gầy trước sảnh ăn dưới lầu đợi, Thẩm Hoài nhận ra đó là Cố Tử Cường, mặt mũi không biến hóa gì nhiều, chỉ có râu ria là lún phún, nhìn già đi không ít.
“Ha ha.” Cố Tử Cường nhiệt tình vươn tay ra, dùng sức ôm Thẩm Hoài, vỗ vỗ lên vai hắn, cười nói: “Trình Nguyệt gọi điện cho tớ, mới đầu còn tưởng nàng và Hồ Mân lừa mình, hóa ra là tiểu tử cậu về thật;…”
“Thẩm Hoài” trước đây tính cách quá cô độc, không để ý đến ai cả, ấn tượng về Cố Tử Cường cũng không sâu, chỉ biết thành tích học tập của người này không sai, cũng thông minh, uy tín trong đám bạn bè rất cao, nhưng đã hơn chín năm không gặp, không biết hiện tại quỹ tích nhân sinh của những người này đang dừng ở điểm nào….
Nhân sinh trước đây đã qua không sửa lại được, hắn không thể không đón nhận “quá khứ” ấy, lại nhìn từng khuôn mặt mơ hồ trong quá khứ dần hiện rõ trước mặt, đối đãi với bản thân rất nhiệt tình, tâm lý Thẩm Hoài không khỏi ấm lên, phảng phất như giờ phút này hắn mới thực sự tan vào nhân sinh mới.
“Giờ chúng ta đi chỗ nào?” Thẩm Hoài hỏi.
“Còn nhớ Hào Tử không?” Cố Tử Cường hỏi Thẩm Hoài, thấy hắn gật đầu, nói: “Trong khóa chúng ta chỉ có hắn là phát đạt nhất… tiểu tử cậu cũng không xoàng đợi lát nữa hắn lái xe đến đón, hoạt động tối nay do hắn sắp xếp cả...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.