Phong Khí Quan Trường

Chương 357: Bí thư huyện ủy Ký Hà




Nhìn Kỷ Thành Hi đưa tay ra, Trương Bật Cường hoảng loạn nắm lấy.
Kinh hách, kinh hỉ mà Trương Bật Cường nếm trải; những thăng giáng của cung bậc cảm xúc trong ngày hôm nay đủ để y hồi tưởng cả đời.
Trên chuyến bay đồng hành với hai vị mỹ nữ tư sắc, khí chất hàng đầu, còn tưởng được hưởng diễm ngộ, ai ngờ tranh gió ăn giấm với Lưu Phúc Long một trận, cuối cùng trực tiếp nói chuyện bằng tay chân, thiếu chút bị kéo vào khám “nghỉ dưỡng” mấy ngày; Đến khi biết được thân phận của Thành Di, Lưu Phúc Long, hồn phách như bị thổi tan phân nửa, bị kéo đến đây không biết sẽ đứt cốt hay tróc da đang chờ; trong lòng chính lo được lo mất, đâu biết Lưu Phúc Long với Thẩm Hoài lại có xung đột, càng không ngờ tài xế Thành Di đột nhiên ra tay, đạp Lưu Phúc Long lật ra đất… Thẳng đến khi Kỷ Thành Hi xuất hiện, bóc mở quan hệ giữa Thẩm Hoài và Thành Di… Một hồi phong luân thủy chuyển khiến kẻ tự nhận kinh lịch không ít sóng gió giang hồ như Trương Bật Cường hiểm chút chịu đựng không nổi.
Hiện tại Trương Bật Cường chỉ biết Lưu Phúc Long là con trai phó bí thư, thị trưởng Thanh Hà; Thành Di là con gái phó bí thư thành phố BK, riêng thân phận Thẩm Hoài là chưa xác nhận được, điều rõ ràng duy nhất đó là gia thế họ Thẩm tựa hồ cũng môn đăng hộ đối với Thành gia, cho dù kém thì chắc sẽ không kém quá xa.
Kỷ Thành Hi nói bản thân là bí thư huyện ủy của một huyện trực thuộc thành phố Thanh Hà, đương nhiên Trương Bật Cường sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng y nhất định là hạ thuộc của lão cha Lưu Phúc Long… Quan hệ thượng hạ cấp ngoài sáng là không giả, nhưng nhìn mặt mũi đứa này chỉ chừng trên dưới 30 tuổi, mà lại còn là từ Quốc vụ viện điều xuống địa phương, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể đoán ra gia thế hẳn sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng.
Nếu quan hệ ở chốn công quyền mà có thể dùng cấp bậc hành chính để định luận thì đâu có phức tạp thế kia.
Cứ nhìn thái độ không coi Lưu Phúc Long vào đâu kia, cộng thêm vẻ chán ghét không thèm giấu diếm trong mắt y, đủ biết trong đầu Kỷ Thành Hi cũng chẳng coi lão cha Lưu Phúc Long vào đâu.
Đầu óc Trương Bật Cường cấp tốc xoay chuyển, đủ thứ thông tin, suy luận xoẹt qua tâm trí, trong lúc đó tay vẫn bắt chặt Kỷ Thành Hi, quên mất thả ra.
Tiểu Ngũ thấy thế không nhịn nổi cười ra tiếng, chế nhạo nói: “Anh, có người hứng thú với tay của anh a!”
Đến đây Trương Bật Cường mới hồi thần, mặt đỏ lên, thu tay lại, miệng bắt đầu huyên thuyên, nói năng lộn xộn: “Kỷ bí thư, chào anh, chào anh… tiểu nhân Trương Bật Cường, về sau mong được chỉ giáo…”
Kỷ Thành Hi cười cười, mời Trương Bật Cường và tài xế Trần cùng vào ăn cơm, quay sang nói với Tiêu Dục Kiệt: “Tiêu chủ nhiệm, Thành Di và Thẩm khu trưởng đều là bạn tôi, đổi cho tôi sang một phòng khác rộng hơn nhé, nhớ làm thêm vài món nữa…”
Tiêu Dục Kiệt liên thanh đáp ứng, Kỷ Thành Hi mới dẫn Thẩm Hoài đi vào trong, mặc kệ Lưu Phúc Long, Úc Bồi Lệ đứng đó.
Thành Di liếc sang Úc Bồi Lệ một cái, nàng tính là đã nhìn thấu Lưu Phúc Long rồi, lười nhác để ý đến y nữa, nhưng Úc Bồi Lệ lại chẳng tội tình gì; có điều giờ gọi nàng đi vào cũng không tiện, bèn ra dấu tay làm tư thế gọi điện, ý bảo: “Liên hệ sau!”
Úc Bồi Lệ cũng đang chết sững, đối với biểu hiện hôm nay của Lưu Phúc Long rất là thất vọng, song lại không thể bỏ hắn lại, đành gượng cười nhìn mấy người Thành Di đi vào trong nhà hàng.
Lưu Phúc Long ngẩn ngơ đương trường, tâm lý ngũ vị tạp trần. Không phải là bởi quan tâm đến cảm nhận của Úc Bồi Lệ mà bởi mặt mũi hôm nay xem như mất hết! Lại chẳng thể làm sao! Thậm chí hắn còn chưa biết đến cùng thân phận Thẩm Hoài như thế nào; có điều sự thể đã diễn ra trước mắt, chỉ cần Lưu Phúc Long khôi phục chút lý trí, nhiều nhiều ít ít liền có thể nhìn được rõ ràng.
Đến khi thân phận con trai phó bí thư thị ủy, quyền thị trưởng không còn nửa điểm tác dụng, Lưu Phúc Long hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới phải? Mờ mịt quay sang hỏi Tiêu Dục Kiệt: “Chú Tiêu, Kỷ bí thư này là ai?”
Người biết thân phận của Kỷ Thành Hi ở Thanh Hà cũng không nhiều, Lưu Phúc Long lại đang du học ở Anh, tất nhiên không biết bí thư huyện ủy Ký Hà mới thượng nhiệm này chui từ đâu àm ra; chẳng qua Tiêu Dục Kiệt là chủ nhiệm văn phòng đại diện Thanh Hà, mò không thấu thân phận Kỷ Thành Hi, vậy thật quá thất chức.
Tiêu Dục Kiệt nhìn Kỷ Thành Hi và Thẩm Hoài sóng vai nhau đi vào mới thực sự khẳng định lần này công tử nhà Lưu thị trưởng đá phải ván sắt, chọc nhầm người; Nhưng mặt mũi Lưu Phúc Long không phải là thứ mà người như hắn có thể nhạo báng, thành thực nói: “Kỷ bí thư trước đây công tác ở văn phòng Quốc vụ viện, tháng hai năm nay mới xuống Ký Hà làm bí thư huyện ủy, tuổi mới 31, lai lịch thế nào không được rõ cho lắm, có tin đồn là cháu nội Kỷ lão, đến cùng có phải hay không thì tôi cũng chịu.”
“Kỷ Liên Vân?”
Bí thư huyện ủy 31 tuổi không phải là cái gì đặc biệt hiếm thấy ở môi trường chính trị đất nước này, nhưng làm một quan nhị đại, đối với nhân sự cơ bản của TW Lưu Phúc Long cũng hiểu biết ít nhiều.
Phảng phất như bị một chậu nước đá giội thẳng từ đầu xuống chân, cả người Lưu Phúc Long lạnh run, trong lòng mặc dầu vẫn oán hận Thẩm Hoài, nhưng cũng rõ ràng họ Thẩm không phải là đối tượng mà mình nên trêu chọc, thậm chí còn phải lo lắng nên thu thập tàn cuộc hiện thời sao cho thỏa đáng?
Giờ hắn cũng chẳng tâm sức đâu mà quan tâm ấn tượng của Thành Di với bản thân nữa rồi; chỉ sợ lỡ chuyện hôm nay truyền đến tai Thành Văn Quang sẽ tạo thành hậu quả ra sao? Nếu ba hắn biết được sẽ có thái độ gì?
Nghĩ đến đây Lưu Phúc Long không khỏi càng thêm lạnh gáy, hoàn toàn vứt chuyện thanh toán đứa kiến hôi là Trương Bật Cường lên tận chín tầng mây.
Tiêu Dục Kiệt nhìn Lưu Phúc Long mặt mũi sưng vù, mồm mép rách mấy chỗ, kết vảy máu, quần áo nhăn dúm cả lại, không biết có phải là “sản phẩm” của cuộc ẩu đả giữa Lưu Phúc Long và tên thanh niên đi cùng Thành Di không, lại không tiện hỏi nhiều, dìu họ Lưu vào nhà khách, vừa đi vừa nói với Úc Bồi Lệ: “Bồi Lệ, Úc tổng cũng đang ở trong…”
“Ba tôi cũng ở đây?” Úc Bồi Lệ kinh ngạc hỏi lại;
************************************************** *********
Trương Bật Cường không phải đứa đần, hắn biết chỉ cần leo được quan hệ với Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi thì hoàn toàn không cần bận tâm chuyện ở sân bay sẽ bị Lưu Phúc Long tìm cách trả đũa nữa.
Thẩm Hoài chủ động giới thiệu hắn là bạn mới làm quen trên máy bay, mời hắn cùng vào ăn cơm, Trương Bật Cường vừa hồi hộp vừa cảm kích, theo sát gót tài xế Trần, cùng đi vào trong.
Kỷ Thành Hi vốn tính ăn ngoài sảnh lớn, nhưng có thêm sự xuất hiện của Thành Di, Thẩm Hoài, không thể không đổi sang một phòng riêng.
Vào phòng, Kỷ Thành Hi khá nghiêm túc, giải thích lý do về BK lần này cho Thẩm Hoài nghe.
“Tôi đến huyện Ký Hà công tác còn chưa đến hai tháng, tình hình địa phương còn chưa hiểu rõ cụ thể lắm. Đúng lúc huyện có một dự án đường sắt cần sự phê duyệt của bộ, mới xung phong đi đánh trận đầu. Nhưng mà lại sợ người trong nhà mắng dựa thế mới phải lén lút trở về chứ không thông báo cho ai cả. Chỉ có tiểu Quân biết chuyện khi tôi nói chuyện với vợ, con bé mới qua đây vòi quà hối lộ…”
Thẩm Hoài khẽ nhìn sang tiểu Ngũ, cười lớn nói: “Vậy về sau tôi phải cách tiểu Ngũ xa chút, chứ thân xác lang tạ này làm sao “bịt miệng” nổi nàng.” Vừa nói vừa thả túi xuống, lôi điện thoại và xạc ra, cúi xuống tìm ổ điện để cắm. Trước khi lên máy bay hắn quên xạc đầy đủ, xuống máy bay lôi điện thoại ra xem mới phát hiện đã “điếc đặc” từ lúc nào, không liên hệ được với ai cả.
Tiểu Ngũ có vẻ không vui khi bị anh họ kể lể trước mặt Thẩm Hoài thế này, hơi thẹn thùng cáu lên: “Ai thèm anh mời ăn cơm, em thay chị dâu đến kiểm tra tình hình không được à?”
Kỷ Thành Hi cười vui vẻ, kéo Thẩm Hoài lại ngồi bên cạnh, nói: “Một mực muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, nhưng mà mải bận bịu công việc quá, hồi tết tôi cũng chỉ ở BK được có ba ngày, đi thăm nom bà con cô bác một vòng là hết Tết luôn. Lần này cậu qua BK không cần vội về Đông Hoa chứ?”
“Đặt vé về ngày mai rồi!” Thẩm Hoài nói: « Tối nay có hẹn uống rượu với Hồng Quân ».
“Hồng Quân cũng ở BK?” Kỷ Thành Hi hỏi: “Vậy được, tối nay các cậu đi nhớ gọi tôi đấy.” Lại quay sang hỏi Thành Di: “Không hiềm anh làm phiền đến đôi uyên ương bọn em chứ?”
“… Ai là đôi uyên ương với anh ta? Em còn chưa quen với giờ giấc bên này, ăn cơm xong phải về nhà nghỉ ngơi.” Thành Di nói, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng nàng hơi bất an; có điều vẫn hơi thắc mắc, án lẽ thường, trong vòng tròn quan nhị đại đất BK này, Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi hẳn không phải cùng một loại người mới đúng; vì sao Kỷ Thành Hi có vẻ rất xem trọng Thẩm Hoài như thế?”
Kỷ Thành Hi không nói gì thêm với Thành Di nữa mà quay trở lại với Thẩm Hoài: “Ba tiểu Quân có đưa mấy bài luận mà cậu viết cho tôi xem, viết hay lắm. Kết hợp với công tác thực tế của cậu ở Mai Khê, một số kinh nghiệm phát triển ở chỗ cậu rất có ích cho huyện Ký Hà bọn tôi. Nếu không phải cậu đã đặt vé về ngày mai rồi không thì kiểu gì tôi cũng phải kéo cậu đến Ký Hà một chuyến cho bằng được…”
Thẩm Hoài không ngờ Đàm Thạch Vỹ sẽ xem qua mấy bài luận của mình, cũng không ngờ những lời Kỷ Thành Hi nói năm trước ở sân bay HK không hề là lời khách sáo mà thật sự có quan tâm đến tình hình của Mai Khê.
Quan nhị đại BK… Cho dù tư chất có kém cũng được thừa hưởng sự giáo dục hơn hẳn người bình thường, lại sinh trưởng trong môi trường chính trị từ nhỏ, nhận thức đối với quy tắc trong xã hội rất rõ ràng… Song đám này cũng có một nhược điểm trí mạng, đó là bọn hắn xuất phát điểm quá cao, ngược lại không được tiếp xúc nhiều với chân tướng hạ tầng, thiếu hụt tinh thần làm việc thực tế.
Điểm này có thể nhận thấy rõ trên người đám tiểu bối nhà họ Tống. Đừng nói đám Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa, Tống Đồng… mà ngay cả Tống Hồng Quân cũng không thực sự thực tế.
Nói thật Thẩm Hoài khá bất ngờ khi nghe tin Kỷ Thành Hi xuống địa phương mà chỉ làm chủ chính một huyện.
Sau lần gặp mặt ở sân bay trước đây, Thẩm Hoài có để ý đôi chút tới hắn ta, biết Kỷ Thành Hi năm nay 31 tuổi, có kinh nghiệm công tác 8 năm trong Quốc vụ viện, đã có bằng thạc sĩ, niên hạn cấp chính xứ đã chín rục, lần này xuống địa phương trực tiếp ngồi vào ghế phó bí thư thị ủy nào đó cũng không phải là điều gì quá ghê gớm.
Trong khi đó Kỷ gia lại ấn hắn xuống huyện Ký Hà, để hắn bắt đầu từ một huyện, hẳn nên hy vọng đặt lên vai hắn càng xa, càng lo lắng chu tường.
Thẩm Hoài đang tính khách khí mấy câu với Kỷ Thành Hi thì điện thoại chợt vang lên, nhìn số gọi điện, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến… Hồng Quân gọi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.