Thẩm Hoài gọi Chử Cường lại, cũng không kéo hắn sang phòng riêng nói chuyện, mà đứng ngay trong phòng làm việc, trước mặt Quách Toàn và Hồ Học Bân, mở miệng hỏi:
“Mấy ngày trước Quách chủ nhiệm đưa đơn xin điều tới ban quản lý của cậu cho tôi rồi, hôm nay có rảnh, tôi muốn nghe cậu trình bày xem: Vì sao muốn đến ban quản lý tư sản công?”
Chử Cường tốt nghiệp đại học chưa được ba năm, hai năm đầu làm trợ thủ trong xưởng dệt cho ba, mới đầu Chử Cường còn trẻ, khó tránh khỏi có lúc bốc đồng, lại thêm tư tưởng phản nghịch, bất thời cãi cọ với ba, ba hắn bực mình, đá hắn ra khỏi xưởng dệt cho khuất mắt, sắp xếp vào trong trấn chính phủ, nói là mài giũa tích lũy mấy năm kinh nghiệm.
Xin điều tới ban quản lý tư sản công cũng là chủ ý của lão ba Chử Hợp Lương, chứ tự mình Chử Cường không thật lòng nguyện ý cho lắm, nhưng nếu Thẩm bí thư đã đương mặt chất vấn, hắn không thể không trả lời.
“Chủ yếu là muốn đến dưới trướng Thẩm bí thư rèn luyện mấy năm.” Chử Cường kéo ghế lại, tất cung tất kính ngồi xuống trước mặt Thẩm Hoài, trả lời: “Thẩm bí thư vừa đến Mai Khê đã bắt tay chỉnh đốn sản xuất trong xưởng thép, thành tích thế nào cả thị trấn đều biết, ba tôi cũng nói, ở dưới trướng Thẩm bí thư ngài mới có thể học đến chân bản sự.”
Thẩm Hoài cười khẽ, lời hay ai cũng thích nghe, hắn không phải là ngoại lệ, nhưng hiển nhiên tâm tư Chử Hợp Lương không đơn thuần thế kia: Khả năng là nhìn thấy ở Mai Khê hắn áp được cả Đỗ lão hổ, muốn thông qua con trai liên lạc được với hắn, đảm bảo quyền nhận thầu xưởng dệt sẽ không bị lung lay.
Hoặc giả Chử Hợp Lương có mục đích nào đó càng sâu mà mình chưa biết.
Xưởng dệt được Chử Hợp Lương nhận thầu, tình hình kinh doanh không tệ, phí nhận thầu và thuế thương nghiệp nộp lên thị trấn đều đầy đủ. Những năm trước Chử Hợp Lương buôn bán bên ngoài, chạy thị trường, làm đại lý, thấy nhiều biết rộng, bình thời ra tay khá là phóng khoáng, thái độ với cán bộ trên trấn đều hòa hòa khí khí, không khiến ai oán hận, là kẻ làm ăn tinh minh, rất biết xử lý các mối quan hệ.
Thẩm Hoài thầm nghĩ: Mình lại không phải là con chó điên thích loạn cắn người, không việc tất nhiên sẽ không tìm Chử Hợp Lương kiếm phiền hà làm gì.
Tâm lý Chử Cường thấp thỏm không thôi, hôm qua ba hắn tới nhà hàng Chử Cốc đưa lễ, nhưng hôm nay đã bị trả về, chỉ thu mỗi 200 đồng.
Giữa trưa về nhà ăn cơm có nghe ba hắn nhắc qua chuyện này, nói thực hai cha con hắn thật sự không biết Thẩm Hoài làm thế là có ý gì.
Chỉ thu 200 đồng tiền lễ, những khoản khác đều trả lại, chỉ có thể nói Trần Đan đã nhớ kỹ nhân tình, Chử Hợp Lương nếu có việc cần thì đến nhà hàng Chử Cốc thiết yến chiếu cố sinh ý. Chẳng qua Chử Hợp Lương không ngây thơ đến mức cho rằng, dựa vào hai trăm đồng tiền mà Trần Đan đã nhận, liền có thể leo giao tình với Thẩm Hoài.
Đến sau nghe ngóng ra cơ hồ đối với tất cả khách nhân nhà hàng Chử Cốc đều làm như thế, Chử Hợp Lương liền hiểu ra, đây là Thẩm Hoài muốn xem những người này bình đẳng như nhau.
Chử Cường tưởng rằng việc điều động của mình tạm thời chưa được như nguyện, muốn đến giao lưu cho quen mặt với đám Quách Toàn trước, không nghĩ đến đụng phải Thẩm Hoài ngay trong phòng làm việc, lại còn trực tiếp chất vấn chuyện mình muốn điều động.
Chử Cường trả lời xong, lại cảm thấy câu trả lời quá sơ lược, không thực sự thỏa đáng, lại nhìn Thẩm Hoài nhíu mày, muốn bổ sung thêm hai câu, song sợ càng nói càng loạn, không biết làm sao đứng ngây ra đó, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào người thanh niên chỉ hơn hắn chừng dăm ba tuổi trước mặt, tâm lý đồng thời an ủi: Trong trấn chính phủ này lại có mấy ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn?
Chính lúc Chử Cường tưởng sẽ bị cự tuyệt, ngay cả Quách Toàn và Hồ Học Bân đều cảm giác Thẩm Hoài không quá vừa lòng, thì hắn chợt giãn mày, nói: “Nếu cậu đã muốn học tập, lại có thể ăn khổ, có thể làm việc, văn phòng ban quản lý luôn mở rộng cửa chào đón…”
Vợ Quách Toàn làm công nhân trong xưởng dệt, tất nhiên cũng vừa lòng khi Chử Cường đến làm việc cùng, có điều không nghĩ đến Thẩm Hoài sẽ đồng ý dứt khoát thế này. Chính bản thân Chử Cường cũng bất ngờ.
Khóe miệng Hồ Học Bân khẽ nhấc lên, hơi có ý khinh thường. Hắn cho rằng Thẩm Hoài nhận tiền của Chử Hợp Lương nên mới chiếu cố để con trai Chử Hợp Lương vét chút chỗ tốt. Nhưng mà nhìn sang hai bao Trung Hoa mà Thẩm Hoài dùng để đổi nửa bao Kim Diệp lúc nãy, hắn đành ngậm miệng, nhịn không buông lời châm chọc.
Đến hai giờ chiều, Hoàng Tân Lương cũng qua tới bàn chuyện sửa sang lại túc xá thị trấn.
Túc xá vốn là tư sản của tập thể thị trấn, Trần Đan bị gạch tên khỏi biên chế, muốn trú lại mỗi tháng phải bỏ ra ba mươi đồng tiền thuê. Tư sản tập thể lại ứng quy quyền quản lý của ban tư sản công mới thành lập, nhưng chuyện sửa sang, cải tạo lại một mực thuộc thẩm quyền của đảng chính phủ.
Cho dù Hoàng Tân Lương có sợ gặp mặt Thẩm Hoài, cũng chỉ có thể cắn răng chủ động đến văn phòng tư sản công bàn thảo phương án cụ thể.
Hắn tưởng chiều nay Thẩm Hoài sẽ không có mặt trong phòng làm việc, chỉ cần hiệp thương với Quách Toàn là được, nhưng vừa đẩy cửa nhìn vào, lại thấy cửa gian trong khép hờ, Thẩm Hoài đang ngồi chiễm chệ xem văn kiện bên trong.
Đang muốn lui ra thì Quách Toàn ngẩng đầu gọi hắn lại: “Hoàng chủ nhiệm, chiều nay nhân lúc Thẩm bí thư có rảnh, chúng ta cùng bàn phương án cải tạo túc xá thị trấn luôn…”
Thẩm Hoài nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngẩng đầu lên, bắt gặp Hoàng Tân Lương đang ngồi ngoài kia, liền thả văn kiện trong tay xuống, chạy ra, gật gật đầu tỏ ý với Hoàng Tân Lương, nói: “Khi xưa túc xá thị trấn cải tạo một lần rồi đúng không? Tình hình khi đó thế nào? Hoàng chủ nhiệm, anh nói trước đi.” Lại quay sang, vẫy vẫy tay để Hồ Học Bân thả chuyện trong tay xuống, cùng qua một nơi tham gia thảo luận luôn.
Hoàng Tân Lương cũng như Thiệu Chinh, đều là lính tình nguyện chuyển nghề.
Rất nhiều cán bộ hương trấn cơ sở đều là bộ đội chuyển nghề, đương sơ nếu Thiệu Chinh không vào xưởng thép làm tài xế, quá nửa cũng sẽ vào làm nhân viên trong hương trấn hoặc cơ quan chính quyền thuộc huyện.
Hoàng Tân Lương là con chó trung thành của Đỗ Kiến, ngày đầu tiên Thẩm Hoài đến Mai Khê đã nhìn ra thái độ không mấy tôn kính của hắn với Hà Thanh Xã.
Chẳng qua, nói đi thì phải nói lại, Hoàng Tân Lương xử lý công tác của văn phòng đảng chính rất thỏa đáng, gọn gàng, hiệu suất làm việc khá cao, khiến Hà Thanh Xã nhìn chằm chằm tìm sơ hở mà không mấy khi có cơ hội gõ đánh hắn.
Rốt cuộc Đỗ Kiến còn là bí thư, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã cũng không có ý gấp gáp đá Hoàng Tân Lương ra khỏi ghế chủ nhiệm văn phòng đảng chính làm gì.
Trong lòng Hoàng Tân Lương khá thấp thỏm, đoạn thời gian này cả lá gan trực tiếp đối mặt với Thẩm Hoài hắn cũng không có; nhân cơ hội cải tạo túc xá, hắn cũng muốn qua việc này cố ý lấy lòng Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đang trú trong một căn nhà thuộc túc xá, nằm ngay sau lưng xưởng thép, mà điều kiện phòng ốc của túc xá thì thực sự quá bình thường, trừ một chiếc giường, một cái bàn thì hầu như không có gì nữa cả, không có phòng vệ sinh độc lập, bình thời phải dùng mã dũng (ống bô), đến đổ vào trong nhà xí công cộng.
Thẩm Hoài ở trong túc xá nhiều ngày thế, song vẫn không than oán cái gì, nhưng Hoàng Tân Lương làm chủ nhiệm văn phòng đảng chính, công tác chủ yếu là phục vụ lãnh đạo, nếu đợi đến lúc lãnh đạo phải lên tiếng phàn nàn, vậy công tác của hắn quá không xứng chức.
Lần này, để ý thấy sổ sách văn phòng còn rất nhiều khoản dư, hắn liền muốn xây riêng ra một gian vệ sinh cho Thẩm Hoài, dù có bị mắng cũng còn hơn chờ ngày sau Thẩm Hoài quay sang tính sổ.
Hoàng Tân Lương giới thiệu qua tình hình đại thể: “Trước đây ngân sách thị trấn quá eo hẹp, nên chỉ sửa sang qua mà thôi. Hôm nay, dù thế nào cũng muốn cắn răng dựng ra mấy gian vệ sinh cho dãy nhà Thẩm bí thư đang ở…”
“Để người thường xuyên đến dọn dẹp nhà xí công cộng trong hẻm là được rồi, không cần phiền hà thế đâu…” Thẩm Hoài nhíu mày, nói: “Đến sang năm, nếu có khả năng, sẽ góp vốn, hoặc từ chỗ khác chen ra ít tiền mặt xây một dãy nhà tập thể mới, để những hộ trú trong hẻm dời ra…”
Thị trấn sớm đã có ý tưởng góp vốn xây nhà, thực sự điều kiện ăn ở của rất nhiều cán bộ thị trấn quá kém. Nhưng muốn góp vốn xây nhà, trừ quỹ đất, còn cần một khoản đầu tư không nhỏ.
Mấy năm trước Mai Khê còn có khả năng này, nhưng mấy năm qua, tình hình biến chuyển quá nhanh, tài chính của thị trấn còn phải lấy chỗ này lấp chỗ kia, nên chuyện này một mực bị vứt sang một bên, không ngờ Thẩm Hoài lại đột nhiên nhắc lại.
Nếu sang năm xây dãy nhà mới, vậy lúc này đích xác không cần thiết phải động tay động chân quá mạnh với túc xá, muốn xây mấy gian vệ sinh thì cũng phải móc thêm mấy đường xả nước thải, chưa kể những công trình phụ thêm khác, phiền hà vô cùng.
Hoàng Tân Lương thành thực ghi chép lại những ý kiến của Thẩm Hoài vào sổ tay, coi như chỉ thị trọng yếu, Hồ Học Bân cũng hứng lên, hỏi: “Sang năm thật muốn góp vốn xây nhà?”
“Sao lại không?” Thẩm Hoài cười nói: “Chưa nói chỗ khác, riêng khu dân cư hai bên mặt bắc đường Xưởng Thép và phố cổ Mai Khê thật nhìn như khu ổ chuột. Sang năm điều kiện có kém đến đâu, xưởng thép cũng cố gắng xây trước mấy dãy tập thể, dời gia thuộc của công nhân viên chỗ mặt bắc đường Xưởng Thép ra. Dọn ra được quỹ đất, sẽ đập đi xây mới cho cán bộ thị trấ. Hoặc giả trực tiếp chia lô phân ra, chiếu theo quy hoạch, để các nhà tự xây, thị trấn chỉ phụ trách hệ thống công cộng như đường ống khí than, nước sinh hoạt, nước thải, điện, điện thoại…”
“Phân lô, để các nhà tự chiếu theo quy hoạch thống nhất mà xây, giống như người trong thành phố xây biệt thự à.” Hồ Học Bân nói đến chỗ này thì mồm mép không ngừng được nữa rồi, nhà hắn là cư dân lâu đời của thị trấn, hắn và vợ, thêm cha mẹ và con gái lớn, con rể, con út, sáu con người chen chúc trong một nhà ba gian, khá là chật chội.
Tuy trong tay cũng gom góp được chừng 6-7 vạn, nhưng đến trong thành phố chỉ đủ mua một căn phòng nhỏ, nếu thị trấn có thể chia lô, để các nhà tự xây, hắn liền có thể xây một nhà hai tầng nho nhỏ, cải thiện điều kiện ăn ở cho cả nhà, thật sự quá thích hợp. Mà nếu thị trấn chỉ góp vốn xây nhà chứ không phân đất, hắn cũng có thể vay mượn đâu đó thêm chừng một hai vạn, góp tiền vào hai căn, so với vào trong thành phố mua nhà thì tiện lợi hơn nhiều.
Quách Toàn là người Hạc Đường, đã có sẵn nhà ở quê, nhưng hắn và vợ đều công tác ở Mai Khê, mỗi tối phải chạy motor về, khá là vất vả, cũng mong chờ Mai Khê tổ chức góp vốn xây nhà để được phân một căn, đưa cha mẹ, con nhỏ sang ở hẳn bên đây. Tình huống của Hoàng Tân Lương đại thể cũng tương tự như Quách Toàn.
Nhìn tròng mắt ba người Hồ Học Bân, Quách Toàn, Hoàng Tân Lương đều phát sáng, Thẩm Hoài cười nói: “Đây mới chỉ là ý tưởng ban đầu, tôi còn chưa thương lượng với Hà trấn trưởng, Đỗ bí thư, mấy người thủ kín mồm mép chút. Vạn nhất truyền ra, chuyện mà không thành, cán bộ nhân viên có oán khí, khéo đều đổ hết lên đầu tôi…”
“Thẩm bí thư muốn làm chuyện gì, nhất định có thể làm được.” Hoàng Tân Lương lấy lòng nói, chẳng qua nghĩ lại thì cũng đúng, với bộ dạng như xưởng thép trước đây, mà Thẩm Hoài chỉ dùng hai ba tháng đã kéo trở về quỹ đạo bình thường. Chuyện góp vốn xây nhà này, nói không chừng qua năm có thể thực hiện.
Thẩm Hoài đang nghĩ, muốn đề thăng sĩ khí cán bộ công nhân viên thị trấn, không có cách nào thích hợp hơn góp vốn xây nhà. Cái này đầu năm 90 Mai Khê đã có điều kiện để làm, nhưng kéo kéo mãi, đến ba bốn năm sau vẫn chưa thấy đâu.
Hơn nữa điều kiện ăn ở vệ sinh trong thị trấn thực sự quá tạm bợ, từ nhà ở đén đường phố, từ trường học đến bệnh viện, tất cả đều cũ kỹ lạc hậu, thậm chí cả hệ thống đèn đường cũng chưa được xây dựng.
Hoàng Tân Lương về lại văn phòng đảng chính rồi, Nguyên Đán, nhân viên nghỉ gần hết, Quách Toàn và Hồ Học Bân là ở lại trực ban, nhàn rỗi bèn lôi chuyện góp vốn xây nhà ra bàn tiếp, còn để Chử Cường lục tài liệu phương án trù bị mấy năm trước ra nghiên cứu, Thẩm Hoài thì ở trong phòng riêng nghiền ngẫm tư liệu.
Đến bốn giờ chiều, Thẩm Hoài muốn đến xưởng thép dạo một vòng, đến cửa thì vấp phải Chử Cường, bên thân hắn còn có một trung niên khôi ngô, nhìn gương mặt hai người như đúc ra từ một khuôn, liền đoán là danh nhân nổi tiếng của Mai Khê, Chử bách vạn – Chử Hợp Lương.