Tần Tiêu thầm khen:
- Nhìn giá thức này của tiểu thư thật sự có mầy phần hỏa hầu. Chắc là có danh sư chỉ điểm nha!
- Đó là đương nhiên!
Ngô Tiên Nhi mỉm cười, trên mặt xuất hiện thần sắc kiêu ngạo, nói:
- Sư phụ ta là nhân vật lợi hại nhất trên đời này, là sư phụ vĩ đại nhất.
Tần Tiêu thoát miệng hỏi:
- Sư phụ Ngô tiểu thư là cao nhân phương nào?
Ngô Tiên Nhi há to miệng muốn nói nhưng đem lời nuốt vào, quay đầu bước nhanh về phía trước vài bước:
- Ta không nói cho đại nhân biết!
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng yêu kiều xinh xắn của Ngô Tiên Nhi thì đột nhiên ngửi được hương thơm trên người con gái bay qua, bề ngoài nhìn nàng nho nhã kiều mỵ nhưng nhanh mồm nhanh miệng ngực không thành cúi, quả thật có chút ít tính cách nữ nhi. Trước khi bất kể là thời hiện đại hay đời Đường hiện giờ, hắn đều chưa từng nhìn thấy cô gái nào như thế.
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi xoay người lại nhìn qua Tần Tiêu nói:
- Đại nhân có muốn xem ta múa kiếm hay không?
Tần Tiêu hơi sững sờ, nhìn qua biểu lộ nóng bỏng chờ mong của Ngô Tiên Nhi thì gật đầu nói:
- Tốt!
Trên mặt của Ngô Tiên Nhi xuất hiện một tia không vui, nhíu mày nói:
- Tại sao lại là tốt, là hỏi đại nhân " muốn " hay là " không muốn ".
Tần Tiêu ngạc nhiên, cười nhẹ gật đầu khẳng định:
- Muốn.
- Vậy thì tốt rồi!
Ngô Tiên Nhi cao hứng thấp giọng hô:
- Đại nhân đi theo ta! Ta chỉ múa cho mình đại nhân xem thôi.
Dứt lời một tay cầm tay của Tần Tiêu chạy lên phía trước.
Tay của Ngô Tiên Nhi thật sự mềm mại không xương và tinh tế như ngọc, ngón tay thon dài mát lạnh xâm nhập vào tứ chi bách hài của Tần Tiêu. Một hương thơm thiếu nữ quanh quẩn nhàn nhạt, Tần Tiêu có cảm giác say mê:
- Vì sao chỉ múa cho mình ta xem?
Ngô Tiên Nhi quay đầu, nhanh chóng nói một cây hơi có chút khinh thường:
- Bởi vì vì bọn họ không xứng!
Tần Tiêu bật cười:
- Ta thật sự vinh hạnh rồi!
Trong nội tâm lại thầm suy nghĩ: cô gái nhỏ này thật sự có vài phần thú vị!
Trong đình xanh biếc gần hồ nước, nơi này vô cùng thoải mái mát lạnh. Tần Tiêu cùng Ngô Tiên Nhi hiện tại đang ở trong cái đình này, may mà hôm nay không có người nào, ngoài đình có vài cây liễu phất phơ trong gió, dưới đình là một dòng suối nhỏ chảy róc rách thẳng vào hồ nước. Bên cạnh hồ có xây vài cái hồ đá rất tự nhiên, cũng có vài phần cảnh thơ ý họa.
Vào trong đình thì Ngô Tiên Nhi mới buông tay của Tần Tiêu ra, lúc này cười khanh khách:
- Tần đại nhân, tại sao tay của ngài lại đầy mồ hôi như thế!
Tần Tiêu thật sự dở khóc dở cười với cô gái này, cũng quá trắng trợn lớn mật a!
Hai tiểu nha hoàn cũng theo kịp, Ngô Tiên Nhi kêu một người trong đó tới, cầm một thanh kiếm trong túi đeo bên người ra, khi rút thanh kiếm ra lại nghe âm thanh của kim loại bén nhọn.
Ngô Tiên Nhi ném vỏ kiếm cho tiểu nha hoàn, tay phải cầm kiếm, cổ tay xoay múa tạo kiếm quang, tay trái hoành ở trước ngực, vẻ mặt tự hào nhìn Tần Tiêu cười nói:
- Thế nào, Tần đại nhân, xem có được không!
Tần Tiêu vỗ vỗ tay, chậc chậc khen:
- Đúng là không tệ! Tuy Tần mỗ kiếm pháp thường thường nên kiến thức nông cạn, nhưng cũng nhìn ra được kiếm pháp của Ngô tiểu thư nhất định là có danh sư chỉ điểm, tạo nghệ rất sâu.
Ngô Tiên Nhi mở cờ trong bụng, đại hỉ nói:
- Ha ha, xem ra Tần đại nhân đúng là người hiểu kiếm, so với phụ thân của ta thì mạnh hơn nhiều. Bọn họ chỉ biết ta múa kiếm thật đẹp mà thôi, hoàn toàn không hiểu kiếm pháp trong đó.
Ngô Tiên Nhi nhìn qua hai tiểu nha hoàn, nói:
- Tịch Nhi, xứng khúc. Ta muốn cho đại nhân thưởng thức một đoạn kiếm vũ thật đẹp!
Tiểu nha hoàn tên là Tịch Nhi ứng một tiếng xuất ra một ống sáo trúc không phải trúc, ngọc cũng không phải ngọc màu xanh sẫm, nhẹ nhàng thổi vang.
Trong tiếng sáo du dương thì thân thể Ngô Tiên Nhi như nước chảy, tay mịn như ngọc, bộ ngực sữa nhộn nhạo, chậm rãi múa kiếm. Váy áo và tóc dài tung bay hơn nữa thân hình dáng vẻ của nàng mềm mại thướt tha và kiều mị, khi múa kiếm càng lộ ra vẻ đẹp của ôn nhu; bàn tay múa kiếm như lưu thủy hành văn xuất ra từng đạo kiếm quang nhưng không mất dương cương của kiếm pháp.
Kết hợp cương nhu hoàn mỹ như vậy Tần Tiêu nghẹn ngào khen "Tốt!". Đường cong ưa nhã của Ngô Tiên Nhi kết hợp với vũ đạo hoàn mỹ giống như thanh nam châm hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Ngô Tiên Nhi cười cười, thả người nhảy lên thanh vịn của đình viện.
Tần Tiêu kinh hãi.
- Coi chừng!
Cái lan can này có chút không chắc chắn và rất trơn, vạn nhất trượt chân thì nàng sẽ rơi từ một trượng xuống hồ nước!
Nhưng mà Ngô Tiên Nhi lại mắt điếc tai ngơ mỉm cười tự tin, thân hình của nàng nhanh hơn, nha hoàn kia thổi làn điệu cũng dần dần từ nhẹ nhàng biến thành thanh thoát sục sôi.
Tần Tiêu đang muốn tiến lên giữ chặt Ngô Tiên Nhi nhưng thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của nàng cũng dừng lại, trong nội tâm âm thầm lo lắng.
Làn điệu dần dần biến thành sôi sục cao vút, Ngô Tiên Nhi như hành vân lưu thủy múa kiếm trên thanh vịn, chiêu thức trường kiếm trong tay bắt đầu tinh diệu chưa từng có.
Tần Tiêu lúc này mới nghe được tấu khúc của tiểu nha hoàn kia lại là một vũ khúc nổi tiếng tên là Tây Hà Kiếm Khí, đấy là một vũ khúc do danh gia dụng kiếm Công Tôn Đại Nương phổ tấu khúc, Võ Tắc Thiên mở tiệc chiêu đãi cho sau khi võ cử chấm dứt xem, hắn chợt nghe qua thủ khúc này. Nhìn kỹ phía dưới thì thấy kiếm vũ của Ngô Tiên Nhi như được nhìn thấy đêm đó, có vài phần tương tự.
Tần Tiêu có chút kinh nghi, thầm nghĩ trong lòng hẳn Ngô tiểu thư này chính là đệ tử của Công Tôn Đại Nương? Công Tôn Đại Nương danh gia đương đại, muốn học kiếm vũ của nàng dễ như vậy sao! Nghe nói nàng hiện tại chỉ biểu diễn trong hoàng cung mà thôi, chỉ khi thánh thượng khâm điểm mới biểu diễn.
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi phát ra tiếng kêu sợ hãi, cả thân thể lay động trên thanh vịn, thì ra thanh vịn dưới chân của nàng đã mục nát đột nhiên gãy ngang!
Tần Tiêu kinh hãi, cuống quít phi thân lên ôm nàng nhưng không kịp. xem tại TrumTruyen.vn
Thân thể của Ngô Tiên Nhi té thẳng ra phía sau.
Hai tiểu nha hoàn bị dọa hồn bất phụ thể, kinh hãi thét to.
- Tiểu thư!
Tần Tiêu quá sợ hãi, đề chân khí nhảy lên cao bay tới, nhưng thân thể Ngô Tiên Nhi rơi xuống hồ nước!
Tần Tiêu phi thân nhảy ra ngoài lan can muốn dùng tay ôm lấy Ngô Tiên Nhi.
Nhưng vẫn không kịp!
Mắt thấy Ngô Tiên Nhi sắp rơi xuống nước!
Đình cao hơn một trượng và hồ nước không sâu, trên mặt nước còn có những cột đá hoa cương chỉa lên trời!
Nếu thật sự té xuống thì chắc chắn sẽ sinh ra nguy hiểm lớn.
Cảm giác trong đầu của Tần Tiêu không rõ, cảm thấy trống rỗng!
Nhưng trong nháy mắt này nhanh như tốc độ ánh sáng, Ngô Tiên Nhi ở trên không trung thân thể xoay tròn chỉa trường kiếm trong tay đâm lên một khối đá hoa cương!
- Phanh!
Một tiếng giòn vang tai lửa bắn ra.
Thanh trường kiếm kia uốn cong biến thành hình cung. Thân thể Ngô Tiên Nhi xê dịch nhiều lần dựng thẳng thân hình lên giống như trống chuối ngược. Sau đó trường kiếm "Vụt" một tiếng và thân thể Ngô Tiên Nhi giống như sợi bông nhẹ bay bổng lên trời.