Phong Lưu Tam Quốc

Chương 7: Nhạc Tiến




Đội trưởng binh lính kia sững sờ sau đó hoài nghi nhìn mấy người Trương Lãng, ngoại trừ Điển Vi và Cao Thuận thì những người khác không có binh khí, lại có nữ nhân trong lòng không khỏi tin tưởng vài phần, đành mở miệng ngăn cản đám binh sĩ bắt người rồi nói:
- Không biết cao tính đại danh của tráng sĩ, để cho ta đi thông báo một phen.
Trương Lãng không khỏi bội phục quân Tào huấn luyện nghiêm chỉnh, binh sĩ tuy nói rất khách khí nhưng thần sắc không hề có ý buông lỏng cảnh giới, có thể thấy được huấn luyện tốt cỡ nào.
Đúng lúc Trương Lãng định báo tên của mình thì từ tiền phương truyền ra một thanh âm hùng hậu;
- Các ngươi ở chỗ này làm gì, có chuyện gì xảy ra?
Binh lính kia thấy có người tới liền vội vàng hành lễ:
- Tham kiến Nhạc tướng quân.
Tiểu đội trưởng kia nói tiếp;
- Nhạc tướng quân sự tình là thế này, thuộc hạ đêm nay canh gác phát hiện mấy người này bọn họ nói tới đây tụ hợp, thuộc hạ đang hỏi tên của bọn họ để thông báo cho tướng quân.
- Biết rồi ngươi đi canh gác đi, chuyện ở đây giao cho ta.
Tướng quân kia cất tiếng nói.
Binh sĩ hành lễ rồi quay người rời đi.
Trương Lãng thầm nghĩ, xem ra người này chính là Nhạc Tiến.
Người tới chính là Nhạc Tiến, buổi tối vừa vặn là lúc hắn tuần tra ban đêm nhàm chán đi dạo một chút liền phát hiện ra chuyện này.
Mượn ánh lửa lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của người này, mặt vuông lông mày thô, trên người có khí thế hung hãn.
Trương Lãng chắp tay nói:
- Người đến có phải là Nhạc Tiến Nhạc Văn Khiêm tướng quân?
Nhạc Tiến sửng sốt thầm nghĩ người này là ai sao lại biết tên của ta liền không dám lãnh đạm nói:
- Đúng là Nhạc mỗ không biết mấy vị là ai.
Trương Lãng cười cười thầm nghĩ Nhạc Tiến đúng là trung hậu thành thực, liền không khỏi đùa giỡn nói:
- Nhạc tướng quân, đây chính là đạo đãi khách sao?
Nhạc Tiến cảm thấy xấu hổ mặt đỏ lên liền khua tay nói:
- Các vị, mời mời.
Điền Phong quan sát Trương Lãng mặc dù không nhìn thấy nét mặt của hắn nhưng có thể tưởng tượng ra biểu lộ tự tin của hắn thì không khỏi bội phục càng có cảm giác không nhìn thấu được Trương Lãng, không nói đến chuyện hắn làm sao biết Nhạc Tiến mà chỉ dựa vào vài câu đối thoại khiến cho Nhạc Tiến tiến thối mất nghi, đây không phải là thứ thường nhân làm được.Bọn họ không ngừng xuyên qua đám lính gác, lại chuyển vào một tòa doanh trướng đây chính là doanh trướng chuyên môn của Nhạc Tiến, đợi mấy người nhập tọa xong, Nhạc Tiến mới tràn đầy sương mù liền nói
- Các vị làm sao biết Nhạc Tiến ta?
Trương Lãng thần bí cười nói:
- Nhạc tướng quân võ nghệ cao cường, dũng mãnh hơn người thử hỏi trong thiên hạ có ai không biết Nhạc Tiến Nhạc Văn Khiêm tướng quân?
Nhạc Tiến cũng chỉ hỏi vậy không muốn tìm căn nguyên ngọn nguồn nên cười khiêm nhường nói:
- Các hạ quá khe, Nhạc Tiến làm gì được như vậy chẳng qua cũng chỉ là đầy tớ của chúa công mà thôi.
Trương Lãng cười ha hả hai tiếng rồi nói:
- Gần đây chúng ta nghe Tào tướng quân cử sự, đặc biệt mang theo gia quyến từ ngàn dặm tới đây tụ hợp, mong rằng Nhạc tướng quân dẫn kiến Tào tướng quân.
Nhạc Tiến động dung nói:
- Tráng sĩ tràn ngập nhiệt huyết như vậy khiến cho Nhạc mỗ vô cùng bội phục, tại hạ dĩ nhiên dẫn kiến với chúa công chỉ là không biết cao tính đại danh của mấy vị.
Trương Lãng thầm mắng mình hồ đồ một tiếng rồi nói:
- Tại hạ Trương Lãng, vị bên trái này chính là quản gia Điền Phong, bên phải chính là hộ viện Cao Thuận và Điển Vi, bên cạnh Cao Thuận chính là Cao phu nhân.
Sau đó chỉ Dương Dung xinh đẹp rồi nói:
- Đây chính là thê tử Dương Dung.
Điền Phong mặc dù sững sờ mình trở thành quản gia hai người kia trở thành hộ viện nhưng nghe Trương Lãng giới thiệu mình thì cũng mỉm cười chắp tay hành lễ.
Nhạc Tiến khẽ ngắm Dương Dung và Trương Sở, lại cẩn thận dò xét Điển Vi Cao Thuận và Điền Phong. Trương Lãng tất nhiên không cần nói nhiều cảm giác ấn tượng đầu tiên với hắn là người này không phải người thường, có khí chất vượt xa cổ nhân, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm của hắn có cảm giác người này đã trải qua huấn luyện thiết huyết, trải qua sinh tử mới được như vậy. Trong lòng hắn thầm bội phục Trương Lãng lại nhìn thấy Điển Vi tướng mạo phi phàm thể trạng cường tráng, mà Cao Thuận mặc dù không được như vậy nhưng trong mắt của hắn thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, cho thấy thân thủ nhất định nhanh nhẹn. Cuối cùng hắn dò xét Điền Phong thì thấy người này đang mỉm cười nhìn mình, trong mắt tràn ngập trí tuệ, cho thấy đây là một hiền sĩ.
Nhạc Tiến cẩn thận dò xét trong lòng cân đo mà thăm dò nói;
- Cao tráng sĩ và Điền tráng sĩ không biết võ nghệ thế nào?
Trương Lãng tất nhiên hiểu tại sao hắn hỏi như vậy, bởi vì sau lưng của Điển Vi đeo song kích mà Cao Thuận cũng đeo thiết thương, mình thì hai tay trống trơn không mang binh khí, Điền Phong thì không cần nói nhiều, thân là võ tướng Nhạc Tiến dĩ nhiên muốn xem võ kỹ của bọn họ, cũng có thể báo cáo trước mặt Tào Tháo.
Trương Lãng đã tính trước mà nói:
- Nhạc tướng quân nếu có hứng thú thì có thể di giá ra ngoài lều, ta nói bọn họ đùa nghịch cho tướng quân xem.
Nhạc Tiến cười nói:
- Như vậy thì rất tốt, ta cũng muốn nhận thức võ nghệ của hai vị tráng sĩ.
Nhạc Tiến đứng lên đi ra ngoài lều, Trương Lãng cùng với Điền Phong hai người cũng theo phía sau.
Tìm một nơi trống trải, Nhạc Tiến mệnh cho binh sĩ điểm lửa lên, vây thành một vòng tròn.
Trương Lãng cùng Cao Thuận đánh mắt cho nhau, trong lòng lộ ra vẻ hiểu ý, từ từ gỡ song thương xuống mà nói:
- Nhạc tướng quân, để tại hạ múa thương cho tướng quân xem.
Nhạc Tiến gật đầu đồng ý.
Cao Thuận hét lớn một tiếng rồi nhảy vào vòng trong, bắt đầu múa thương, chỉ thấy song thương của hắn vung lên, kình phong bắn ra bốn phía như ngân xà cuồng loạn nhảy múa, nhanh như thỏ chạy tĩnh như xử nữ.
Song thương Cao Thuận phát ra vô cùng tinh tế, đâm quét đều vô cùng bản lĩnh, mọi người nhìn mà như si mê say sưa trầm trồ khen ngợi không ngừng càng xem Nhạc Tiến càng ngứa ngáy tay chân nhịn không được mà cầm lấy Mai Hoa thương hướng về phía Cao Thuận ở trong trường mà hô lớn:
- Cao tướng quân Nhạc mỗ tới lĩnh giáo.
Cao Thuận đang múa tới mức hưng phấn, thấy Nhạc Tiến xông ra hắn cũng không khách khí mà nói:
- Cao Thuận đắc tội.
Hắn bay người lên giống như bôn lôi thiểm điện hướng về phía Nhạc Tiến, Nhạc Tiến trong lòng chuyển động không lùi mà tiến tới, Mai Hoa thương vung lên tạo thành vô số quang ảnh chính diện đụng nhau với Cao Thuận.
- Đương đương đương.
Từng thanh âm như ngọc châu rơi xuống bàn vang lên, hỏa hoa bắn ra bốn phía, hai người trong nháy mắt giao thủ với nhau đều biết đối phương sức lực không kém gì mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.