Lý Tự Nghiệp nghe vậy thì cười ha hả, chỉ vào Phạm Thức Đức nói:
- Lão toan hủ, ta còn tưởng rằng ngươi thông minh, không nghĩ tới còn ngu xuẩn hơn lão Lý ta. Vừa rồi đại nhân không phải đã nói cho hắn biết Mạc Vân Nhi ở nơi nào sao? Hắn đi tìm Mạc Vân Nhi thì những chuyện này còn không phải rõ ràng sao.
Phạm Thức Đức cực kỳ lúng túng, nói:
- Đại nhân nói nhỏ như vậy thì hắn ở xa thế làm sao nghe được?
- Ngươi còn không hiểu sao! Đại nhân công lực thâm hậu, âm thanh có thể nhanh chóng truyền xa vài dặm! Được rồi, không nói chuyện với lão toan hủ không biết võ công như ngươi. Ngươi không có nghe hắn nói hai chữ " tạ ơn " sao?
Phạm Thức Đức mờ mịt lắc đầu.
Lý Tự Nghiệp đắc ý cười ha hả:
- Mẹ kiếp, lỗ tai của ngươi bị điếc rồi!
Tần Tiêu nghe vậy liền nói:
- Lý huynh không nên giễu cợt Phạm tiên sinh, Phạm tiên sinh không có luyện võ nghệ cho nên thính lực không bằng chúng ta. Đổi lại Lý huynh muốn ngâm một bài thơ hay rất khó khăn đấy.
Lý Tự Nghiệp co rụt cổ lại, ngượng ngùng nói:
- Ta... ' Pháp Khắc " đấy, còn " dâm " thơ, thơ dâm ta còn kém nhiều.
Lý Tự Nghiệp ngã chỏng vó nằm ở trong khoang thuyền, tâm tình rất phiền muộn. Dùng câu hắn hay nói là: rơi vào thuyền giặc, muốn ngồi nghiêng một chút cũng không được, ngay cả ngủ lệch một cái thì thuyền cũng nghiêng theo.
Người đàn ông sau mái chèo nhìn buồn cười, nhịn không được cười mấy tiếng. Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đứng ở mũi thuyền quan sát phong cảnh ven đường cũng không khỏi cất tiếng cười vang.
Lý Tự Nghiệp bật người nhảy lên chạy tới đuôi thuyền nói với thuyền phu:
- Để ta chèo thuyền, ngươi đi vào trong khoang thuyền nằm đi. Cứ ngồi mãi một chỗ thế nào chắc ta biến thành một viên thuốc mất.
Người chèo thuyền cười to:
- Vị đại ca này, chèo thuyền cũng không phải chỉ có sức mạnh là đủ đâu. Cái thuyền nhỏ của ta sơ sẩy một chút là lật thuyền, ngươi cứ trở vào khoang thuyền mà ngủ đi, tỉnh giấc là sẽ tới Ngạc Châu rồi.
Lý Tự Nghiệp dựng dứng râu lên, hai tay nắm lấy bả vai người chèo thuyền, trong lúc hắn còn đang sững sờ thì bỏ hắn vào trong khoang thuyền:
- Ngươi vào trong đó cho ta, đừng tưởng ta tới từ Quan Tây là không biết chèo thuyền. Đừng nói là vạch vạch mấy cái, ngay cả khiêng thuyền của ngươi tới Ngạc Châu ta cũng làm được.
Nói xong Lý Tự Nghiệp phun ra một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa vài cái sau đó hắn sải bước đi về đuôi thuyền, nhưng bất ngờ lại la toáng lên:
- Má ơi, sao thuyền như chìm xuống thế này?
Tần Tiêu ở đầu thuyền cũng cảm giác một hồi khác thường, hắn lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Sao thuyền dừng lại không tiến về phía trước nữa?
Sau đó hắn đi về phía đuôi thuyền, người chèo thuyền liền tranh thủ đám người lại:
- Đừng tới đây, mau đi xa ra, thuyền sắp lật một đầu rồi, vị đại ca mặt đen đó nặng quá.
Lý Tự Nghiệp cắn răng, hai tay nhấc mái chèo lên nói:
- Công tử gia, ngài an tâm ở lại đó, không có chuyện gì đâu.
Dứt lời, hai tay hắn ra sức vung mạnh, một đôi mái chèo quấy bọt nước khiến sóng thêm bồng bềnh, thân thuyền lật sang một bên.
Tần Tiêu hô to:
- Lý huynh mau dừng tay!
Lý Tự Nghiệp nào có biết chèo thuyền, hắn dùng lực mạnh quá khiến thuyền mất phương hướng là bắt đầu nghiêng đi.
Lý Tự Nghiệp nghiến răng nói:
- Con mẹ nó thật là tà môn, lão tử thật không tin không thể làm mày chạy được.
Dứt lời, hai tay hắn lại ra sức vung mạnh, cả con thuyền mạnh mẽ dùng dình, thiếu chút nữa thì quăng cả Phạm Thức Đức xuống nước. Người chèo thuyền cũng hô gấp:
- Đại ca, ngươi ngừng đi a, cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ rơi xuống nước cả đó.
Lý Tự Nghiệp cái này cũng cảm giác có điểm không ổn, bởi vì dưới chân truyền tới cảm giác man mát. Hắn cúi đầu xem xét, toàn bộ đuôi thuyền đều chịu lực hạ xuống, hai chân đã đứng ở trong nước. Hắn là một người tới từ Quan Tây căn bản là không biết bơi lặn, vì thế không khỏi bối rối, thời điểm thân thuyền nghiêng đi thì hắn cũng mất cân bằng. Lý Tự Nghiệp dùng sức vung cái mái chèo, chỉ là vẫn không có tác dụng. Hai tay Lý Tự Nghiệp bay múa một hồi rồi kêu "ah ah", cuối cùng là...
Tùm!!!
Một tiếng vang thật lớn, Lý Tự Nghiệp ngã cả người vào nước.
Lý Tự Nghiệp chỉ cảm thấy bên tai bùng bùng tiếng nước chảy, hai chân giẫy dụa lung tung, dùng hết sức lực nhưng thân thể vẫn không ngừng chìm xuống.
Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt, muốn mở miệng kêu to thì một dòng nước sông lạnh lẽo đổ vào miệng, những lời hắn vừa mới ra khỏi miệng liền biến thành bong bóng nổi lên trên.
Đúng lúc này, Lý Tự Nghiệp đột nhiên chứng kiến trước mắt có cái gì trôi nổi, như là rong bèo đen đen. Nước chảy cuốn tới lộ ra một khuôn mặt người chết trắng bệch trôi về phía hắn.
Là một cái đầu người chết!
Lý Tự Nghiệp kinh hãi, quên cả chuyện sắc nước, hắn đang chuẩn bị lên tiếng kêu to, không ngờ cánh tay bị bắt lấy, thân thể cũng đột nhiên vọt lên trên.
Tần Tiêu đem Lý Tự Nghiệp ném vào trong khoang thuyền, vừa bực mình vừa buồn cười mà nói:
- Lý huynh, nước sông đầu xuân hương vị cũng không tệ lắm phải không!
Đôi mắt của Lý Tự Nghiệp nhanh như chớp hấp háy mấy cái, hắn há miệng nhổ ra mấy ngụm nước sông, sau đó dừng lại một hơi lớn tiếng nói:
- Sông... Đáy sông, có thi thể!
Lập tức hắn lại há miệng nôn ọa tới khi ra cả mật xanh, mật vàng mới dừng lại.
Tần Tiêu nhướng mày, một lần nữa xoay người nhảy vào nước, động tác của hắn nhẹ nhàng như chim ưng.
Phạm Thức Đức cầm cây quạt vỗ vỗ bả vai của Lý Tự Nghiệp:
- Ai chà chà, Hắc Đản (trứng đen) tướng quân, ngươi thật đúng là cần cù a, xoay người rơi xuống nước cũng có thể phát hiện thi thể. Ồ, ngươi không phải trước đó tra ra được dưới đáy sông có cái gì mới cố ý lật thuyền rơi xuống nước chứ?
Lý Tự Nghiệp giận dữ, chỉ vào Phạm Thức Đức mắng: nguồn TrumTruyen.vn
- Ta kháo, khắc pháp...Ta abcxyz tên nghèo hủ lậu kiết xác ngươi, dám nói móc ta. Oa oa!
Vừa mắng xong lại phun ra một miếng nước đắng, Phạm Thức Đức cười gian kiểu cười trên sự đau khổ của người khác.
Lúc này, mặt nước "Bành " một tiếng, trong tay Tần Tiêu tóm lấy một cỗ thi thể lên thuyền.
Người chèo thuyền quá sợ hãi, hắn chạy tới đầu thuyền hét lớn:
- Xui, xui! Vị công tử này, khi không ngươi mang cái thi thể lên đây làm gì?
Lý Tự Nghiệp còn đang nôn mửa không ngớt, Phạm Thức Đức hung hăng trợn mắt nhìn người chèo thuyền rồi đưa cho hắn một khối bạc vụn nói:
- Chớ có nhiều lời, thuyền này coi như là chúng ta mua.
Tần Tiêu ngồi xổm người xuống, đem dây thừng cột trên người thi thể ra, sau đó cởi chiếc vải trắng của nam thi ra nhìn.
Tần Tiêu chậm rãi xốc vải trắng lên cẩn thận quan sát. Nhìn thể trạng tướng mạo của thi ước chừng 30 tuổi, đang lúc tráng niên, chiều cao chừng năm thước sáu thốn, toàn thân trương phềnh, trên mặt xuất hiện một tầng mốc meo màu xanh lá. Hai tay co lại đặt ở trước ngực, trong tay nắm hai cây nến màu trắng, móng tay cũng là một màu xám ngắt.
Phạm Thức Đức cau mày nhìn rồi nói:
- Đã chết vì trúng độc!
Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Không sai. Hơn nữa là trúng độc mãn tính, độc tận xương tủy.