Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa

Chương 11: Uyển Lan Vương phi




Ngọc Uyển Lan bực bội, hừ, tiện nhân, à là tiện nam mới đúng, thật muốn xe nát gương mặt hồ ly tinh của hắn, dám ngang nhiên quyến rũ biểu tỷ của nàng,thật đáng ghét. Khi nào có dịp nàng phải nhổ cái gai trong mắt này đi mới được.
Ngũ công chúa thì vẫn đau lòng tiếc hận, than thở, gào hét trong lòng. Dù biết Linh Băng là nữ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà si mê say đắm. Nàng thật có bệnh rồi, nhưng tâm bệnh này không phải kẻ đầu xỏ kia cho thuốc thì không được. Đại lục này cho dù có thoáng, tuy vẫn có các cặp đôi đoạn tụ, bách hợp nhưng hoàng thất cũng sẽ không dung một vị công chúa có bách hợp chi luyến. Nàng biết phải làm sao bây giờ, Linh Băng, tất cả là lỗi của ngươi, bản công chúa hận ngươi, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.
Mộ hoàng lạnh lẽo phất tay hô lớn: "Đã vậy thì cáo từ. Đi, khởi giá hồi cung".
"Hãy khoan, hoàng thượng, ngài đừng đi vội"
Mộ hoàng bắt đầu kích động, chẳng lẽ hẳn đổi ý: "Hửm, ngươi còn có chuyện gì muốn nói với trẫm?"
Trang chủ Ngọc Thiên Khải cười híp mắt như hồ ly: "Hình như ngài đã quên, hoàng gia các ngài thiếu Bách Nguyệt sơn trang chúng ta một cái ân tình a".
Mộ hoàng mặt đen như than quát: "Ngọc Thiên Khải, ngươi nhớ lấy cho ta. Hoàng đế ta chưa từng thất hứa. Nếu Bách Nguyệt sơn trang có yêu cầu gì thì cứ việc đến hoàng cung tìm ta"
"Đợi đã", lần này trái với dự đoán của Mộ hoàng, tiếng hô lại phát ra từ thiếu chủ Ngọc Linh Phong.
"Lại còn chuyện gì? Phụ tử các người không thể nói hết một lượt được sao. Đừng làm phí thời gian vàng bạc của trẫm".
Linh Phong cười tủm tỉm: "Hoàng thượng, vị biểu muội đoan trang, hiền thục, mỹ mạo vô song của Bách Nguyệt sơn trang ta còn chưa có hôn sự a". Còn đặc biệt nhấn mạnh "người của Bách Nguyệt sơn trang".
Mộ hoàng bắt đầu tính toán, phải rồi, nha đầu này không nhắc thì suýt chút nữa hắn cũng quên mất tiểu cô nương này. Cũng tại đám nhi tử của Ngọc Thiên Khải quá mức xuất sắc, làm tiểu cô nương này bị lu mờ. Ha hả, tuy chỉ là biểu muội, nhưng cũng là người của Bách Nguyệt sơn trang. Hơn nữa một bộ dáng xinh đẹp, ngoan ngoãn, dễ bảo hơn hẳn tiểu nha đầu hoang dã Ngọc Linh Phong kia. Tốt lắm, không uổng công chuyến đi lần này của trẫm.
Liền quay ngoắt thái độ, nở nụ cười phóng khoáng trên khuôn mặt già nua: "Tiểu cô nương liệu có bằng lòng làm vương phi nhị hoàng tử của trẫm không?"
Ngọc Uyển Lan cúi đầu thẹn thùng, khẽ thỏ thẻ: "Vạn sự tùy bá bá làm chủ. Lan nhi xin nghe theo". Chức vị vương phi quả là hấp dẫn nha, nàng sẽ không mang tiếng đeo bám, ăn nhờ ở đậu Bách Nguyệt sơn trang nữa. Nhị hoàng tử tuấn tú, phong nhã, nàng ngưỡng mộ đã lâu không sai, nhưng là người ta cũng thực luyến tiếc biểu tỷ anh tuấn, tiêu sái nha.
Linh Băng giật giật khóe miệng, con mẹ nó, vạn sự tùy bá bá bằng con đồng ý. Cái "cọng trà xanh" này cũng thật đúng là biết làm bộ, làm tịch đi. Đây thật đúng là cơ hội ngàn vàng trời cho, rốt cục cũng hốt được nữ chính thần chết đi rồi, nàng vui quá, a ha ha. Khóe miệng khẽ nhếch, cười phúc hắc trông chả khác hồ ly là bao, lại làm hại một số người mặt đỏ, tim đập.
Uây ,thú vị nha, đây là vị đại tỷ băng sơn ngàn năm, lúc nào cũng mang một bộ mặt nghiêm túc đến nhàm chán của hắn sao. Đột nhiên sao lại thấy giống hóa thân của sói kết hợp hồ ly quá vậy. Mặc dù có nghe mẫu thân kể lại, lúc mới sinh Linh Băng tỷ, mẫu thân không đủ sữa. Bằng hữu của mẫu thân không biết kiếm được từ đâu ra sữa hồ ly cho đại tỷ uống. Đây lại không phải hồ ly bình thường, mà lại là hỏa hồ chi vương của loài hồ.
Nợ hoa đào của mẫu thân cũng thật nhiều a, phụ phân cũng phải mất nhiều phen lao đao, tốn bao tâm huyết, trải qua bao sinh tử, cuối cùng cũng viên mãn rước được bà về. Vậy nên dung mạo của đại tỷ mới trở nên yêu nghiệt, tà mỵ giống hồ ly như vậy. Lúc trước, hắn còn thấy cái túi da này đem cho đại tỷ thật là phí phạm đâu. Nhưng bây giờ tình hình lại khác a, hình như sau khi tỷ tỷ bị thương, liền thay đổi tính cách. Bỗng nhiên trở nên tà mỵ, lãnh ngạo, hắn thích, chắc sắp tới có nhiều kịch vui để xem đây, hắc hắc. Tiểu ma vương nào đó cười rất chi là gian trá, xảo quyệt.
Mộ hoàng cười cơ hồ khóe miệng muốn kéo tới tận mang tai, biết thừa đáp án, còn giả bộ hỏi: "Vậy ý của trang chủ thế nào?".
Ngọc Thiên Khải suy nghĩ, đây là đứa nhỏ không được sủng của biểu đệ hắn. Lúc đầu thấy nó đáng thương nên ông mang về dưỡng dục. Nhưng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm giang hồ cho ông biết, đứa nhỏ này tâm cơ thâm trầm. Qua việc Băng nhi bị thương lần này đã làm ông dấy lên nghi ngờ, Băng nhi vốn võ công cao cường lại do đích thân ông truyền dạy, sao có thể đột nhiên ngã ngựa. Cho dù là có cứu Uyển Lan thì cũng không thể nào bị thương mới phải. Thôi, dù sao với nó đây cũng là một mối hôn sự tốt. Ông cũng bớt được một mối lo. Liền cười đáp: "Nhị hoàng tử nổi tiếng ôn nhuận, nho nhã, tài hoa đức độ. Được gả cho nhị hoàng tử là phúc phần của Lan nhi. Lan nhi, còn không mau tạ ơn".
Ngọc Uyển Lan bẽn lẽn cung kính: "Tạ hoàng thượng và bá bá đã chỉ phúc vi hôn".
Nhị hoàng tử Mộ Dung Quân giờ mới chịu lên tiếng: "Nào có, Ngọc Uyển Lan tiểu thư, hiền hậu, thùy mỵ, xinh đẹp như hoa, như ngọc. Có thể thú nàng mới là may mắn của ta"
Nếu không phải nhà mẹ đẻ thái tử hiện giờ quá lớn mạnh, chỉ bằng một kẻ bao cỏ, vô tích sự như hắn mà cũng mơ tưởng ngôi vị thái tử. Dù sao cưới một nương tử hiền hậu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa lại có thể dựa vào Bách Nguyệt sơn trang để củng cố quyền lực của hắn nhằm tranh ngôi thái tử. So với nha đầu Linh Băng hoang dã, hung dữ, nam không ra nam, nữ không ra nữ kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng tại sao trong lòng hắn lại cảm thất một chút mất mát cùng phiền muộn mà chính bản thân hắn cũng không rõ lý do vì đâu.
Mộ hoàng cười sảng khoái nói oang oang: "Ha ha. Tốt, tốt. Vậy ba ngày sau chúng ta sẽ tới đón Uyển Lan tiểu thư vào cung để học nghi lễ. Đợi qua lễ cập kê sẽ chính thức gả cho nhị hoàng tử con trai ta. Ta sẽ cho người mang sính lễ tới. Giờ thì cáo biệt, khởi giá hồi cung".
(*Giải thích: ở Phượng Phi Thiên đại lục nam, nữ đủ 15 tuổi có thể thú vợ, gả chồng)
"Cung tiễn hoàng thượng"
Ngũ công chúa trước khi về, ánh mắt vẫn lưu luyến dán chặt trên người của Ngọc Linh Băng. Linh Băng, ngươi nói ta làm thế nào mới có thể ở bên cạnh ngươi đây. Ta không cam lòng, cũng không thể buông tay, rồi sẽ có một ngày ngươi thuộc về ta. Ngũ công chúa Mộ Niệm Tuyết kiên định nghĩ, ngươi đợi đấy, ta nhất định sẽ quay trở lại. Nhưng nàng không thể ngờ rằng, nhờ nảy sinh tình yêu với Ngọc Linh Băng mà tương lai lại giúp nàng tránh được một kiếp sinh tử.
Nhị hoàng tử cũng nhìn lướt nhanh qua Linh Băng và vị hôn thê sắp cưới của mình, gương mặt nhìn không ra biểu cảm gì, quay đầu dứt khoát bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.