Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 71: Ban đêm ở cổ miếu




Đang muốn đi ra cửa xem thì cửa ra vào có âm thanh trầm thấp vang lên: Tần huynh đệ, ngủ chưa?

Tần Tiêu nghe được rõ ràng chính là âm thanh của Trương Húc, tuy nhiên lại nghe ra như âm thanh của kẻ trộm.

Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc một hồi, không có trả lời, lẳng lặng đứng đấy.

Ngoài cửa Trương Húc hỏi một tiếng thấy không có trả lời thì nhẹ chân nhẹ tay rời đi.

Tần Tiêu thầm nghĩ: xem ra hắn là dò xét ta có ngủ hay chưa. Đêm khuya thế này hắn cố ý một mình rời đi, như vậy là có ý gì? Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nghĩ đến đây Tần Tiêu thả người từ cửa sổ nhảy xuống, âm thầm đi theo sau lưng của Trương Húc rời khỏi khách sạn.

Trương Húc rời khỏi khách sạn thì thở dài một hơi, hơi có chút bối rối nhìn bốn phía, thấy không có bóng người nào thì mới bước nhanh đi ra ngoài.

Tần Tiêu cẩn thận từng li từng tí nhanh bước đi theo.

Ra khỏi nhà trọ thì Trương Húc sải bước chạy nhanh, hắn đi thẳng tới một ngọn núi nhỏ.

Trong nội tâm Tần Tiêu ngạc nhiên: thật sự thú vị, Trương Húc hơn nửa đêm chạy tới ngọn núi tối như mực này có mục đích gì?

Còn đang nghi hoặc thì Trương Húc chạy đến một dốc núi nhỏ, lách mình đi vào một cái miếu.

Tần Tiêu từ xa nhìn qua thì thấy cái miếu này có ngọn đèn le loét, nhìn thấy còn có bóng người lắc lư.

Tần Tiêu thả người bay lên, hắn nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà của ngôi miếu, nhẹ nhàng vạch một miếng ngói ra nhìn vào bên trong.

Xem ra hương khói của miếu này không thịnh vượn lắm, nước sơn màu vàng trên tượng phật đã tróc ra từng mảng, phòng ốc cũng đầy khói bụi, mấy cây hương đang cháy lờ mờ, lờ mờ khó phân biệt.

Ngồi trước tượng phật trong nội đường là lão tăng ngồi xếp bằng gầy còm mi tu râu bạc, trong tay vân vê phật châu, chắp tay trước ngực nhập định.

Tần Tiêu nhìn thấy Trương Húc chạy vào phật đường thì nhẹ tay nhẹ chân hơn trước, nhẹ nhàng khép lại cửa miếu, chậm rãi đi đến lão tăng trước mặt, im ắng ngồi xếp bằng xuống, hai tay chấp ở trước ngực, nhẹ nhàng nói nhỏ:

- Đại sư, ta đến rồi.

Lão tăng chậm rãi mở to mắt, đôi má có chút run run mà cười, nói:

- A Di Đà Phật, Trương thí chủ cuối cùng đã tới. Lại qua một lúc nữa chỉ sợ lão tăng không còn gặp lại Trương thí chủ.

Trương Húc đã cả kinh:

- Đại sư có ý gì?

Lão tăng chậm rãi lắc đầu, gương mặt xám trắng dưới ánh nến.

- Bần tăng đã là dầu hết đèn tắt, thọ nguyên sắp hết. Đoán chừng tối nay sẽ vứt bỏ túi da này đi gặp phật tổ. Trương thí chủ, sao chỉ có mình thí chủ tới đây, Trần Thập Di đâu rồi?

Sau khi Trương Húc nghe lão tăng nói chuyện thì vẻ mặt buồn so, trong ánh mắt như muốn khóc, thê lương nói:

- Đại sư một đời ngôi sao sáng, người người kính ngưỡng, không ngờ sắp sửa viên tịch trong ngôi miếu hoang dã trong núi này... Trần Thập Di vì giữ phụ đạo đã quay về Tứ Xuyên, cho nên không thể tới nơi này.

Trên nóc nhà trong nội tâm Tần Tiêu hơi cả kinh: lão tăng này là nhân vật thế nào? Ngay cả Trương Húc là cuồng nhân ở trước mặt của hắn cũng như cừu non hiền lành thế. Hiện tại bọn họ đang bàn luận về Trần Thập Di, chính là Trần Tử Ngang mấy ngày hôm trước chết oan trong ngục, Trương Húc không có nói tình hình thực tế cho lão tăng này nghe là sợ thương tâm của hắn sao? Xem ra ba người này giao tình không phải nông cạn!

Lão tăng hơi thở dài một hơi, nói:

- Cũng phải, thiên ý như thế thì không cho tuổi thọ của lão tăng nhiều hơn rồi, nhìn thấy Trần Thập Di lại nhớ đôi thơ của hắn. Nhưng mà ông trời đối đãi với bần tăng không tệ, có thể trước ngày lâm chung nhìn thấy đệ nhất thần bút của thiên hạ, cũng không uổng công cuộc đời này.

Lão tăng nói xong Trương Húc hai mắt rưng rưng. Chỉ thấy hắn móc bản thảo từ trong ngực ra, chậm rãi mở giấy nhìn lão tăng nói:

- Đại sư, mặc dù Trần Thập Di không ở đây, nhưng vãn sinh đã viết câu thơ trọng yếu nhất bình sinh của hắn vào đây rồi, cẩn thỉnh đại sư xem qua.

Mặt lão tăng lộ vẻ vui mừng, tiếp nhận bản thảo bài thơ của Trương Húc vào tay, chậm rãi đọc.

Hán việt:

Bản vi quý công tử,

Bình sinh thực ái tài.

Cảm thì tư báo quốc,

Bạt kiếm khởi hao lai.

Tây trì đinh linh tái,

Bắc thượng đan vu đài.

Đăng sơn kiến thiên lý,

Hoài cổ tâm du tai.

Thuỳ ngôn vị vong hoạ,

Ma diệt thành trần ai?

Dịch:

Vốn ta công tử thế gia

Thật tâm mến đức, thiết tha yêu tài!

Ưu tư nợ nước bao ngày

Hùng anh vung kiếm quét loài cỏ hoang.

Bao phen rong ruổi Tây phương

Đan vu mạc Bắc phong sương dãi dầu.

Trông xa muôn dặm non cao

Nhớ ngày xưa ấy mà nao nao lòng.

Mấy ai bảo nạn hanh thông?

Cũng thành cát bụi hư không thôi mà!

* Đây là bài Cảm ngộ số 35 của Trần Tử Ngang.

Đọc qua bài thơ này lão tăng cất tiếng cười to, nói:

- Tốt một câu " tây trì đinh linh tái, bắc thượng đan vu đài."! Thật không uổng chí đàn ông! Trần Thập Di làm những câu thơ này giống như lão tăng nhìn thấy mình tuổi trẻ. Nhìn qua năm đó lão tăng và Trần Thập Di giống như chí tại chiến trường, lòng mang thiên hạ. Tốt cho bài thơ này, thật đúng là tốt! Rung động đến tâm can, cảm động lòng người, cổ chí khí này trùng thiên làm cho lão tăng đã già nhưng cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

Trương Húc âm thầm dùng tay áo lau vệt nước mắt, hắn lấy bên án của lão tăng bút và mực, toàn thân phục trên mặt đất, vung bút bắt đầu kể chuyện.

Lão tăng có chút ghé mắt trông đợi nhìn qua, trầm thấp thì thầm.

- Âm thanh động gió bấc nổi lên, kiếm khí trung vân sao Nam Đẩu, binh sĩ tới thì núi sông đổ sập, quát tháo thì phong vân biến sắc...

Đột nhiên lão tăng kích động lên, mở to hai mắt:

- Trương thí chủ, thí chủ vì sao... Thí chủ phải biết rằng mấy hàng chữ này đủ để cho thí chủ bị tịch thu gia sản và giết cả nhà đấy.

Trương Húc cười như điên, một tay bẽ gãy cán bút, cầm lấy giấy viết bản thảo đưa tới trước mặt lão tăng, vui mừng nói ra:

- Đại sư, nếu nói trong thiên hạ có thứ gì rung động ý chí đàn ông, từ xưa đến nay trong thiên hạ còn không có câu nào, cũng không có thứ gì vượt qua bài hịch này! Văn của đại sư mới thật sự là hào khí đàn ông, thiên cổ có một không hai!

Trong nội tâm Tần Tiêu kinh hãi, thiếu chút nữa đã rơi xuống nóc nhà.

Trương Húc viết xuống hai câu thi văn này chính là mấy câu năm đó Lạc Tân Vương viết trong Đại Lý Kính Nghiệp Truyện Hịch Thiên Hạ Văn.

Lão tăng thất tuần này chẳng lẽ chính là...

Lạc Tân Vương?

Tần Tiêu từ nóc nhà thả người nhảy xuông, trực tiếp đi đến cửa miếu viện, đẩy cửa vào.

Trương Húc giống như gặp quỷ chỉ vào Tần Tiêu, run rẩy lấy nói:

- Tần Tiêu, ngươi...

Lão tăng mở to hai mắt dò xét Tần Tiêu một hồi, trên mặt như cây khô của hắn vui vẻ, nói:

- Tốt cho một thiếu niên lang oai hùng.

Tần Tiêu nhìn qua Trương Húc cười xấu hổ, đi đến trước mặt hai người chắp tay trước mặt lão tăng, nói:

- Vãn sinh Tần Tiêu, bái kiến đại sư. Đêm khuya mạo muội quấy rầy, lỗi quá, lỗi quá.

Lão tăng khuấy động phật châu trong tay, như có điều suy nghĩ nhìn qua Tần Tiêu, nói:

- Tần Tiêu? Ngươi chính là Tần Tiêu thanh danh đại thịnh ở trong triều sao? Thiên hạ Võ Trạng Nguyên, được Tần quốc công đề cử, môn sinh Địch Nhân Kiệt, tân nhiệm Giang Nam đạo Khâm Sai, a... Tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.