Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 459: Quyết đấu đỉnh phong (3)




Khuyết Đặc Lặc nghe được thanh âm, phát ra tiếng kêu gọi hướng phía trong trận giết đến.

Trương Nhân Nguyện thấy thế kinh hãi giận dữ, người đến cư nhiên chính là Khuyết Đặc Lặc. Một mình một ngựa giết vào trong vòng vây của chính mình. Lời này truyền ra, quân tâm ở đâu? Tướng uy sao còn tồn tại?

Trương Nhân Nguyện thẹn quá thành giận, hét lớn lên:

- Chúng tướng sĩ, theo bản tướng tiến lên, giết Di Niết và Khuyết Đặc Lặc!

Trình Bá Hiến tay cầm hai lưỡi búa cách Khuyết Đặc Lặc gần nhất, mắt hổ trợn trừng, rống to một tiếng đã hướng về phía hắn bổ tới một búa.

Khuyết Đặc Lặc tiện tay một thương chống đỡ đại phủ, lạnh lùng nói:

- Tướng vừa đến hãy xưng tên ra! Dưới thương của ta, không thích giết vô danh tiểu tốt!

Trình Bá Hiến giận dữ:

- Hậu nhân của Đại Đường khai quốc chi thần Trình Tri Tiết, Hữu Uy Vệ Lang Tướng Trình Bá Hiến là ta. nguồn TrumTruyen.vn

- Không quen biết!

Khuyết Đặc Lặc trừng mắt, một đầu thương đã đâm đến, phi khoái tuyệt luân. Trình Bá Hiến kinh hãi, ngẩng đầu lên một cái tránh né qua. Nhưng đã cực kỳ chật vật.

Hữu quân Vạn Lôi lại cưỡi lên chiến mã, giương lên thanh đại đao của đặc chủng doanh kia, hướng phía Khuyết Đặc Lặc giết qua đó. Khuyết Đặc Lặc làm nhiều việc cùng lúc, vừa mới đẩy ra Trình Bá Hiến, đã lập tức trở lại một thương về phía sau, ngăn cản trường đao của Vạn Lôi! Phanh! Hỏa Tinh bắn ra bốn phía!

- Vô danh tiểu tốt, còn không lui ra!

Khuyết Đặc Lặc tiếng Hán thực tại không thuận miệng, thế nhưng cái loại khí thế không cho cãi lại này, thực sự có chút áp nhân, đông dạng cũng khiến Vạn Lôi nổi trận lôi đình.

- Con sói nhỏ cuồng vọng, gia gia tiễn ngươi đi gặp diêm vương!

Vạn Lôi lại rống lớn một tiếng, cầm trong tay trường đao múa đến giọt nước không lọt, giống như cuồng phong bạo vũ nhắm phía Khuyết Đặc Lặc giết đến.

Khuyết Đặc Lặc chấn hưng tinh thần, thấy chiêu phá chiêu, nhất nhất hóa giải, thủy chung hữu kinh vô hiểm. Ở bên cạnh Trình Bá Hiến vừa bị nhục nhã, lúc này đã đầy một bụng lửa giận, hầu như muốn đem cái bụng phá nổ, hô rống một tiếng, huy vũ song bản phủ hướng phía Khuyết Đặc Lặc giết đến!

Khuyết Đặc Lặc hét lớn một tiếng, trong tay ngân thương múa thành từng đoàn hàn quang lệ ảnh, trái ngăn phải đâm, đem thế tiến công của nhị tướng nhất nhất hóa giải. Còn thường thường đâm ra một thương, cư nhiên không chút nào rơi vào hạ phong.

Trương Nhân Nguyện thấy Trình Bá Hiến và Vạn Lôi cuốn lấy Khuyết Đặc Lặc, tinh thần đại chấn, muốn xông tới giết Di Niết. Bên người Di Niết đã không có mấy thiết vệ, sợ đến oa oa một trận kêu to:

- Hảo đệ đệ, cứu ta!

Khuyết Đặc Lặc đang chém giết cao hứng nghe được tiếng gọi, lớn tiếng quá một câu, một thương đánh bay một cây thiết phủ của Trình Bá Hiến, lại hướng phía đầu vai Vạn Lôi giả đâm đến một thương. Vạn Lôi vội vã tránh né thoát ra, mà chỉ cần thời gian trong khoảng nửa khắc này, Khuyết Đặc Lặc đã phóng ngựa mà đi, vẫn như trước cầm một cây đại kỳ phóng về phía Di Niết. Một người Đột Quyết hướng phía hắn chạy tới:

- Đặc Lặc, đem kỳ giao cho tiểu nhân!

Khuyết Đặc Lặc đem kỳ ném qua, hai tay chấp thương càng thêm hổ hổ sinh uy, tựa như một đạo hắc mang, hướng phía Di Niết bên kia giết đến.

Trương Nhân Nguyện một sóc đâm ngã thiết vệ ở bên cạnh Di Niết, ngay sau đó một thương muốn đâm tới trên người Di Niết!

Mắt thấy ngọn giáo kia sẽ đâm tới phía sau Di Niết đang chạy trối chết, thì đột nhiên "vù" một tiếng, trên cổ tay phải của Trương Nhân Nguyện đã trúng một tiễn. Nhất thời một thân kêu to, không tự chủ được đã đem thiết sóc ném tới trên mặt đất.

Khuyết Đặc Lặc giống giống như Hắc Thần hàng thế, chạy đến bên cạnh Di Niết, hướng phía Trương Nhân Nguyện hét lớn:

- Nếu không phải vội vã cứu Nhị vương tử, một tiễn này sẽ lấy tính mệnh của ngươi!

Trương Nhân Nguyện ghìm cương trụ mã, tả hữu kỵ binh dũng mãnh trung hậu vội vã đem hắn bao bọc ở hạch tâm. Nhìn kỹ một cái, mũi tên kia cư nhiên hoàn toàn xuyên thấu xương cổ tay phải của Trương Nhân Nguyện!

Trương Nhân Nguyện nghiến răng nghiến lợi nổi giận mắng:

- Tiểu tặc! Bắn lén tên trộm, thì tính là anh hùng cái gì!

Dứt lời khom người một cái, đã từ trên mặt đất nhặt lên thiết sóc, một miệng cắn lên mũi tên kia, hét lớn một tiếng mạnh mẽ đem nó rút ra:

- Qua đây, cùng bản tướng đại chiến một hồi!

Khuyết Đặc Lặc kiêu ngạo vô cùng cười to nói:

- Chỉ bằng bộ xương già lão của ngươi? Bỏ đi sao! Nếu không phải Khả Hãn một lòng muốn cho Nhị vương tử lập công, nào dễ dàng để các ngươi thực hiện được như vậy! Bản Đặc Lặc chưa bao giờ giết chó rơi xuống nước, ngày hôm nay tạm tha cho ngươi!

Nói xong vài câu tiếng Hán âm dương quái khí, đem Trương Nhân Nguyện chọc tức đến sắc mặt đều tím đen, kỵ binh dũng mãnh bên người cũng đều giận dữ, muốn xông lên phía trước cùng hắn liều mạng. Sớm có một đám quân Đường hướng phía Di Niết và Khuyết Đặc Lặc giết đến. Khuyết Đặc Lặc hai tay đều đã được giải phóng. Lúc này tựa như dệt hoa trên gấm, cầm lấy ngân thương trong tay đánh ra, lại lấy đi rất nhiều anh hồn quân Đường!

Mặc dù như vậy, tiền bộ Đột Quyết hơn một vạn người, cũng không còn lại bao nhiêu.

Lúc này tuy rằng lại nhìn thấy soái kỳ mà tụ tập đến gần bên cạnh Di Niết, nhưng vẫn đang bị bao vây quá chặt chẽ.

Cổ tay Trương Nhân Nguyện một trận đau đớn như kim châm, tựa hồ đã không thể động đậy, cắn chặt hàm răng, hét lớn lên một hồi:

- Lên! Giết sạch Đột Quyết nô gia!

Đúng lúc này, phía Bắc đại quân Đột Quyết rốt cục giết đến!

Lý Tự Nghiệp đang muốn gia nhập trong vòng chiến, tái đấu với Khuyết Đặc Lặc, nhưng thấy hậu quân chạy đến, oán hận một tiếng, vung Mạch Đao lên:

- Các huynh đệ, trước tiên đến đối phó đám súc sinh phía sau đã!

Ba vạn Đột Quyết lang kỵ mới đến, ở trong bóng tối dường như quái thú, điên cuồng hướng phía quân Đường đánh tới!

Mạch Đao trận dưới tay Lý Tự Nghiệp kiên trì chống đỡ. Nhưng đám kỵ binh người Đột Quyết này thế tới thật sự là quá mức hung mãnh, Mạch Đao đội tử thương cực lớn, tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng vang lên!

Di Niết nhất thời điên cuồng mà cười lớn:

- Ha ha ha! Tả hiền vương lang kỵ sư đã đến! Quân Đường tất cả đều phải chết, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!

Khuyết Đặc Lặc trợn trừng mắt lạnh lùng nhìn quân Đường ở xung quanh:

- Nhị vương tử, tiểu đệ trước đưa ngươi ra khỏi trận chiến, đến hậu quân chỉ huy!

Dứt lời hét to một tiếng, liền dẫn theo Di Niết giết đi ra ngoài.

Trương Nhân Nguyện đang chuẩn bị hạ lệnh chết sống cũng phải lưu lại Khuyết Đặc Lặc và Di Niết, không ngờ phía sau một tiếng rống lớn như khai thiên phá thạch:

- Tặc tử chạy trốn đi đâu! Để mạng lại cho ta!

Một mặt Soái kỳ Hoàng Long phụ đồ chữ Tần giống như cuồng long bay lượn, thiểm điện chạy vào vòng chiến trận!

- Tần Tiêu!

Trương Nhân Nguyện trong lòng một trận đại hỉ:

- Mau mau bắt lấy Di Niết! Kẻ ở dưới lang kỳ của đối phương chính là hắn!

Lời còn chưa dứt, Hoàng Long soái kỳ kia cùng với kim giáp hồng bào phi nước đại vượt qua người hắn, lao thẳng về phía Khuyết Đặc Lặc!

Khuyết Đặc Lặc đâu có thèm để ý là ai vừa tới, không chút kiêng nể dẫn theo Di Niết ở trong trận tả xung hữu đột, mắt thấy sẽ lao ra được bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.