Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 604: Tỉ mỉ giải quyết tốt hậu quả




Thời gian gần đây, mỗi khi về đến nhà, Tần Tiêu đều vì một việc mà phát sầu: Buổi tối nên vào phòng của người vợ nào đây?

Như hôm nay, Lý Trì Nguyệt gả đến, còn chưa động phòng. Phu thê có danh mà chưa có thực; Lý Tiên Huệ, muốn đi bồi nàng thì cũng phải có lý do thích hợp; thế nhưng Lão oa lại đang ở trong phòng nàng, không tránh khỏi có chút bên nặng bên nhẹ; Thượng Quan uyển Nhi đã hơn một năm không gặp rồi, sau khi gặp lại còn chưa từng chăm sóc nàng, tựa như là cũng nên sang đó với nàng; Mặc Y, Tử Địch...Trời ạ, còn một đôi tỷ muội vô song nữa... Tần Tiêu không khỏi thấy khổ sở, rồi lại không nhịn được bật cười lên. Xem ra ngày hôm nay nên đến phòng của Uyển Nhi rồi. Bên Lý Trì Nguyệt thì e là phải qua vài ngày nữa đi, tiểu cô nương này dường như khá sợ mình.

Trở lại trong phủ, vừa vặn đã đến giờ ăn cơm, Tử Địch đứng ở trên bình đài nhà chính kiễng chân nhìn, thấy Tần Tiêu vào cửa, lập tức chạy vào trong nhà gọi:

- Về rồi, về rồi, ăn cơm thôi!

Tần Tiêu vào trong nhà, hai tỷ muội Mặc Y, Tử Địch ra đón, ba chân bốn cẳng giúp hắn cởi áo choàng, áo giáp cũng mũ giáp. Tần Tiêu thoải mái ngồi xuống bên bàn tròn, nhìn chung quanh, hỏi:

- Ồ, sao không thấy Trì Nguyệt đâu?

- Dạ, cô ấy...

Tử Địch nói:

- Người ta là tu đạo, ăn chay mà, hơn nữa không có thói quen nhìn người khác ăn mặn, vì thế đã sai đầu bếp mang cơm bố thí đến Nam Lâu Tú Các để ăn rồi. Hơn nữa cô ấy nói, sau này bọn thiếp phải ở trong này thanh tu đấy!

- À, thật đúng là lập dị nha.

Tần Tiêu cầm lấy chén rượu uống một ngụm, tiện miệng nói.

- Ôi tướng công, đừng nói như vậy!

Lý Tiên Huệ ngồi xuống nói:

- Dù sao Nguyệt nhi còn nhỏ, hơn nữa đó là do thói quen được dưỡng từ nhỏ, chúng ta hẳn là nên để cô ấy từ từ thích ứng với sinh hoạt trong nhà, không thể ép buộc được.

- Ta không vấn đề gì.

Tần Tiêu cười hắc hắc:

- Chỉ cần cô ấy cảm thấy thoải mái, không chạy đến chỗ hoàng đế để cáo trạng, thì ta hài lòng rồi.

Lý Tiên Huệ liếc Tần Tiêu một cái, ngượng ngùng nói:

- Điều này sao có thể? Chàng đừng thấy Nguyệt nhi còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ chịu gia giáo thật sự nghiêm khắc, là nữ tử rất hiểu biết! Trong mắt muội ấy, đã gả vào nhà chồng rồi, thì toàn bộ sẽ vì ý chí của phu quân, làm chuyện gì cũng đều hướng về chàng. Chàng không có tình cảm gì với muội ấy, là chuyện không thể miễn cưỡng, nhưng người ta là tiểu cô nương, từ nay về sau trái tim đều đặt lên người chàng rồi đó!

- À, thật sao, ha ha...

Miệng Tần Tiêu đã đầy thức ăn, thuận miệng ứng phó, trong lòng lại thầm nghĩ: Người tu đạo rất hiểu có lý luận âm dương, hơn nữa cô ấy là được gia giáo kiểu lễ giáo phong kiến điển hình, coi chồng là trời tuyệt đối không ngỗ nghịch...Xem ra đó thật sự là một nữ tử cực kỳ truyền thống. Ta nên thấy may mắn, nhưng sao vẫn luôn cảm thấy buồn chứ?

Một nhà năm người ngồi quanh bàn, bát đũa leng keng vang lên, yên tĩnh ăn cơm. Tần Tiêu nhìn không khí hôm nay có chút là lạ, bèn nói:

- Ồ, hôm nay sao không ai nói gì vậy? Hay là đều có tâm sự hết?

Tử Địch nhanh mồm nhanh miệng cười nói:

- Thật ra mọi người đều đang nghĩ buổi tối chàng vào phòng ai.

- Ngươi im miệng!

Ba cô gái khác cùng hét to, Tử Địch lập tức vùi đầu xuống, bới cơm vào miệng.

Tần Tiêu cười ngượng:

- Cái này có gì....đi cả bốn đi!

- Đi chết đi!

Các cô gái cùng khinh bỉ.

Tần Tiêu cười to:

- Vậy nếu không, chơi đoán số đi...mười lăm hai mươi, ha ha! Trước kia ta dạy các nàng chơi, hẳn là còn nhớ chứ.

- Ai cha, chủ ý thật là kém cỏi.

Lý Tiên Huệ liên thanh cười mắng:

- Đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay chàng đến chỗ Uyển Nhi đi...Hai người lâu rồi chưa ngủ cùng nhau rồi, hì hì!

Mặt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ lên:

- Tiên Nhi, thật sự là...tướng quân muốn đến phòng ai thì cứ đến phòng người đó thôi.

Lý Tiên Huệ cười hì hì nói:

- Có gì chứ, đều là tỷ muội trong nhà, không phải là chuyện ám muội gì.

Tần Tiêu cười mỉa nói:

- Cũng may các nàng không coi ta là vật phẩm đẩy tới đẩy lui, vậy ta quyết định....hôm nay sẽ ở cùng Tiên Nhi và Uyển Nhi, ha ha!

Tử Địch cười to.

Tử Địch cười mắng:

- Đánh mông ngươi!

- Thôi, đừng náo nữa, cũng không gì ngượng cả!

Lý Tiên Huệ cực kỳ xấu hổ đỏ mặt:

- Vừa lúc Uyển Nhi có việc muốn hỏi chàng!

- À, chuyện gì thế?

Tần Tiêu hứng thú.

- Cũng không phải là chuyện lớn bí mật, nói ở đây cũng không sao.

Thượng Quan Uyển Nhi không muốn khiến cho thần bí, giống như mình có đặc, bèn mở miệng nói ngay trong bữa cơm:

- Thật ra Uyển Nhi muốn hỏi một câu, lúc này trượng phu làm ra phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ cũng bởi vì nhất thời tức giận sao?

Tần Tiêu để đũa xuống, chậm rãi vuốt vuốt chén rượu, mỉm cười thản nhiên.

Thượng Quan Uyển Nhi ngượng ngùng nở nụ cười:

- Phụ nhân vốn không nên hỏi chính sự, chàng không tiện nói, vậy Uyển nhi cũng không hỏi...

- Ta cũng không phải có ý này.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ta chỉ không muốn khiến mấy chuyện phiền não này quấy rầy sự yên tĩnh của người nhà, ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người.

Thượng Quan Uyển Nhi rất sâu sắc, lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của Tần Tiêu, không khỏi hơi giật mình:

- Nói vậy, toan tính thật sự của chàng, chẳng là là...

Tần Tiêu cười:

- Đúng là vậy!

Tử Địch mở to hai mắt:

- Tỷ tỷ, hai người họ nói gì vậy?

Mặc Y trừng mắt lại:

- Muội hỏi ta, ta hỏi ai?

Trong lòng Lý Huệ Tiên hơi kinh hãi, lắp bắp nói:

- Tướng công, chẳng lẽ là chàng...thật sự tính toán...là đối địch với nàng ấy?

Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chưa tới mức là kẻ địch. Việc này, thật sự nhất thời khó mà nói rõ được. Hoàng thành Ngự suất ti là một nha môn kỳ quái, nói trắng ra là một nơi quan trọng để Hoàng để cân bằng vương quyền. Hoàng đế muốn chơi cân bằng, nhưng thế lực của bà ta lại thể hiện bành trướng quá mức rõ ràng, vì thế...ta không thể không có chút phản ứng.

Tử Địch đầu óc choáng váng:

- Lão tử hồ đồ rồi!

“Cốc” một cái, Tử Địch không chút nào lưu tình mà gõ vào đầu nàng:

- Thật sự là không biết hối cải, lớn mật!

Tử Địch cười hắc hắc:

- Ta biết sai rồi, lần sau nhất định...chú ý.

Thượng Quan Uyển Nhi có chút lo lắng nói:

- Nói như vậy, tướng công hẳn là nghe được ý tứ của Hoàng đế ở mấy việc đã làm. Đây vốn không có gì đáng trách, nhưng...chuyện trên quan trường, đúng thật là vô cùng vi diệu! Hiện tại tướng công giống như một cái cân, cần phải làm cho hai phe cân bằng. Nhưng hai phe này đều tranh đấu gay gắt, nếu không cẩn thận, sợ là ngay cả cái cân cũng bị...

Câu nói tiếp theo chính là điềm xấu, Thượng Quan Uyển Nhi cố nhịn xuống, không dám nói tiếp.

Tần Tiêu lạnh nhạt mỉm cười, tràn đầy tự tin nói:

- Đây thật là việc đòi hỏi khéo léo, mặc dù có khó khăn, nhưng ta có lòng tin, mấy nàng cứ yên tâm. Tình huống ngày hôm nay mấy nàng cũng thấy, ta rõ ràng nhổ đi khối u ác tính, làm cho ả đau thấu tim, mà cũng không tỏ vẻ gì, ngược lại còn mang lòng cảm kích ta. Sau này, ta lại tự mình đi Ngự Sử Thai giải quyết hậu quả gọn gàng, làm mọi chuyện cẩn thận. Cứ như thế, ta vô hình chung là gạt bỏ vây cánh của nàng, nhưng lại không chạm tới điểm mấu chốt của nàng ta, các ngươi nói xem, hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.