Phong Khí Quan Trường

Chương 95: Vấn đề cho vay




“Thế tập đoàn Trường Thanh định đầu tư vào cái gì” Thẩm Hoài biết hỏi chuyện này có hơi lúng túng, nhưng muốn nhúng tay vào, phải tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi câu chuyện mới được.
“Ngân hàng thương nghiệp có kế hoạch mở chi nhánh ở Đông Hoa, Tôn tiểu thư là đại biểu được phía ngân hàng phái đến đây khảo sát. Tập đoàn Trường Thanh là cổ đông nước ngoài chủ chốt của ngân hàng thương nghiệp, Tôn tiểu thư cũng là người của tập đoàn Trường Thanh, nên nói nàng là đại biểu của tập đoàn Trường Thanh cũng không sai.”
Hùng Văn Bân giải thích.
“Nếu chỉ là chuyện mở chi nhánh thì không có gì, nhưng cậu cũng biết rồi đấy, cụ cố nhà cậu sáng lập tập đoàn Trường Thanh, lại có uyên nguyên rất sâu với Đông Hoa. Đàm bí thư hy vọng thông qua lần tiếp xúc này có thể hâm nóng quan hệ hai bên, xúc tiến tập đoàn Trường Thanh đầu tư càng nhiều vào Đông Hoa…”
Tâm lý Thẩm Hoài không khỏi chua xót.
Thằng mất dạy trước kia đúng là bất học vô thuật. Chí ít trước khi bị bác quyền thừa kế, tập đoàn Trường Thanh gắn chặt với lợi ích căn bản của hắn, vậy mà chưa nói hiểu biết được bao nhiêu nghiệp vụ, ngay cả chuyện tập đoàn Trường Thanh là cổ đông nước ngoài chủ chốt của ngân hàng thương nghiệp hắn cũng không hay, thật như chuyện của ai chứ không liên quan đến mình.
Còn may khi về nước được chu cấp 30.000 đô, chuyển vào trong tài khoản của ngân hàng thương nghiệp.
Đối với nhà ngân hàng này hắn có tìm hiểu qua, đúng ra năm rồi ngân hàng thương hiệp đã triển khai nghiệp vụ đến Đông Hoa, bởi vì xưởng thép Mai Khê có một khoản vốn quay vòng ước chừng 16 triệu được vay từ chính ngân hàng thương nghiệp.
Do chưa đặt chi nhánh ở Đông Hoa, nên khoản tiền đó được chuyển thông qua ngân hàng nông nghiệp.
Nguồn gốc của số tiền vay này khá kỳ quặc, là do tiền bí thư thị ủy Ngô Hải Phong và thị trưởng Cao Thiên Hà cùng ra sức trong một cuộc họp trên tỉnh, dùng danh nghĩa phủ thị chính đứng ra đảm bảo cho xưởng thép Mai Khê.
Từ bề ngoài là hình mẫu nhờ thị ủy, thị chính phủ đỡ đầu cho xí nghiệp hương trấn ở Đông Hoa phát triển, nhưng bóc đi vỏ ngoài đẹp đẽ, thực chất chỉ vì hy vọng xưởng thép Mai Khê chống đỡ thêm càng lâu, để các xí nghiệp vệ tinh mà bọn hắn đứng sau hút được càng nhiều máu thịt.
Ngân hàng thương nghiệp vốn không quen thuộc tình hình của Đông Hoa, nhưng vì phủ thị chính đứng ra tác hợp, khoản vay rất nhanh liền được thả xuống.
Thẩm Hoài còn đang băn khoăn, vì sao “chị họ” Tôn Á Lâm rõ sự tình của mình ở Đông Hoa như lòng bàn tay, thì ra là bởi chuyện “khoản vay” kia mà ra… Thẩm Hoài được bổ nhiệm làm xưởng trưởng xưởng thép Mai Khê, pháp nhân đại biểu của xí nghiệp cũng đổi lại là hắn, hồ sơ vay mượn mà xưởng thép giao lên cho ngân hàng sẽ phải thay đổi tương ứng.
Nếu Tôn Á Lâm là đại diện được ngân hàng thương nghiệp phái tới Đông Hoa khảo sát việc kiến thiết chi nhánh, không lý do gì không quan tâm đến con nợ duy nhất và cũng lớn nhất ở Đông Hoa là xưởng thép Mai Khê.
Trong khi đó, hiểu biết của Thẩm Hoài đối với ngân hàng thương nghiệp lại rất qua loa đại khái.
Đối với nghiệp vụ gia tộc, Thẩm Hoài trước đây căn bản không hề quan tâm. Sau khi hắn tiếp nhận xưởng thép, tuy biết xí nghiệp có vay ngân hàng thương nghiệp một khoản kha khá, mỗi tháng bộ phận tài vụ đều phải chuyển lợi tức thường xuyên, nhưng cũng chưa từng có ý định tìm hiểu kết cấu cổ quyền trong nội bộ ngân hàng làm gì.
Hắn biết đại thể rằng ngân hàng thương nghiệp là ngân hàng đầu tiên trong nước cổ phần hóa, nhà nước nắm quyền chủ đạo, là cổ đông chính. Đồng thời cũng học theo kinh nghiệm quản lý tài chính tiên tiến của nước ngoài, lần đầu tiên kêu gọi đầu tư hợp tác từ các ngân hàng nước ngoài, cổ đông nước ngoài cũng được quyền tiến cử một số vị trí quản lý chủ chốt trong ngân hàng.
Còn về % cổ phần cụ thể cũng như danh sách cổ đông ngoại, hiển nhiên không phải là tin tức mà người bình thường, hoặc cán bộ hương trấn như hắn có thể tiếp xúc đến.
Ngân hàng thương nghiệp là sản nghiệp tài chính tiền tệ đầu tiên trong nước mở cửa ra với thế giới bên ngoài.
Tuy lúc đầu được thành lập với danh nghĩa ngân hàng thương nghiệp có quy mô toàn quốc, nhưng đối với ngành tài chính tiền tệ trước nay TW đều tiến hành cải cách theo hướng thận trọng, bởi thế mỗi năm số chi nhánh mà ngân hàng thương nghiệp được mở đều bị hạn chế.
Trong khi đó tình hình phát triển kinh tế của Đông Hoa so với những thành phố ven biển khác lại khá lạc hậu, số dư tín dụng trong dân hay mức độ đầu tư kinh tế đều nhỏ.
Theo lẽ thường, ngân hàng thương nghiệp sẽ không quá bức thiết lập chi nhánh ở Đông Hoa… Nhưng nếu tập đoàn Trường Thanh là một trong những cổ đông nước ngoài chủ chốt, đủ sức ảnh hưởng đến quyết sách của ngân hàng, chuyện này liền dễ hiểu hơn nhiều.
“Những năm qua công tác chiêu thương dẫn tư của Đông Hoa so với mặt bằng chung thì lạc hậu quá nhiều…” Hùng Văn Bân cảm khái: “Đàm bí thư cũng nói rồi, nếu Đông Hoa muốn nhanh chóng vượt lên, công tác chiêu thương dẫn tư tất phải được chú trọng đúng mức…”
Mấy năm qua đầu tư FDI vào thành phố thậm chí không đạt đến 20 triệu, quy mô thực sự quá nhỏ, không xứng đáng với tầm vóc Đông Hoa chút nào.
Đến tuyến thành phố cấp địa thị*, phân công giữa hai mặt đảng chính rõ ràng hơn tuyến cơ sở như hương trấn nhiều, số thành viên thường ủy trong phủ thị chính thường thường có hai đến ba người.
*địa thị: Phân cấp hành chính về các thành phố ở TQ theo thứ tự gồm: TP trực thuộc TW (như Bắc Kinh, Trùng Khánh, Thượng Hải, Thiên Tân), thành phố cấp tỉnh (thường là thủ phủ tỉnh, hoặc các thành phố lớn, đông dân, có vị trí chiến lược, như Quảng Châu, Liêu Ninh….), và cuối cùng là thành phố cấp thị.
Dưới chế độ quản lý tập trung dân chủ, quyền quyết sách nằm trong tay tập thể, bí thư thị ủy hoàn toàn áp chế thị trưởng là điều rất khó xảy ra. Trên tỉnh có chống đỡ Đàm Khải Bình mạnh đến đâu cũng không khả năng để Đàm Khải Bình một tay che trời; càng huống hồ Đàm Khải Bình là người ngoại địa, trong thời gian ngắn không cách nào nắm giữ trọn cả hệ thống thường ủy được.
Thị trưởng phụ trách phát triển kinh tế, song chiêu thương dẫn tư là đại cục, bí thư thị ủy có đích thân hỏi qua cũng là chuyện bình thường.
Nếu Đàm Khải Bình có thể làm ra thành tích trong công tác chiêu thương dẫn tư giữa hoàn cảnh kinh tế bạc nhược của Đông Hoa, vừa tát thật lực lên mặt mũi Cao Thiên Hà, vừa có thể thu gom nhân tâm trong ban thường ủy, xoay chuyển tình hình theo hướng càng có lợi cho bản thân.
Thấy Hùng Văn Bân có vẻ khá coi trọng Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài cười nhẹ, nói: “Quan hệ giữa tôi và cô chị gái họ này thực sự không được tốt.” Vừa nói vừa bịt lấy đũng quần, nói: “Mấy anh đi vào trước, tôi đi vệ sinh lát sẽ vào sau, nhớ làm như chúng ta chưa từng gặp mặt ngoài này nhé…”
Thẩm Hoài đi vệ sinh xong, quay trở lại, thấy Hàm Học Đào đang quở mắng mấy tay cảnh viên trực ban, còn Hùng Văn Bân thì đại biểu cho thị ủy bồi lễ xin lỗi với Tôn Á Lâm trong phòng cách vách…
Cũng không trách được thương nhân nước ngoài ở cái đất nước này dám hoành hoành bá đạo, luôn tự xem là cao nhân nhất đẳng. Đám quan viên địa phương vì tranh được đầu tư, “cúi lưng gập gối” nịnh nọt, bợ đỡ, không thủ đoạn nào là không dùng, đám so Hùng Văn Bân còn nhiệt tình không biết bao nhiêu mà kể; Hiện tượng “nhất đẳng dương nhân nhị đẳng quan”* trên mảnh đất này vẫn còn rất phổ biến.
*Nhất đẳng dương nhân nhị đẳng quan: dương nhân ở đây là người Tây, ý thứ nhất là người Tây, thứ nhì mới là quan viên.
Vào phòng, phối hợp với Hùng Văn Bân diễn một vở “Sao Hùng bí thư trưởng lại đến đây, tôi mới gọi điện cho Cao bí thư trưởng, nói sự tình không nghiêm trọng, chị họ tôi rất mãn ý với xử lý của thị cục.” mới chuyển đến chính đề.
Hùng Văn Bân làm bộ kinh ngạc hỏi Tôn Á Lâm: “Tôn tiểu thư và tiểu Thẩm là chị em họ? À, đúng rồi, hồi trước có nghe nói qua, tiểu Thẩm là du học sinh từ nước ngoài trở về, những cán bộ Đảng viên có học vấn cao cấp như tiểu Thẩm trong thành phố chúng tôi không nhiều, nên khá được chú ý.
Tôn Á Lâm liếc nhìn Thẩm Hoài, trong mắt không thèm giấu vẻ khinh thường, sâu trong lòng đã nhận định thằng này là đứa bất học vô thuật, chỉ mượn tiếng du học sinh từ nước ngoài về lừa ăn lừa uống đám quan viên hồ đồ trong nước, thành ra cũng khinh thường lây sang cả những người “mù mắt, không biết nhìn người” như Hùng Văn Bân.
Thấy khuôn mặt thiếu đập kia, Thẩm Hoài hận không vung tay ra tát cho mấy cái, song cũng không thể không lo lắng đến nhiều vấn đề thực tế mà mình sắp đối mặt.
Trước mắt, ngân hàng thương nghiệp thiết lập phân nhánh ở Đông Hoa hay không, có khả năng quyền quyết định đang nằm trong tay Tôn Á Lâm. Việc này mà xong phim, cuộc đấu tranh giữa thị trưởng và bí thư chưa hẳn đã bất lợi cho Đàm Khải Bình, nhưng đối với sự phát triển kinh tế Đông Hoa nhất định sẽ ảnh hưởng cực xấu.
Trong tình hình hiện tại, muốn phát triển kinh tế then chốt là cần đầu tư, bất luận là ngoại tư hay nội tư, càng nhiều cơ cấu tiền tệ, càng nhiều lượng tiền đổ về đây đều có thể xúc tiến kinh tế địa phương phát triển.
Trừ tăng lượng cung tiền cho địa phương, trình độ quản trị của ngân hàng thương nghiệp so với các quỹ tín dụng hay ngân hàng quốc doanh khác trong nước thì chính quy hơn nhiều. Thông qua trình độ quản lý chặt chẽ, khoa học, có thể đề cao hiệu suất đầu tư trên diện rộng, đây cũng là điều mà Đông Hoa trước mắt rất cần.
Nhưng trong mắt Tôn Á Lâm lại lộ nụ cười không hoài ý tốt, khiến tâm lý Thẩm Hoài không khỏi phát rét: Hắn hoài nghi Tôn Á Lâm có khả năng sẽ thu hồi khoản nợ khoản nợ của ngân hàng thương nghiệp trước thời hạn.
Giờ tiền mặt để quay vòng sản xuất trong xưởng chỉ tầm khoảng 20 triệu, nếu một lúc rút đi 16 triệu, vậy thật đúng là muốn mạng già a.
Đúng lúc này Dương Hải Bằng gọi điện tới, nói là đã đem chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, Chu Minh và tiểu Lê về nhà, giờ đang trên đường từ Mai Khê về lại thành phố, Thẩm Hoài liền để hắn trực tiếp đến cục công an đón mình.
Thẩm Hoài nói với Hùng Văn Bân: “Tí nữa Dương Hải Bằng lái xe tới đón tôi, để tôi đưa chị họ mình về khách sạn luôn.”
Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài chủ động bới chuyện, bèn gật gật đầu đồng ý, trong việc này hắn chỉ cần đại diện cho thị ủy cắm một chân vào, để tiện ngày sau Đàm Khải Bình có cơ hội trực tiếp hỏi qua.
Tuy Tôn Á Lâm không ưa thích Thẩm Hoài, nhưng cũng nhịn xuống không yêu cầu cục công an hoặc giả thị ủy trực tiếp phái xe đưa các nàng về Nam viên tân quán.
Dương Hải Bằng lái xe qua, Thẩm Hoài cúi người, vung tay làm tư thế mời Tôn Á Lâm và bạn nàng lên xe, chào Hùng Văn Bân, Hàm Học Đào một tiếng rồi trực tiếp chạy thẳng đến Nam viên tân quán.
Trên đường, Thẩm Hoài ngồi trên ghế phó lái, không nói lời nói.
Song Tôn Á Lâm ngồi sau, nhịn không nổi khiêu hấn: “Đầu năm xưởng thép Mai Khê có vay của ngân hàng thương nghiệp một khoản 16 triệu, dùng làm tiền vốn xoay vòng. Lần này tôi đến Đông Hoa, tìm hiểu qua tình hình, nhận ra hồ sơ vay mà phía Mai Khê đưa lên trước đây rất có vấn đề. Cả phủ thị chính cũng có ý giúp Mai Khê lừa khoản vay này, đúng không?”
Thẩm Hoài vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Thời buổi này các ngân hàng cho vay có ngân hàng nào là không có bệnh? Việc này chọc ra, chưa chắc Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà đã bị ảnh hưởng, nhưng xưởng thép Mai Khê lại nhất định bị dày vò đủ sặc. Hiện tại tổng tư sản của xưởng thép là 120 triệu, trong đó 80 triệu là nợ từ các ngân hàng khác nhau, nếu ngân hàng thương nghiệp siết nợ, có khả năng sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, hậu quả rất khó tưởng tượng.
“Sao không nói lời nào?” Tôn Á Lâm cho rằng đã nắm chắc được điểm yếu của Thẩm Hoài, đắc ý lên, hận không dí mặt lên sát tròng mắt hắn trêu tức: Cầu xin chị đi, may ra chị sẽ áp việc này lại thêm một thời gian nữa…
Dương Hải Bằng không biết sau khi mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, song cũng nhận ra quan hệ giữa Thẩm Hoài và cô chị họ người Pháp này không hòa hợp cho lắm, lại thấy sắc mắt hắn hơi khó coi, liền cắm cúi lái xe, chứ không lắm mồm xen miệng vào.
“Tôi mới tiếp nhận xưởng thép chưa được ba tháng, cô nghĩ việc này có thể uy hiếp tôi sao?”
Mặt Thẩm Hoài banh lên, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý của Tôn Á Lâm qua kính chiếu hậu. Lật xem ký ức trước đây, biết rằng quan hệ giữa con cháu nhà họ Tôn đa phần không hòa hợp, hơn nữa Thẩm Hoài trước đây càng bị người chán ghét, ân oán giữa hắn và cô “chị họ” vốn cũng không ít…
“Tôi không uy hiếp gì cậu, chỉ nói sự thực mà thôi.” Tôn Á Lâm đắc ý cười rộ lên.
“Cô Sophia này là trợ lý của “chị” đúng không? Uhm, cô trăm phương ngàn kế dẫn Sophia đến TQ làm trợ lý. Lần khảo sát trọng yếu thế này mà cũng dẫn cô ta theo, nửa đêm nửa hôm còn cùng người ta đánh nhau trong vũ trường, chẳng lẽ chú ba không có ý kiến gì ư?”
Thẩm Hoài rút thuốc ra, châm lửa, cũng không quản không gian kín mít trong xe, điềm nhiên hít một hơi sâu, phả khói mù mịt lên xe.
Tôn Á Lâm bị hơi thuốc làm cho ho sặc sụa, nhưng nàng không quan tâm chuyện này, nghe Thẩm Hoài nói vậy, lông măng toàn thân dựng đứng cả lên, bén giọng chất vấn: “Anh nói thế là có ý gì?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc cô một tiếng, sau khi về nước, tôi có học thêm tiếng Anh mà thôi.” Thẩm Hoài quay đầu lại, cười nhẹ, nói: “Tôi nghĩ chắc cô rất hy vọng tôi sẽ quên sạch những gì nghe được trong xe lúc nãy chứ?”
“Mẹ mày, thằng mất dạy!” Tôn Á Lâm không ngờ Thẩm Hoài lại nghe trộm các nàng nói chuyện, còn vô sỉ đến mức cầm ra uy hiếp mình, nghiến răng nghiến lợi níu lấy cổ áo hắn: “Siết nợ xưởng thép là làm theo nguyên tắc, là việc công, sao anh vô sỉ đến mức này?”
Đối với cô “chị họ” tính tình nóng nảy, thân hình cao lớn, tập luyện Judo từ nhỏ này, Thẩm Hoài rất là đành chịu, đánh thì đánh không lại, đành để mặc nàng ghì lấy cổ áo, cả người cúi gập xuống, song mồm mép vẫn cứng rắn: “Xưởng thép Mai Khê lên hay xuống không liên quan gì đến tôi, nhưng liên quan đến chén cơm của gần 900 công nhân viên. Nếu dám nện chén cơm ấy, đừng tưởng tôi sẽ quân tử với cô. Hừ hừ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.