Phong Khí Quan Trường

Chương 363: Chuyện "chị em" với nhau




Dương Lệ Lệ không dám đáp lời Tôn Á Lâm, về phòng thay quần áo, đứng trước gương, nhớ lại Tôn Á Lâm nói “mấy lượng thịt” giữa đùi Thẩm Hoài, nhịn không nổi bật cười khanh khách, thầm nhủ chắc Tôn Á Lâm chưa gặp qua cảnh Thẩm Hoài trần như nhộng, không thì mới có giọng điệu khinh thường như thế.
Nhìn bản thân xích lỏa trong gương, Dương Lệ Lệ không khỏi cảm khái, bất luận là ở Anh Hoàng trước đây hay Vạn Tử Thiên Hồng bây giờ, nàng không lạ gì chốn oanh oanh yến yến, số mỹ nhân được chứng kiến không biết có bao nhiêu mà kể, nhưng Dương Lệ Lệ chưa từng cảm thấy bản thân kém bọn họ chỗ nào…
Nhớ lại thì từ lần đầu tiên gặp Thẩm Hoài đến giờ thì cũng đã được hai năm rồi, nàng không khỏi cảm khái trong lòng.
Mới đầu Dương Lệ Lệ khá phản cảm với tính háo sắc của Thẩm Hoài, thêm đủ chuyện xảy ra trong vụ Anh Hoàng càng khiến nàng e sợ hắn, không dám có chỗ nào khiến Thẩm Hoài phật ý. Nàng cũng một mực cho rằng Thẩm Hoài tham luyến thân thể mình, bản thân lại vô lực phản kháng, nàng không phải chưa từng có ý nghĩ trao thân vào tay hắn, từ ấy tìm ô dù vững chãi để hóng mát, không để người nào khi nhục nữa.
Có điều vụ Anh Hoàng qua đi hơn nửa năm rồi, Dương Lệ Lệ lại vẫn không thấy Thẩm Hoài tỏ ra có ý gì với mình, trong lòng nàng càng nghi hoặc vạn phần.
Khẽ vuốt nhẹ bầu ngực tròn trĩnh, tự mình nàng cũng cảm thấy thỏa mãn, nghe loáng tháng bên ngoài Tôn Á Lâm và Thẩm Hoài đang bàn chuyện của tập đoàn Hoài Năng, Dương Lệ Lệ thắc mắc nhủ thầm: Đứa “tham lam háo sắc” này sao lại đổi tính, chẳng lẽ mình không đủ sức hấp dẫn với hắn?
Nghĩ đến chỗ này, Dương Lệ Lệ nhịn không nổi bật cười thành tiếng, tự nhủ: Hồi trước thì sợ người ta đùa giỡn mình, giờ người ta không để ý lại quay sang nghi thần nghi quỷ, nghĩ lung tung… đúng là điên mà!!!
Lại đoán, nói không chừng nhờ có Trần Đan mà Thẩm Hoài mới đổi tính?
Nhưng mà chẳng lẽ đàn ông bỏ được cái tật kia ư?
“Sao rồi, thay đồ mà cũng đứng trước gương “tự sướng” cả buổi?” Tôn Á Lâm đẩy cửa nhìn Dương Lệ Lệ đang xoay ngang xoay ngửa, tự chiêm ngưỡng thân thể trong phòng, cười trêu.
Dương Lệ Lệ giật bắn người, sợ Thẩm Hoài cũng dày mặt nhảy vào, vội đem cửa phòng chốt lại, cảm khái: “Lâu rồi mới để ý, hình như trên mặt có nếp nhăn rồi, chị lại nhìn giùm em…” Lại nâng bầu ngực lên, hơi hơi ước lượng, không chút phòng bị, hỏi Tôn Á Lâm: “Có phải hơi xệ xuống?”
Tôn Á Lâm đi vòng ra sau lưng Dương Lệ Lệ, nâng bộ ngực đầy đặn của nàng lên, ước lượng một cái, thật hận không hung hăng nắn bóp một phen, cười nói: “Thế này mà cô còn bận tâm xệ xuống, còn cho người khác sống hay không?”
Dương Lệ Lệ lõa thể trước mặt người đồng giới, không có cảm giác gì không thoải mái, nhìn khuôn mặt mỹ lệ, ngũ quan tinh trí ẩn hiện dưới lớp tóc nâu dài, nàng buột miệng cảm khái: “Tôn tỷ, chị đẹp thật!”
“Thế ư?” Tôn Á Lâm ôm Dương Lệ Lệ vào ngực, ngón tay nhè nhẹ vuốt xuống dọc theo bờ vai nàng, nói: “Chị thấy người như em mới gọi là đẹp, mắt lúng liếng như muốn câu hồn nhiếp phách đàn ông vậy.” Ngón tay đã điêu luyện gẩy gẩy lên hạt anh đào…
Dương Lệ Lệ nổi da gà cả lên, vừa kinh ngạc, lại không tiện gạt tay Tôn Á Lâm ra, Tôn Á Lâm cao hơn nàng phải đến nửa cái đầu; lại vòng tay ôm nàng từ sau lưng, cảm giác giống như vòng tay của ai đó thủa xa xưa lắm rồi… Thẳng đến khi bàn tay thon dài kia của Tôn Á Lâm trượt xuống bụng dưới, khi cảm giác như có dòng điện xoẹt qua nàng mới tỉnh thần, bắt tay Tôn Á Lâm lại, nghi hoặc nhìn đôi mắt khiến nàng cảm thấy như bị hút hồn kia.
Bờ môi Tôn Á Lâm dán bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Em đẹp quá, chị mà là đàn ông, nhất định đã không nhịn được bế thốc lên giường rồi!”
Dương Lệ Lệ bất giác thẹn thùng, đứng cách sang một bên, quay lại đánh giá Tôn Á Lâm, nhỏ giọng nói: “Làm sao sánh với Tôn tỷ được?”
************************************************** *
“Đâu hết cả rồi?” Thẩm Hoài tắm rửa xong, vừa mặc sơ mi vừa chạy ra ngoài phòng khách nhưng không thấy ai, đẩy cửa phòng ngủ thì đã bị chốt trong, hỏi: “Làm cái gì thế?”
“Bọn tôi đang thay đồ!” Tiếng Dương Lệ Lệ vọng ra.
“Con bé xui xẻo…” Thẩm Hoài lẩm bẩm một câu, cài lại nút áo sơ mi, nói vọng vào trong hỏi Tôn Á Lâm: “Tôi chuẩn bị đi gặp Triệu Trị Dân, cô cũng đi luôn.” Thời gian qua Triệu Trị Dân đều ở Mai Khê, bắt tay vào soạn thảo phương án kết hợp giữa kiến thiết nhà xưởng và cải tiến kỹ thuật.
“Anh xem trọng Triệu Trị Dân thế à?” Tôn Á Lâm mở cửa, đứng chắn không cho Thẩm Hoài nhìn lén vào trong, hỏi.
“Thị thép không còn gạch ngói gì để cạy nữa rồi, trong khi chúng tôi vẫn phải phát triển, trừ đào móc nhân tài địa phương, chào đón nhân tài từ ngoài đến cũng là điều nên làm mà!” Thẩm Hoài nói: “Từ sau khi về nước, Triệu Trị Dân một mực nghiên cứu luyện kim, đây là nhân tài cao cấp mà Mai thép đang rất cần. Hơn nữa trong ngành luyện kim anh ta cũng có danh vọng và mạng lưới quan hệ nhất định, có thể trợ giúp Mai thép chiêu mộ càng nhiều tinh binh cường tướng; chúng ta muốn phát triển, ánh mắt phải nhìn rộng một chút a…”
Thẩm Hoài vừa nói vừa nhón chân muốn nhìn vào trong, Dương Lệ Lệ chính đang thay đồ, hắn mân mê mồm, lẩm bẩm: “Thay đồ thôi mà, cần gì phải khóa cửa thế?”
Dương Lệ Lệ nhớ đến ý đồ lúc nãy của Tôn Á Lâm, mặt nóng lên, chuyện giữa đàn bà với nhau không thể để Thẩm Hoài biết được, hơi thẹn thùng, không dám nhìn vào mắt hắn, vội chen người ra khách sảnh, rời nhà trước.
Thẩm Hoài đợi Tôn Á Lâm thay đồ xong rồi ngồi xe nàng cùng đến khách sạn quốc tế Bằng Duyệt.
Sau khi đường cao tốc Chử Khê thông đường, Mai thép và Bằng Duyệt ký cam kết, đem thương vụ tiếp đãi dời hết sang khách sạn này.
Nhà hàng Chử Khê kinh doanh thêm ba tháng nữa thì sẽ bị thị trấn thu quyền nhận thầu, nguồn khách chuyển dời sang Bằng Duyệt và Chử Viên cần một quá trình. Hơn nữa, an bài ăn nghỉ cho đoàn viện nghiên cứu khoáng sản như Triệu Trị Dân thì khách sạn Bằng Duyệt thích hợp hơn nhà hàng Chử Khê nhiều.
Triệu Trị Dân được đám người Triệu Đông, Hồ Chí Cương tiếp đãi, đúng lúc bọn hắn từ công trường đi về, hai bên gặp nhau ngay trong bãi đỗ xe.
Nhìn Thẩm Hoài gầy gần như chục ký so với tháng trước, Triệu Trị Dân hết cả hồn.
Đầu tháng tư, Triệu Trị Dân cùng theo Thẩm Hoài sang Birmingham, nhưng chỉ ở lại một tuần rồi về nước trước.
Tuy ở chung trong thời gian ngắn nhưng ấn tượng mà Thẩm Hoài để lại cho Triệu Trị Dân lại rất khắc sâu.
Năm 88 hắn về nước, trước đó du học rồi làm việc bên Anh, gần 5 năm làm việc ở đại lục, số quản lý ngành thép mà hắn tiếp xúc không biết bao nhiêu mà kể, nhưng kẻ trẻ tuổi thế này, lại là lãnh đạo của một xí nghiệp sắt thép tầm trung thì chưa thấy một ai, thậm chí ở nước ngoài cũng rất hiếm thấy. Mà từ trên người Thẩm Hoài toát ra một cảm giác tự tin, cộng với trình độ và kiến thức đa ngành, tất cả đều biểu hiện rõ ràng năng lực lãnh đạo của hắn.
Do lúc ở Birmingham Triệu Trị Dân có cảm quan tương đối rõ rệt về Thẩm Hoài, bởi thế lần này gặp lại, thấy Thẩm Hoài rõ ràng tiều tụy, gầy gò hơn lần trước nhiều. Đọc‎ 𝘵𝘳u𝑦ện‎ ha𝑦‎ 𝘵ại‎ (‎ 𝘵𝘳u𝗺𝘵𝘳u‎ 𝑦en﹒𝑣n‎ )
Triệu Trị Dân biết hơn một tháng qua Thẩm Hoài phải bôn ba bên người, song không ngờ sẽ khổ đến thế kia, hỏi: “Thẩm tổng, mới mấy ngày không gặp đã gầy thế này…”
“Triệu viện trưởng, anh nhìn mấy người Triệu Đông, xem có ai không gầy giơ xương như khỉ?” Thẩm Hoài cười nói: “Hiện tại công việc bộn bề, vừa phải đảm bảo xây dựng xưởng mới đúng tiến độ, lại giữ cho hoạt động sản xuất không bị ảnh hưởng, không gầy đi mới là lạ, dù háo ăn lười làm như tôi cũng không ngoại lệ a.”
Triệu Trị Dân cẩn thận nhìn lại mấy người Triệu Đông, Từ Văn Đao, Hồ Chí Cương, ai cũng gầy guộc, nhưng tinh thần đều rất tỉnh táo mới ha ha cười lớn, nói: “Dưới tay tướng tài không có binh yếu a! Giờ càng lúc tôi càng biết rõ đạo lý này!”
Sau khi về nước, Triệu Trị Dân dẫn theo nhân viên, vì dự án cải tiến kỹ thuật cho Mai thép mà bận rộn cả tháng nay, đây đã là lần thứ hai hắn tới Mai Khê rồi, lần này ở lại khảo sát đã hơn 20 ngày…
Trừ thảo luận về dự án, Triệu Trị Dân càng hứng thú với tình hình thực tế trong Mai thép và Mai Khê, hắn rất hứng thú đi tìm hiểu, đi thể hội; quan hệ giao vãng giữa hắn với mấy người Triệu Đông, Từ Văn Đao, Tiền Văn Huệ, Hồ Chí Cương cũng càng lúc càng thân mật.
Chính bởi hiểu biết càng sâu, Triệu Trị Dân càng cảm nhận rõ sức hút đến từ xí nghiệp quy mô chẳng mấy lớn lao này.
Trong viện khoáng sản, Triệu Trị Dân cũng là dân nghiên cứu, địa vị và sức ảnh hưởng trong ngành không hề thấp; nhưng tổng viện khoáng sản nói đến cùng vẫn là cơ cấu hành chính sự nghiệp, không thoát khỏi phong khí quan liêu tích tụ trong chốn quan trường, còn xa mới mang sức sống bừng bừng như Mai thép, khiến người nào thân ở trong đó không kìm nổi quyết tâm muốn tiến lên, muốn hoàn thành đại sự nghiệp.
Mai thép nhập hai dây chuyền từ Xiyoumingsi để lập xưởng mới, thậm chí còn muốn tiến hành cải tiến, thông qua đó đem năng suất luyện thép đẩy lên 60 vạn tấn… Dù đã thực hiện đến hiện tại, nhưng dự án vẫn có độ rủi ro không nhỏ.
Mới đầu Triệu Trị Dân không quá chú tâm đến dự án ủy thác cải tiến kỹ thuật của Mai thép, thậm chí không muốn tiếp xúc quá sâu với mấy người Thẩm Hoài, Triệu Đông. Chính là bởi hắn cho rằng, với trình độ tư bản và kỹ thuật hiện có của Mai thép, lại thêm chưa hiểu biết trọn vẹn về hạng mục đã muốn tiến hành, sợ rằng thực hiện rồi sẽ khó tránh khỏi thất bại.
Chỉ có điều dự án phân phó xuống, kẻ làm công chức như hắn không thể không tiếp, Triệu Trị Dân mang theo tâm tình “chống đối” ấy, bắt đầu tiến hành hợp tác với Mai thép.
Từ lúc đó đến nay mới vỏn vẹn qua 5 tháng.
Đối với một dự án luyện thép quy mô sản lượng lên tới 60 vạn tấn, thời gian 5 tháng có lẽ chỉ đủ dùng để khảo sát bước đầu.
Nhưng Mai thép, bằng thời gian 5 tháng này đã đem cái dự án mà Triệu Trị Dân đinh ninh sẽ chết yểu kia tiến hành đến hôm nay, kéo tơ bóc kén, làm từng bước một, cuối cùng đã dần thành hình.
Cho dù nhìn qua dự án vẫn còn độ rủi ro không nhỏ, song Triệu Trị Dân không thể không thừa nhận, Mai thép dưới sự lãnh đạo của Thẩm Hoài, đã hình thành nên một đội ngũ quản lý với trình độ không kém bất cứ xí nghiệp hạng nhất nào.
Bởi thế, khi Thẩm Hoài chính thức mời hắn gia nhập Mai thép, Triệu Trị Dân không chút do dự, đồng ý ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.