Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 295: Sát Cơ Tứ Phía (2)




Phạm Thức Đức xúc động thở dài:

- Chẳng lẽ cây mọc thành rừng, gió vẫn không thổi bật rễ sao? Đại nhân là thanh niên tài tuấn cần phải gặp những chuyện này. Ta xem như minh bạch, đại nhân đang ở Tả Vệ Suất Phủ, tại sao phải an bài chuyện này. Chỉ là ta lo lắng, vạn nhất sự tình huyên náo lớn rồi, một kẻ Tả Vệ Suất nho nhỏ cũng chỉ như muối bỏ biển.

Tần Tiêu nhíu mày lắc đầu:

- Trong kinh hiện giờ có mấy nơi lớn, thứ nhất là Vũ Ý Tông Bắc Nha, thứ hai là Lý Trọng Tuấn nam nha. Lại có là đông cung sáu suất. Mà đông cung sáu suất lại nằm trong tay của ta - Tả Vệ Suất cầm đầu. Đồng thời thực lực của đông cung cũng yếu nhất. Mà một số người che giấu thực lực trong triều, trong quân thân tín khá nhiều như Võ Tam Tư, Thái Bình công chúa cùng Đường Hư Đê. Nhất là Đường Hưu Đê uy vọng của hắn trong quân, không ai sánh kịp. Nếu như thật muốn phát sinh cái đại sự gì, lực lượng của hắn hết sức quan trọng. Lập trường của hắn cũng trực tiếp quyết định cân đối của hai phe. Mà bây giờ, hắn bị điều đến đông cung. . . Phạm tiên sinh, ngươi cho rằng điều này nói rõ cái gì?

Phạm Thức Đức bừng tỉnh đại ngộ gật nhẹ đầu:

- Xem ra ... Vũ Hoàng cũng am hiểu sâu thuật đế vương, quả nhiên là làm một chuyện tình sáng suốt, thực lực cân đối. Cũng khó trách đám người Trương Giản Chi, Diêu Sùng cùng Đường Hưu Đê đi tìm đại nhân, để cho đại nhân xử lý cái cán này. Hiện tại xem ra, Tam đại nguyên lão cũng có thể biết rõ, án này có khả năng liên quan đến đến người nào đúng không? Như vậy thì có Đường Hưu Đê thân là hậu thuẫn, đại nhân cũng có thể thêm mấy phần dũng khí.

Tần Tiêu cười khổ một hồi:

- Có hậu thuẫn như thế cũng như gác dao mổ trên cổ mà thôi. Sự tình làm tốt, Tam đại nguyên lão đương nhiên là giúp ta một tay, làm không tốt thì đám người hoặc chẳng quan tâm hoặc là bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện từ nhiên. Trên triều đình cũng chưa có người chính thức thật là tốt, địch nhân cùng bằng hữu. Chỉ có lập trường cùng lợi ích. . .Chúng ta là những kẻ đáng thương, bị kẹt giữa những điều đó. Phạm tiên sinh, ngươi biết ta hiện tại đang suy nghĩ gì sao?

- Ty chức đần độn, mời đại nhân chỉ giáo.

Mày kiếm Tần Tiêu giận dữ, hắn lạnh lùng khẽ nói:

- Ta là đang nghĩ, nếu ta có một ngày cũng đùa bỡn bọn chúng trong lòng bàn tay, gậy ông đập lưng ông. . . Vậy hẳn là một việc rất sung sướng.

Dứt lời, Tần Tiêu chắp tay sau lưng đi về phía trước.

Phạm Thức Đức âm thầm nuốt từng ngụm nước, ngượng ngùng nói:

- Mặc Y cô nương, ngươi có cảm thấy hay không, đại nhân từ khi từ Giang Nam trở về, đều đã thay đổi toàn bộ?

Mặc Y cười nhạt lắc đầu:

- Đại nhân không có đổi. Chỉ là hoàn cảnh bức bách hắn trước mặt chúng ta xuất hiện nhiều điều mới. Phạm tiên sinh, ngươi không có thấy sát khí và khí phách trên chiến trường của đại nhân... Đại nhân rất bá đạo, đồng thời cũng là một nam nhân rất nội liễm. Chỉ có điều đại đa số thời điểm, hoàn cảnh không thể như biểu hiện bên ngoài của hắn....

Phạm Thức Đức ngây ngẩn cả người:

- Có sao? Ta như thế nào một mực không có phát hiện ra?

Bộ khoái Trường An huyện nha phái đi trở về nhanh hơn mấy người Tần Tiêu tưởng tượng, ba người vừa ngồi xuống huyện nha Trường An thì phi mã hồi báo: Có tin tức Tô Vạn Niên!

Tô Vạn Niên mang theo cả nhà lão ấu rời kinh tới Giang Nam tiền nhiệm, trên quan đạo tại Trường An đi thông Lạc Dương bị tập sát, cả nhà 17 miệng ăn, lão ấu không lưu chết ngay tại chỗ, thi thể đã thu nhập Lạc Dương huyện!

Trong đầu Tần Tiêu nổ vang ầm ầm một tiếng: Quả là thế! Xem ra, sự tình thật đã diễn biến theo hướng phiền toái.

Tần Tiêu ngồi yên mặt ghế, hắn thì thào thầm nghĩ: Chân tướng của sự tình, xem ra đã không còn trọng yếu nữa...bản án này giống như là một đoàn dây thừng, kéo một sợi là rối thêm một sợi, chỉ biết ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ trong lòng của Tần Tiêu.

Bùi Tụng đi cùng Phạm Thức Đức thấy Tần Tiêu rơi vào trầm mặc cực khác bình thường thì đều có một chút giật mình. Yên tĩnh sau nửa ngày, Bùi Tụng đi tới nhẹ giọng hỏi:

- Tần đại nhân. Hiện tại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, nói:

- Bùi đại nhân, ngươi trước suất đầu mục Trường An huyện bắt người, mang theo công văn của Đại Lý Tự đi Lạc Dương huyện tiếp nhận án này. Ta phải xử lý một chuyện trọng yếu, sau đó mới tới Lạc Dương tụ hợp cùng Bùi đại nhân.

Bùi Tụng tựa hồ cũng phát giác sự tình không giống bình thường, hắn cả kinh hỏi:

- Tần đại nhân, án này hẳn là ... không phải như dân án bình thường?

Tần Tiêu lắc đầu:

- Tạm thời khó mà nói. cũng không cách nào giải thích, ngươi đi trước đi.

Bùi Tụng chắp tay lạy dài:

- Hạ quan tuân mệnh...

Bùi Tụng rời đi, Tần Tiêu mang theo Phạm Thức Đức cùng Mặc Y, phi tốc chạy tới đông cung, đến Tả Xuân Phường đi gặp Đường Hưu Đê ngôi sao sáng trong quân.

Đường Hưu Đê tựa hồ đang đợi Tần Tiêu đồng dạng, trên khuôn mặt cổ đồng tuy rằng ẩn ẩn có vẻ tươi cười, nhưng trước sau như một vẫn có một loại cảm giác không giận mà uy, trong ánh mắt cũng lộ ra một cỗ nghiêm trọng.

Tần Tiêu suy tư một hồi rồi mở miệng nói:

- Đường đại nhân, Tần Tiêu hôm qua tiếp nhận đi thăm dò án giết người liên hoàn, hiện tại xem ra tựa hồ cũng không đơn giản. Tần Tiêu lo lắng, đoạn đường này tra được, sẽ xảy ra đại sự. Vì thế, có chút bàng hoàng cùng do dự. Không biết Đường đại nhân, có thể chỉ bảo Tần Tiêu hay không?

Đường Hưu Đê vuốt râu dài, lạnh nhạt cười nói:

- Tần Tiêu, ngươi thật sự là rất không tồi. Khó trách Trương lão quái cùng Diêu Sùng cũng muốn ủng hộ ngươi. Thực không dám đấu diếm, về cái bản án này , lão phu mặc dù không có bất luận manh mối cùng chứng cớ gì, nhưng mà dựa vào tưởng tượng, cũng mơ hồ đoán được một sự tình. Nó chính xác là có khả năng sẽ dính dấp đến nhân vật đại cục trong triều đình. Ngươi có thể trong vòng một ngày ngắn ngủn đạt được nhiều manh mối cùng nhận thức như vậy đích thật là rất khó được. Bất quá, lão phu chỉ có thể nói một câu đối với ngươi: ngươi bây giờ chính là Đại Lý Tự khanh, triều đình phái đi ra tra án tử. Nên làm gì liền làm cái đó. Những chuyện khác. . . Không mượn ngươi xen vào, cũng không cần quản. Ngươi minh bạch ý tứ của lão phu chứ?

Tần Tiêu hít thật sâu một hơi khí lạnh, chắp tay đáp:

- Tần Tiêu đã minh bạch, đa tạ biết Đường đại nhân chỉ điểm. Tần Tiêu sẽ chạy tới Lạc Dương tra ra manh mối của án này.

Đường Hưu Đê vuốt râu cười dài:

- Trẻ nhỏ dễ dạy. Đi thôi!

Ba người ra đông cung, Phạm Thức Đức cả kinh hỏi:

- Đại nhân, lời nói của Đường đại nhân đây là ý gì?

Tần Tiêu hít sâu một hơi:

- Chín chữ: "không mượn ngươi xen vào, cũng không cần quản" đã nói hết thảy rồi. Xem ra trong triều đang có biến cố trọng đại, thậm chí là. . . Kịch biến! Mà khởi xướng của tràng kịch biến chính trên tay ta, nó là án giết người liên hoàn nhìn như không quan trọng gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.