Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Chương 6:




Bầu trời trong xanh như gương vài mây trắng lay động, gió mát chầm chậm thổi, nhất thời thổi bay nổi ưu sầu trong lòng.
Vài con diều xinh đẹp bay trên bầu trời, cuối dây là một đôi tay trắng hồng, tinh tế mềm mại, chủ nhân của cổ tay trắng có một khuôn mặt tươi cười rực rỡ như hoa mùa xuân.
Phong Thần Ngọc nằm trên bãi cỏ mềm mại, nhìn con diều trên bầu trời, trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh lá, có chút cảm khái nghĩ, dưới không khí mây đen dầy đặc ở Thần Kiếm sơn trang như thế này, có lẽ cũng chỉ có Thất Xảo mới có tâm tình tốt thả diều dưới trời xanh mây trắng như vậy, hơn nữa mang tiếng cười thanh thúy tản ra các góc của sơn trang.
“Biểu ca, biểu ca, huynh nhìn bọn chúng bay thật cao.”
“Thất Xảo, muội thả nhiều chỉ như vậy, cẩn thận chỉ quấn cùng một chỗ.”
Thẩm Thất Xảo phát hiện miệng quạ người nào đó rất có thiên phú, lời của hắn còn chưa dứt, mấy con diều trên tay nàng liền vướng cùng một chỗ, bất định lay động trong gió, cuối cùng bay xuống đất.
“Phong Thần Ngọc ——” Trên một bãi cỏ mênh mông trong Thần Kiếm sơn trang phát ra tiếng rống giận, “Huynh đền con diều cho muội.”
Một đôi mắt hiện ra ý lạnh ở bóng râm bí mật theo dõi động tĩnh trên bãi cỏ, bờ môi gợi lên ý cười thâm độc.
“Huynh đền huynh đền….” Phong Thần Ngọc trở mình từ trên mặt đất dậy chạy toán, tránh né khua chân múa tay của Thẩm Thất Xảo, đuôi lông mày khóe mắt đều không giấu được ý cười. Ngân quang mỏng manh chợt lóe, ánh mắt hắn chợt tắt, liền không dấu vết tiếp lấy ám khí, xoay cổ tay mang vật đó nhét vào trong tay áo, đáy mắt xẹt qua một tia sắc lạnh. Là ai?
“Gì thế?” Đột nhiên bị ôm vào trong lòng ngực Thẩm Thất Xảo bất mãn kêu lên.
“Có người đến.” Phong Thần Ngọc vân đạm phong khinh[1] nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía giả sơn.
Một bóng người mảnh khảnh đi tới, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Hồng hiện ra trước mắt.
“Phong thiếu hiệp, thật khéo —–” Ý cười tươi đẹp biến mất tại cánh tay của hắn vòng quanh Thẩm Thất Xảo, “Dưới không khí đê mê như thế ở Thần Kiếm sơn trang, còn có người có thể nhàn rỗi như vậy, ngoại trừ Phong thiếu hiệp, muội nghĩ có lẽ thật sự không tìm thấy người thứ hai.” Ý nghĩa trong lời nói không tự chủ mang theo một chút châm biếm.
“Không phải, Ôn công tử đang đánh cờ cùng Thượng Quan Thông đấy, chẳng qua là thua nhất tháp hồ đồ[2] thôi.” Thẩm Thất Xảo có cái nhìn khác.
Khóe miệng Phong Thần Ngọc khẽ giương lên, ở cùng một chỗ với Thất Xảo, tâm tình tốt luôn không mời mà tới.
“Tiêu cô nương, dường như cô cũng không bận rộn nha.” Thẩm Thất Xảo mỉm cười đánh giá trang phục cách trang điểm của nàng, “Ta vẫn nghĩ Tiêu nhị cô nương muốn mở lôi đài, nhưng, hiện tại tôi càng ngày càng hoài nghi là Tam cô nương muốn mở đấy!” Nhìn tới nhìn lui, giống như chỉ có Tam tiểu thư đang không ngừng chuẩn bị cho bản thân, càng không ngừng thay quần áo, tựa như một con hoa hồ điệp nghiệp dư, ở Thần Kiếm sơn trang bay tới bay lui.
Khóe mắt Tiêu Hồng run rẩy một chút, tay nắm chặt co lại ở trong ống tay áo.
“Tiêu cô nương có việc gì không?” Phong Thần Ngọc có lòng tốt can thiệp giảng hòa.
Tiêu Hồng không tự nhiên nói: “Không có.”
“Chúng ta đây đừng quấy rầy Tam tiểu thư dạo chơi hoa viên.” Thẩm Thất Xảo vui vẻ phất tay nói tạm biệt.
Tiêu Hồng trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng kéo Phong Thần Ngọc, lướt đi qua bên cạnh mình.
“Tiểu muội.” Một giọng nói uyển chuyển khẽ vang lên, Tiêu Thấm Lan rực rỡ tươi đẹp động lòng người, khuynh quốc khuynh thành đến, “Làm sao vậy?”
“Nhị tỷ.” Tiêu Hồng cúi đầu.
“Tỷ đã thấy tất cả, chẳng qua là một tiểu nha đầu mà thôi, muội nhất định có thể đánh bại nàng, giành được cảm tình của Phong bang chủ.” Tiêu Thấm Lan dịu dàng mềm giọng an ủi muội muội.
Tiêu Hồng ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu. “Nhị tỷ, thật vậy chăng?”
Tiêu Thấm Lan cười hồn xiêu phách lạc: “Đương nhiên, Tam tiểu thư của Thần Kiếm sơn trang chúng ta sao lại bại bởi một tiểu nha đầu không rõ lai lịch, nhị tỷ vĩnh viễn ủng hộ muội.”
Nàng xúc động bổ nhào vào trong lòng tỷ tỷ. “Cám ơn nhị tỷ.”
“Cho muội cái này.” Tiêu Thấm Lan đưa một bọc giấy nhỏ kẹp giữa ngón tay đến trước mặt muội muội.
Tiêu Hồng hoài nghi nhìn, chần chờ mở miệng, “Nhị tỷ, đây là cái gì?”
Tiêu Thấm Lan nói: “Đây là vật có thể khiến Phong bang chủ yêu muội, là tỷ rất vất vả nhờ người ta tìm cách.”
“Thật sao?” Nàng mừng rỡ đón lấy.
“Chỉ cần muội bỏ vào trong trà lúc Phong bang chủ ở một mình, đến lúc đó thì chuyện có thể như ý muốn.” Dáng vẻ tươi cười của Tiêu Thấm Lan lộ ra vẻ gian trá lẳng lơ.
“Muội đã biết.” Tiêu Hồng nhận lấy bọc giấy như nhặt được bảo vật.
Một thị nữ vội vàng đến, vẻ mặt kích động đi đến trước mặt hai vị tiểu thư Tiêu gia. “Nhị tiểu thư, lão gia gọi hai người lập tức đến trước đại sảnh.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hồng ở bên cạnh tò mò đặt câu hỏi.
“Đường thiếu gia đã tỉnh lại.”
Vẻ mặt Tiêu Thấm Lam nháy mắt hiện lên vẻ tức giận, lại nhanh đến khiến người ta không kịp phát hiện.
“Nhị tỷ, chúng ta đi mau.” Tiêu Hồng kéo tỷ tỷ đi về phía đại sảnh. Đường đại ca tỉnh lại, thật sự là quá tốt.
Khi tỷ muội Tiêu thị chạy đến đại sảnh, dường như có thể dùng tọa vô hư tịch[3] để hình dung.
Lão trang chủ Tiêu Đình Sơn người quản lý Thần Kiếm sơn trang ngồi ở chủ vị, tuy tóc đã trắng xóa, nhưng tinh thần lại khỏe mạnh như trước.
Tiêu Thấm Lan đi vào đại sảnh, làn gió thơm ập tới, tướng mạo vừa xuất chúng lại xinh đẹp nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Từ xưa mỹ nhân cùng danh kiếm luôn là mục tiêu truy đuổi của nam nhân, đây là không thể nghi ngờ.
“Nếu Đường hiền chất đã tỉnh lại, như vậy kỳ độc nhất định có thể dễ dàng giải quyết, đại thọ bảy mươi của lão phu cũng có thể cử hành đúng thời hạn.” Khuôn mặt Tiêu Đình Sơn tươi cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Đây là việc vui của võ lâm.”
Đại thọ bảy mươi của Tiêu lão gia hừng hừng khí thế chuẩn bị lại lần nữa, lôi đài luận võ của Tiêu nhị tiểu thư cũng cử hành đúng hạn, việc này phá hỏng niềm vui của nam nhi thiên hạ.
Dưới sự cứu chữa của Đường Phóng, trong từng hiệp sĩ giang hồ trúng độc khôi phục, mang ơn với Đường Phóng, có một số người lại dứt khoát kiên quyết rời khỏi lôi đài tỷ thí, quyết định hoàn thành tâm nguyện ôm được mỹ nhân của Đường Phóng.
Thẩm Thất Xảo không phải người giang hồ, tự nhiên đối với chuyện giang hồ không quá quan tâm, nghe nói hồ lô ngào đường trên chợ rất là ngon miệng, thế là dưới sự giúp đỡ của một thị nữ, từ cửa sau của sơn trang chạy đến chợ.
Bầu trời trong trang ngoài trang rõ là trái ngược nhau, ra khỏi Thần Kiếm sơn trang tựa như liền rời xa chốn giang hồ, nơi nơi đều là bá tánh bình thường lương thiện chất phác.
Vui vẻ cắn hồ lô ngào đường, đột nhiên cảm thấy mí mắt phải nhảy lên mãnh liệt, một cảm giác chẳng lành tập kích trong lòng, nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không quay lại tìm thị nữ dẫn đường kia, dựa vào trí nhớ chạy trở về hướng Thần Kiếm sơn trang.
Nhìn cửa sau của sơn trang đóng chặt, đôi mắt Thẩm Thất Xảo đảo vài vòng, nhanh nhẹn trèo lên một cây đại thụ ngoài tường, cành cây đại thụ từ trên đầu tường kéo dài đến sân trong. Nhìn sang cỏ xanh dưới chân, nàng hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt liền nhảy xuống.
Ôi! Đập vào đùi, rất đau!
Đưa tay xoa bóp đùi, cầm lấy hồ lô ngào đường cắn trong miệng, định thần không biết quỷ không hay quay trở về phòng.
A, đình nghỉ mát hẻo lánh như vậy còn có người à! Thẩm Thất Xảo tò mò dừng chân lại, nhìn kỹ một chút, cơn nóng giận không lý do nhanh chóng bốc lên.
Tên khất cái thối đáng chết ngàn đao, lại dám cùng Tiêu Hồng câu tam đáp tứ, liếc mắt đưa tình sau lưng vị hôn thê nàng đây… Nàng hung hăng cắn hồ lô ngào đường trong tay, không cẩn thận cắn trên cây que trúc, nuốt cơn đau sau đó tát vào miệng.
Tiêu Hồng không xương cốt sao? Cứ ngã trên người hắn, đáng giận hơn là tên khất cái thối kia, cũng không biết tránh né. Chẳng lẽ nhìn thấy mỹ nhân ngay cả đi cũng không di chuyển? Ngọn lửa không tên độc chiếm trong lòng Thẩm Thất Xảo kia càng đốt càng mạnh, nhìn đến khi Tiêu Hồng mảnh mai giả vờ “ngất” trên người người nào đó, mà người nào đó một chút ý nghĩ kháng cự cũng không có, cuối cùng không nhịn được nữa, từ trong bụi cây ẩn thân đứng lên.
“Phong Thần Ngọc, ngươi tên khất cái thối tha này thấy sắc quên nghĩa, có mới nới cũ, tam tâm nhị ý. Ta chỉ đi ra ngoài mua một xâu hồ lô ngào đường, ngươi đã đứng núi này trông núi nọ, làm ra chuyện đồi phong bại tục này.”
Nhìn thấy Thẩm Thất Xảo nổi trận lôi đình nhảy đến trước mặt mình, vẻ mặt Phong Thần Ngọc là nửa mừng nửa lo.
“Chẳng lẽ huynh không muốn giải thích sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn. Tuy rằng nàng muốn xem kịch vui, nhưng không có nghĩa là thật sự cho phép nam nhân của mình cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình làm chuyện mờ ám.
Phong Thần Ngọc nhìn nàng cười khổ, há miệng thở dốc, lại không phát ra tiếng.
Ánh mắt nàng hoài nghi lập tức ném sang bên cạnh Tiêu Hồng. “Tiêu muội muội, biểu ca ta làm sao trở thành người câm?”
Xa xa trông thấy ngân quang chợt lóe, Phong Thần Ngọc thầm kêu không xong, trơ mắt nhìn ngân châm bắn vào trong cơ thể Thẩm Thất Xảo.
Chỉ thấy nàng ngã thẳng về phía hắn, đụng phải hắn cùng nhau ngã nhào xuống đất.
“Thất Xảo ——” Phong Thần Ngọc rống to thành tiếng, lúc này Thẩm Thất Xảo mới phát giác trong lúc hắn vô ý đã phá giải á huyệt, “Tiêu Hồng, nếu nàng xảy ra bất trắc gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Sắc mặt Tiêu Hồng trắng bệch nhìn Thẩm Thất Xảo nằm dưới đất. Sự tình vì sao lại trở thành dạng này?
Tiếng bước chân ồn ào từ một bên vang lên, bên trong trang có người nghe tiếng mà đến.
Người thứ nhất xuất hiện chính là Thượng Quan Thông, theo sát phía sau chính là Ôn Học Nhĩ cùng mười hai kiếm đồng.
“Thất Xảo làm sao vậy?” Ôn Học Nhĩ vươn người về phía trước, đưa tay xuống mũi Thẩm Thất Xảo dò xét, nhanh chóng rút tay về.
“Giải huyệt đạo của ta.” Phong Thần Ngọc hổn hển rống. Định thân huyệt của hắn vẫn chưa giải bỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thất Xảo ngã vào bên mình.
Thượng Quan Thông không nói hai lời liền đưa tay giúp hắn giải bỏ huyệt đạo.
Phong Thần Ngọc vội vàng ôm lấy Thẩm Thất Xảo đã hôn mê, lao ra đình nghỉ mát.
***
Thần Kiếm sơn trang lại xảy ra chuyện lớn —–
Vị hôn thê của bang chủ Cái Bang bị người lấy ám khí đánh lén, làm cho lòng người đứng đầu một bang luôn chuyện trò vui vẻ đại loạn, với Tứ đại thần y thanh sắc câu lệ[4].
Tiêu lão thái gia dưới cơn nóng giận, đem cháu gái bắt giam vào phòng lớn bên trong trang, vả lại còn nói Thẩm cô nương một ngày bất tỉnh, nàng liền một ngày không được ra ngoài, mặc cho Tiêu Hồng khóc đến lê hoa đái vũ[5] , cũng không thể cứu vãn thêm.
Đắc tội với Cái Bang thiên hạ đệ nhất bang, cho dù là thế lực của Thần Kiếm sơn trang như mặt trời giữa trưa, cũng phải suy nghĩ nặng nhẹ một phen.
Thẩm Thất Xảo nằm ở trên giường giống như yên tĩnh ngủ say, khiến Phong Thần Ngọc hối hận không thôi. Hắn nên có cảnh giác mới đúng, nếu không cũng sẽ không hại Thất Xảo trở thành bộ dạng này. Ngân châm nhỏ như lông trâu được lấy ra, nhưng người Thất Xảo vẫn hôn mê như trước, điều này làm cho hắn chân tay luống cuống, hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng, tình cảnh có một ngày Thất Xảo tính cách tinh quái đột nhiên không hiện ra trước mặt mình nữa, cảm giác kia liền giống như trời đất chỉ trong một đêm đã sụp đổ.
Lắm mưu nhiều kế, vĩnh viễn làm cho người ta ngạc nhiên mới chính là diện mạo của nàng, tuyệt không phải yên lặng giống như bây giờ không tiếng động nằm ở trên giường.
“Thất Xảo, muội đùa huynh có phải không? Huynh biết, muội giận huynh, nhưng cầu xin muội đừng đùa giỡn như vậy với huynh có được không?” Phong Thần Ngọc nắm tay nàng thấp giọng cầu xin, hắn tình nguyện đây là trò đùa ác quái của nàng.
Trong không khí truyền đến hương thơm nhàn nhạt, làn hương thơm chuyển sang nồng đậm, bên cạnh vang lên tiếng nói tao nhã của Tiêu Thấm Lan, “Phong đại ca, muội mời Đường đại ca tới, để huynh ấy xem giúp đi. Thẩm muội muội vẫn bất tỉnh, sợ là trên châm có độc.”
Phong Thần Ngọc yên lặng đứng lên, tránh ra, ánh mắt ngay cả chớp cũng không nhìn chăm chú tay bắt mạch của Đường Phóng.
Đường Phóng thận trọng quan sát người mê man trên giường, giữa mi mắt hiện lên một vẻ nghi ngờ, mày khẽ chau lại.
“Rốt cuộc như thế nào?” Nhìn vẻ mặt u sầu của hắn, tâm Phong Thần Ngọc không khỏi nhắc lên giữa không trung.
Đường Phóng đem tay Thẩm Thất Xảo đặt vào trong chăn che thật kỹ, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. “Phong huynh, xem ra trong người Thẩm cô nương là một kịch độc không rõ tên, hơn nữa độc khí đã truyền khắp huyết mạch toàn thân, kết quả tốt nhất chỉ có thể bảo vệ mạng sống, nhưng không cách nào khiến nàng tỉnh dậy, hơn nữa nàng phải chịu đau khổ rất lớn.”
Phong Thần Ngọc nắm chặt tay, nhắm mắt một chút, sau một lúc lâu chậm rãi mở ra, vẻ mặt vô cùng kiên nghị, “Cám ơn, mọi người đều ra ngoài đi, ta chỉ muốn ở một mình cùng nàng.”
Nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, ánh mắt Đường Phóng chợt tắt một chút.
“Đường đại ca, chúng ta đừng quấy rầy Phong đại ca.” Tiêu Thấm Lan đưa tay kéo kéo ống tay áo Đường Phóng.
Hắn do dự một chút, liền cùng nàng đi ra ngoài.
Một lần nữa ngồi trở lại bên giường, đưa tay xoa hai má Thẩm Thất Xảo, Phong Thần Ngọc nhẹ nhàng nói: “Thất Xảo, bất luận thế nào huynh cũng muốn cược một phen, muội có trách huynh quá ích kỷ hay không?”
Người nằm trên giường yên bình bình thản.
“Huynh đây phải đi mời Đường Phóng đến chữa trị giúp muội.” Hắn đau khổ nắm chặt tay nàng, răng cắn chặt, hít một hơi thật sâu, hốc mắt đã ẩm ướt.
Đường Phóng không có đi xa, dường như hắn lường trước Phong Thần Ngọc nhất định sẽ tìm hắn, vì vậy hắn liền chờ ở ngoài cửa đình nghỉ mát cách đó không xa.
“Xin huynh.” Phong Thần Ngọc cúi người thật sâu.
Đường Phóng không nói một lời đi về hướng phòng của Thẩm Thất Xảo.
Phong Thần Ngọc ngồi xuống ở đình nghỉ mát, nhìn chân trời ngũ sắc mây chiều nhiễm đỏ phía chân trời.
Đường Phóng tựa vào trên ván cửa, xa xa nhìn người trên giường, ánh mắt dần trở nên đau thương.
Chậm rãi đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt thanh tú kia, hắn cúi thấp đầu xuống.“Thẩm cô nương, thật xin lỗi, ta yêu Thấm Lan, bất luận nàng muốn ta làm việc gì, ta cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, dù việc này không công bằng với cô. Nhưng trên đời này lại có bao nhiêu chuyện công bằng? Ta yêu nàng, nàng lại yêu sâu đậm biểu ca cô, vì yêu nàng, ta không thể không tổn thương cô.”
Đường Phóng nhìn bản thân không nghe sai bảo, cánh tay từ từ buông xuống ——
“Ta lại không yêu ngươi, vì cái gì phải hy sinh vì ngươi?” Giọng nói mang ý cười nhẹ nhàng vang lên, Thẩm Thất Xảo vốn nhắm chặt hai mắt đã mở mắt ra.
Hắn khiếp sợ nói không thành lời.
Từ trên giường ngồi dậy, ngồi xếp bằng ở giữa giường, Thẩm Thất Xảo nhàn hạ thưởng thức vẻ mặt thay đổi thất thường của hắn.
“Cô biết độc thuật?” Đường Phóng khẳng định.
Thẩm Thất Xảo nhún vai, chớp mắt cười khẽ. “Việc này cũng không kỳ lạ nha, trong thiên hạ cũng không phải chỉ có nhân tài Đường gia biết hạ độc.”
Đường Phóng trầm mặc. Nhưng người có thể đánh bại người Đường gia cũng không có mấy người, hơn nữa bị đánh bại còn là Đường Phóng hắn. Trước đây, hắn vẫn tin rằng hắn là giang hồ đệ nhất cao thủ hạ độc.
“Ta đã hạ độc trên người ngươi, loại độc này nếu ngươi có bàn lĩnh có thể tự mình giải, nếu như không nắm chắc mười phần, ta khuyên ngươi cẩn thận là trên hết.” Bộ dáng Thẩm Thất Xảo cực kỳ nhàn nhã, tựa như đang bàn luận về thời tiết như thế nào.
Nhìn thần thái ngữ khí nói chuyện của nàng, ánh mắt Đường Phóng đột nhiên trợn to giống như một chuông đồng lớn, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp, “Cô, cô… Cô là cô nương của Dong Nhân cốc.”
Nàng giả một bộ mặt quỷ đáng yêu, cực kỳ vui vẻ gật đầu. “Chúc mừng ngươi cuối cùng đã nhận ra ta đây.”
Đường Phóng lập tức yếu ớt té trên mặt đất. Dong Nhân cốc, Thất Xảo viên, thanh trúc khách xá…. Vị nữ tử thần bí đầu đội mũ vải kia từ đầu đến cuối giữ khoảng cách mười bước với hắn.
“Ta vẫn nghĩ cô là thần y.” Hắn cười khổ.
Nàng gật đầu. “Đúng vậy, chẳng qua ta đúng lúc là vị thần y thích nghiên cứu độc vật.”
“Cô đã cứu mạng ta.” Đường Phóng rất không muốn thừa nhận chuyện này là thật, hắn dùng độc nổi tiếng giang hồ cũng có ngày đáng thẹn như vậy.
Thẩm Thất Xảo cười vui vẻ đến lạ thường. “Đúng vậy đúng vậy, tích thủy chi ân cũng phải dũng tuyền tương báo[6], ân cứu mạng càng không phải nói, đúng hay không, Đường công tử?”
Đường Phóng im lặng.
Sau nửa canh giờ, vẻ mặt hắn mệt mỏi đi ra cửa phòng.
Phong Thần Ngọc tiến lên gặp. “Như thế nào?”
“Mạng sống có thể giữ lại không cần lo lắng, nhưng khi nào tỉnh lại không thể xác định được.”
Hắn gật đầu. “Cảm tạ, bất luận kết quả như thế nào, ta đều cám ơn huynh.”
“Tại hạ đi trước cáo từ.” Đường Phóng vừa chắp tay, vội vàng rời đi.
Phong Thần Ngọc không tâm trạng để ý đến người khác, cũng không thể nào phát hiện bóng dáng hắn rời đi là suy sụp cùng ủ rũ như thế nào.
****
Thì hoa tiểu trúc là nơi Tiêu lão thái gia trồng hoa cỏ thực vật, hưu nhàn tư thân dưỡng tĩnh, nơi này rất ít khách đến, nhưng cũng không có nghĩa là không có. (Hưu nhàn: nghỉ ngơi lúc rảnh rỗi.)
Trong một mảnh sắc màu rực rỡ, có một bàn bạch ngọc thạch, bên cạnh đặt duy nhất hai ghế mây, trên bàn ngọc thạch bày ra một ấm trà tử sa thượng hạng, cùng với hai chén trà.
Khi Phong Thần Ngọc đi vào bên trong vườn, Tiêu Đình Sơn đã ngồi chờ trên ghế.
“Tiêu lão tiền bối gọi vãn bối đến, không biết có gì chỉ bảo?”
Tiêu Đình Sơn vuốt râu cười cười. “Phong bang chủ mời ngồi.”
Phong Thần Ngọc theo lời ngồi xuống.
“Thẩm cô nương bị tập kích ở Tiêu gia, là sai sót của Tiêu mỗ, mong Phong bang chủ rộng lòng bỏ qua lần nữa.” Tiều Đình Sơn vẻ mặt xin lỗi.
“Tiêu tiền bối nói quá lời, việc ngoài ý muốn Phong mỗ không muốn trách bất kỳ người nào.”
“Lão phu có một lời, không biết có nên nói hay không?”
“Tiền bối cứ nói đừng ngại.”
Tiêu Đình Sơn do dự một lát, nâng chun trà lên uống một hơi. “Ta nghe Đường hiền chất nói cơ hội Thẩm cô nương tỉnh lại rất mong manh, nếu là Tiêu gia hại bang chủ mất đi thể tử, Tiêu gia cần phải hoàn trả bang chủ một vị phu nhân, nếu như không chê, Lan nhi cháu gái của ta luôn nguyện ý gả cho bang chủ, cả đời cùng chăm sóc Thẩm cô nương.”
Phong Thần Ngọc đặt chén trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông nói: “Lão tiền bối, thứ cho vãn bối nói lời từ tận đáy lòng, mặc dù Tiêu cô nương tốt, chỉ tiếc trong lòng vãn bối chỉ có một mình Thất Xảo. Cho dù Tiêu cô nương nguyện ý chịu thiệt, tại hạ cũng không muốn để Thất Xảo có gì không hài lòng.”
Tiêu Đình Sơn chau mày. “Chỉ giáo cho?”
Trên mặt Phong Thần Ngọc hiện lên một nụ cười sủng nịch. “Từ nhỏ Thất Xảo đã không chấp nhận đối với việc nam nhi tam thê tứ thiếp, cũng từng tuyên bố, nếu một ngày nào đó ta dám triêu tam mộ tứ[7], có mới nới cũ, nàng nhất định không để ta dễ chịu.” (Sủng nịch: vô cùng yêu thương, nuông chiều một cách thái quá.)
Tiêu Đình Sơn im lặng, ông nhìn ra được, chàng trai trẻ tuổi trước mắt này vô cùng thương yêu thê tử còn chưa xuất giá của hắn.
“Cho nên, ý tốt của tiền bối vãn bối xin nhận. Huống hồ lôi đài tỉ võ chiêu thân của tiêu cô nương sắp đến, nàng sẽ có rất nhiều người tốt hơn để chọn.” Phong Thần Ngọc khéo léo từ chối.
“Bang chủ xem như lão phu chưa từng nói vậy, Thẩm cô nương là một người may mắn, chỉ tiếc Lan nhi nhà ta không có phúc này.”
“Nếu tiền bối không có chuyện gì khác, vãn bối muốn trở về chăm sóc Thất Xảo.”
“Được rồi.”
“Vãn bối cáo từ.” Phong Thần Ngọc đứng dậy hành lễ.
“Lão phu không tiễn.”
“Không dám làm phiền Tiêu lão tiền bối đưa tiễn.”
Đi ra thì hoa tiểu trúc, Phong Thần Ngọc hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận. Làm vội vàng như vậy, khó trách nàng ta rất có tự tin với bàn thân!
Trở lại chỗ ở, mở cửa sổ ra, để ánh mặt trời chiếu vào.
Âm thanh vỗ cánh từ ngoài cửa sổ truyền đến, một con chim bồ câu trắng đưa tin dừng ở trên song cửa.
Phong Thần Ngọc đưa tay bắt lấy bồ câu đưa tin, gở thư từ trên đùi nó xuống đọc.
Xem xong, mày kiếm không khỏi chau lại. Quay đầu lại nhìn Thẩm Thất Xảo trên giường, hắn chần chờ một lát, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Khi Tiêu Thấm Lan trước mặt đi tới, cảnh Phong Thần Ngọc vội vàng đi qua, ngay cả chào hỏi cũng không kịp hỏi một tiếng.
“Tiểu thư, Phong bang chủ thất thố như thế, là xảy ra chuyện lớn gì sao?” Tiểu nha hoàn bên cạnh nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng.
Ánh mắt Tiêu Thấm Lan chuyển sang nặng trĩu, bờ môi hơi cong. “Trở về phòng giúp ta mang cầm đến đình nghỉ mát ở hoa viên.”
“Vâng, tiểu thư.” Nha hoàn nhận lệnh mà đi.
Tiêu Thấm Lan nhìn nha hoàn rời đi, cười ra một tiếng cười lạnh, bước nhanh đi về phía Phong Thần Ngọc đến.
Cửa phòng chỉ khép hờ, nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa phát ra âm thanh mở ra, màn trướng bên xuống, mơ hồ có thể thấy được đệm giường hé ra.
Tay trắng xốc màn trướng lên, người trên gối vẫn ngủ say như trước, không để tâm đến việc ngoài bản thân.
Tiêu Thấm Lan từ trên đầu rút xuống một cây ngân châm, cười lạnh nói: “Thẩm Thất Xảo, có trách thì trách ngươi không nên tranh giành với ta.” Xuống tay không chút do dự đâm về phía huyệt Ngọc Chẩm phía sau tai nàng.
Châm cùng kiếm chạm vào nhau phát ra một tiếng vang nhỏ, mũi kiếm lạnh băng giống như chủ nhân lạnh lùng của nó.
“Thượng Quan Thông!” Vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn người xuất hiện từ trên nóc giường.
Thượng Quan Thông từ trên nóc giường bay xuống, ngồi ở bên cạnh giường, trường kiếm trờ vào bao. “Tiêu cô nương, ta có thể giải thích cô là đến thăm bệnh không?”
Vẻ mặt nàng từ kinh hoàng chuyển thành quyến rũ. “Thượng Quan công tử, ta đây có thể giải thích huynh là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay không?”
Thượng Quan Thông lạnh lùng nhìn nàng, mãi đến khi ý cười bên miệng nàng biến mất.“Chuyện bằng hữu giao phó ta lại chưa bao giờ từ chối, lại càng không dám khinh suất lơ là.”
“Là hắn, Phong Thần Ngọc?” Tiêu Thấm Lan không tin.
“Cô cho là y sẽ bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô mê hoặc sao? Nếu thế, y không phải là đứng đầu Cái Bang.”
Tiêu Thấm Lan cười lạnh. “Nhưng mà, nơi này chỉ có ta và huynh, thêm cái người hoạt tử trên giường kia, huynh cho là lời nói của hai chúng ta, mọi người sẽ tin ai?”
Thượng Quan Thông giơ kiếm lên cao, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm. “Tiêu cô nương, không cần khiêu chiến tính kiên nhẫn của ta.”
Tiêu Thấm Lan khẽ cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn hắn, căm phẫn xoay người rời đi.
Nhìn diện mạo xinh đẹp của Thẩm Thất Xảo, nhớ lại sự vui vẻ khi nàng thanh tỉnh, khóe môi Thượng Quan Thông nhịn không được giơ lên, nếu hắn là một khối băng, như vậy nàng chính là một ngọn lửa mãnh liệt, có thể dễ dàng làm tan chảy núi băng.
“Thẩm Thất Xảo, nếu cô không phải là vị hôn thê của Phong Thần Ngọc, có phải tốt biết bao.” Đây là cảm thán sâu nhất đáy lòng hắn, lúc vô ý nhẹ nhàng tuôn ra.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Thượng Quan Thông ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa bị đẩy ra, một bàn chân bước vào trong, tiếp đó mới nhìn rõ người tới.
“Này, Thượng Quan, huynh thật sự ở trong này à.”
“Ôn huynh có việc?”
Ôn Học Nhĩ mặt mày hớn hở ổn định tiến vào. “Thịnh tình của mỹ nhân không thể chối từ, thật vất vả mới thoát thân chạy đến Xuân Yến các muốn tìm huynh đánh cờ, kết quả kiếm đồng nói huynh bị Phong Thần Ngọc mời đi rồi, ta liền đoán huynh nhất định ở trong này, quả nhiên.”
“Vừa rồi Tiêu Thấm Lan đã tới.”
Ôn Học Nhĩ nhất thời hưng phấn đứng dậy. “Nàng ta tới làm gì?” Ánh mắt như có điều suy nghĩ liếc về phía giường.
“Giết người.” Thượng Quan Thông trả lời rất ngắn gọn.
Ôn Học Nhĩ gật đầu. “Quả nhiên! Đúng rồi, Phong Thần Ngọc chạy đi đâu?”
“Phân đà Cái Bang gặp chuyện không may.”
“Cái gì?” Ôn Học Nhĩ nhảy dựng lên, “Phân đà Cái Bang gặp chuyện không may, là ai to gan như thế?” Trêu chọc thiên hạ đệ nhất bang, người này có can đảm.
“Không biết.” Thượng Quan Thông khàn giọng dứt khoát.
Ôn Học Nhĩ nhún nhún vai, đi đến bên giường, nhìn Thẩm Thất Xảo mê man, thở dài: “Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có số tiểu sư muội ta đây tốt nhất, kiếp sai ta nhất định đầu thai làm nữ nhân.”
“Vậy nhất định là họa thủy.” (Họa thủy: kẻ gây tai họa)
“Này, Thượng Quan, huynh làm gì cứ chèn ép ta thế, mặc dù ta so với huynh anh tuấn hơn một chút, đụng chạm như vậy sao?” Ôn Học Nhĩ không hài lòng.
Thượng Quan Thông lạnh lùng liếc hắn một cái, ngồi vào bàn bên cạnh lau bao kiếm của mình, chẳng muốn phản ứng lại kẻ tự kỷ thái quá.
Mất mặt sờ sờ mũi, Ôn Học Nhĩ cùng đi đến bên cạnh bàn. “Ngày mai chính là ngày lôi đài thí võ chiêu thân của Tiêu Thấm Lan, hôm nay Cái Bang đã xảy ra chuyện, huynh nói trong đó có liên quan gì không?”
“Điệu hổ ly sơn.”
“Phiền huynh nói chuyện với ta không cần tỉnh lược như vậy được không?” Ôn Học Nhĩ lại bất đầu bất mãn.
“Huynh thật ồn.” Thượng Quan Thông nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Thẩm Thất Xảo trên giường, “Cứ là người Dong Nhân cốc đều ầm ĩ như vậy?”
Ôn Học Nhĩ không phục phản bác, “Ai nói?”
“Ta.”
[1] Vân đạm phong khinh: gió nhè nhẹ thổi, mây bay thưa thớt. Hình dung thời tiết tốt, mượn thời tiết để diễn tả một loại tâm trạng yên lặng, thanh thãn, điềm tĩnh.
[2] Nhất tháp hồ đồ (Hồ đồ: hỗn loạn): hình dung mức độ hỗn loạn hay hư hại đến không thể cứu vãn.
[3] Tọa vô hư tịch: giống như hình dung rất nhiều người xem, nghe hoặc tham dự.
[4] Thanh sắc câu lệ: thanh sắc – thanh âm cùng sắc mặt khi nói chuyện, lệ – nghiêm túc, câu – toàn bộ, đều. Âm thanh cùng sắc mặt khi nói chuyện đều rất nghiêm túc.
[5] Lê hoa đái vũ: hạt mưa thấm ướt hoa lê. Vốn hình dung dáng vẻ khi Dương Quý Phi khóc. Về sau sử dụng hình dung nữ từ xinh đẹp.
[6] Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: một giọt nước công ơn cũng phải dùng cả con suối để báo đáp lại, ý chỉ dù chỉ nhận một chút ân huệ nhỏ cũng phải báo đáp gấp bội.
[7] Triêu tam mộ tứ: nguyên chỉ thủ pháp lừa gạt tán tỉnh người. Sau này dùng để so sánh sự thay đổi thất thường, sớm nắng chiều mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.