Phong Lưu Tam Quốc

Chương 467: Lục Tốn (thượng)




Triệu Vân nghe lời nói của Lục Tốn thì gật đầu, tâm tình vô cùng mâu thuẫn.
Lục Tốn tuy trẻ tuổi nhưng bởi vì trước kia lang thang nhiều cho nên đối với nhân tâm phỏng đoán có phần tâm đắc, hắn biết rõ Triệu Vân kiêng kỵ liền nói tiếp:
- Trận chiến Tây Lăng là thành bại mấu chốt của quân ta, tuy Ninh Đức chỉ có hai nghìn nhân mã nhưng chỉ cần để lộ một cái là sự tình hỏng hết, đương nhiên Ninh Đức tiến tới Minh A, Tây Lăng chỉ có một đường, trừ phi bọn chúng rơi vào một cái vòng tròn lớn nếu không thì vô cùng bất lợi với tướng quân, quân ta sau khi đắc thắng ở Tây lăng còn có mấy binh sĩ chỉ cần phát hiện ra cá lọt lưới thì nhất định phải giết không tha, đem nguy cơ bại lộ sự tình giảm xuống đến mức thấp nhất, đồng thời cũng ngăn cản tin tức truyền báo của quân địch, kiên trì một ngày là tướng quân đại công cáo thành.
Triệu Vân lúc này mới thở ra một hơi, khuôn mặt u sầu không còn mà cười nói:
- Ngươi nói như vậy hi vọng quả nhiên là lớn, đúng là ánh mắt của chúa công, lại có một lương tài xuất thế.
Hai má của Lục Tốn đỏ ửng, đối với sự ca ngợi của Triệu Vân thì lộ ra vẻ ngượng ngù, Triệu Vân bắt đầu hồi phục sự bình tĩnh:
- Nhưng quân ta làm thế nào qua Thận thủy mà không bị quân Tào phát giác, đây chính là một nan đề lớn không biết ngươi đã nghĩ tới chưa?
Lục Tốn nói:
- Vấn đề này kỳ thực đơn giản, nếu như không phải mùa xuân, Thủy thận khô cạn tướng quân ở trong đêm tối vận chuyển nước thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Triệu Vân ngẫm lại đúng là một biện pháp hay có thể thực hiện liền cùng với Lục Tốn tiếp tục nghiên cứu thảo luân.
Đúng lúc Triệu Vân chuẩn bị đoạt Thận huyện thì cuộc chiến Tây Bắc đã xảy ra biến chuyển nghiêng trời lệch đất.
Tháng mười một chủ tướng Kinh Châu Chu Du thừa dịp địch tướng Tào Nhân do dự để cho Chu Thái lãnh binh hai vạn, tiến tới Diệp huyện bắt đầu công kích mạnh Vũ Dương huyện đồng thời đem đại quân của chính mình lên Lỗ Dương, lưu thủ Tưởng Khâm ở Nam Dương làm hộ viện.
Tào Nhân biết được đại quân của Chu Du đảo khách thành chỉ xâm lính Dĩnh Xuyên quận thì giận dữ, tự thân đề ra mười vạn tinh binh, ra lại Dĩnh Xuyên, vào tháng mười một hạ tuần hội chiến, hai quân đại chiến mấy trận có thắng có bại, Chu Du vì cầu có chiến cuộc chủ động cho nên cuối tháng chia binh ra ba đường một đường do Chu Thiện lĩnh một vạn nhân mã tới Giáp huyện, có ý đồ tập kích Dĩnh Dương, lại để cho Tào Nhân hai mặt thụ địch, đồng thời uy hiếp Hứa Xương, một đường khác đi tới Côn Dương hiệp trợ Chu Thái tiến công Định lăng hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa Vũ Dương và Tương Thành, tiến tới đả thông đại đạo, cùng với Từ Hoảng hội tại Nhữ Nam.
Tào Nhân đâu chịu bỏ qua, đầu tháng mười hai hắn dùng đại quân xông tới Lỗ Dương, có ý thừa cơ nắm lấy vùng kinh tế chủ yếu của Giang Đông nhưng không ngờ Chu Du sớm đã có chuẩn bị, trá bại dụ địch, ở Dục Thủy phản kích mấy lộ phục binh xông ra giết cho thi thể quân Tào ở khắp nơi, máu chảy thành sông, Dục thủy ba ngày đỏ không dứt.
Tào Nhân bại lui về Tương Thành bắt đầu thủ vững không ra, đồng thời lại sợ Dĩnh Dương có nguy bắt đầu chia quân ra phòng thủ.
Đại quân của Chu Du vây Tào Nhân ở Tương thành, chật như nêm cối, cộng thêm Dĩnh Dương Định Lăng liên tục báo nguy, Hứa Xương liền cảm thấy bất an.
Chu Do ở Dĩnh Xuyên mở ra lỗ hổng khiến cho tình thế nghịch chuyển kinh người, đầu tiên Nhữ Nam Từ Hoảng giảm áp lực trở nên nhẹ đi, Nhạc Tiến không còn tiếp tục áp chế nữa vì phải chi viện cho Tào Nhân, tiếp theo Tào Tháo nghe phong thanh Hứa Xương có nguy, Hạ Thái lâu không công được, liền có tâm tư lui binh, Hứa Xương nếu như không bảo toàn thì cơ nghiệp nguy nan trong chốc lát.
Chu Du cũng không vì vậy mà nương tay một mặt tạo áp lực lên Tương Thành, một mặt để cho Tưởng Khâm dốc toàn lực tụ tập tới Viên sơn bức tiến Vũ Quan, có ý đồ thừa dịp quân chủ lực của Tào Tháo ở Hoài Nam xâm lấn tới đại môn Quan Trung.
Mấy lộ tinh binh của Chu Du ra hết, trong nhất thời Trường An Hứa Xương Đại Thành ai cũng cảm thấy bất an.
Chủ trấn Hứa Xương là quyết đoán điều động mấy vạn hàng binh Hà Bắc, tiếp viện Tương Thành, lúc này Dĩnh Xuyên mới tương đối ổn định.
Dưới tình huống như vậy, Thận huyện trong vòng một đêm bỗng nhiên có biến đổi vi diệu.
Nếu như Triệu Vân có thể đánh bại Thận huyện hủy đi khí giới thì Tào Tháo nhất định sẽ phải lùi về Sung châu, nếu như thất bại ở đây toàn quân bị diệt không nói tới, quân địch nhất định sẽ sĩ khí tăng cao, thẳng bức An Phong Tân, vây công Thọ Xuân uy hiếp Mạt Lăng.
Đúng lúc Triệu Vân suy đoán chờ cơ hội thì từ Dĩnh Thượng truyền tới tin tức khiến cho tâm tình của hắn chìm xuống đáy cốc, Dĩnh Thượng đã thất thủ, Dĩnh Thượng thất thủ vốn nằm trong tư liệu của Triệu Vân tuy nhiên An Phong Tân chưa kiên trì được bảy ngày đã bị quân Tào công phá đã vượt qua ngoài dự liệu của Triệu Vân, thủ thành Lăng Thao tử chiến không hàng, cuối cùng máu tươi vượt thành, một đời lương tướng cứ như vậy vong mệnh nơi sa trường.
Lăng Thao bỏ mình, con của hắn là Lăng Thống xung phong liều chết, trảm tướng vô số mới đoạt lại được thi thể của cha mình, sau đó hỏa tốc lui về Dương Tuyền, quân Tào nào bỏ qua, thừa cơ bức xuống, có ý đồ nắm lấy Dương Tuyền, vây công Thọ Xuân, cũng may Lăng Thống lộ ra phong phạm đại tướng, quay trở lại bắt đầu thủ vững Dương Tuyền, khổ đợi viện binh của Hoàng Tự.
Triệu Vân lo lắng chờ đợi thì Phan Chương cuối cùng cũng mang binh sĩ cùng Triệu Vân tới Trung Sơn.
Tình hình trở nên bất ngờ, quân Tào một đường truy kích quân Giang Đông, Phan Chương phải cơ linh, thay đổi đường đi mới vứt bỏ được truy binh của bọn họ.
Triệu Vân nghe tình huống của Phan Chương thì suy nghĩ dao động đối với phán đoán của mình với Lục Tốn liền nghi ngờ, đúng lúc này Lục Tốn lại kiên quyết đứng ra ủng hộ:
- Tướng quân chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt nếu như không nắm lấy thì cơ hội sẽ trôi qua chỉ sợ khi đó càng thêm khó khăn.
Triệu Vân trùng trùng điệp điệp nói:
- Ta không thể dùng phán đoán cá nhân mà quyết định sinh tử của mấy vạn binh sĩ.
Lục Tốn nghiêm túc nói:
- Tướng quân từ khi nào lại do dự như vậy rồi, thân là chủ soái là linh hồn của tam quân, nếu như không nhận chối bỏ phán đoán của mình thì ai dám khẳng định mình, trong ấn tượng của thuộc hạ, tướng quân là người quyết đoán rõ ràng, hôm nay tự tin lại mất ở phương nào rồi?
Triệu Vân nhớ tới sự tín nhiệm của Trương Lãng thì quét đi vẻ uể oải, tinh thần no đủ mà nói:
- Ngươi nói rất đúng.
Triệu Vân liền đi tới cạnh Phan Chương thì thầm vài câu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.