Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 822: Huyết chiến (5)




Trong lòng toàn bộ tướng sĩ Đại Đường đều vọng lên những lời này của Tần Tiêu.

Liều mạng hết thảy, tiến về phía trước!

Trong chiến trường, kim giáp hồng bào của Tần Tiêu hết sức bắt mắt. Phượng sí lôi kim đang không ngừng chém ra, nhất thời người Khiết Đan không khỏi có chút kinh hoảng, đây là người nào, dũng mãnh như thế?

Thẳng đến có người kinh hãi kêu to:

- Xem đại kỳ sau lưng hắn – Đại Đường Liêu Dương Vương – Tần!

- Là Lang Ma tướng quân, Tần Tiêu!

Lý Thiệu Cố ghìm ngựa đứng trên một gò đất từ trên cao nhìn xuống chiến trường.

Một người đứng bên cạnh nói:

- Đại thủ lĩnh, hôm nay Đường quân có điểm khác thường ah! Đột kích dã chiến cũng không phải tinh thông của bọn họ, nhưng ngài xem xem, ngay cả bộ binh của họ cũng bắt đầu xung phong. Việc này...chúng ta đã chiến đấu với Đường quân nhiều lần, chưa từng thấy qua Đường quân như thế!

Lý Thiệu Cố cau mày, chậm rãi gật gật đầu:

- Đích thật là có điểm khác thường. Nhưng tướng lãnh lĩnh quân của đối phương là Mạc Tòng Ly, tiểu tử này bình thường cả ngày cũng không nói ra được một câu, nhưng nếu đã hạ nhẫn tâm thì chuyện gì cũng dám làm. Trước mắt xem ra hắn muốn đánh bạc tính mạng với ta, thế sự khó liệu ah! Con trai trưởng Đại Hạ gia lại biến thành tướng lãnh của Đường quân. Lâm trận đối địch, chúng ta không có lựa chọn, chỉ có thể đem hắn giết chết. Chút binh mã ấy cho dù có hung mãnh cũng không phải đối thủ của ba vạn tinh kỵ Khiết Đan chúng ta!

Nhóm phó tướng đứng bên cạnh chỉ im lặng không nói gì, nghe ra được trong khẩu khí của Lý Thiệu Cố mang theo vẻ mâu thuẫn cùng không đành lòng. Nhưng khi đảo mắt nhìn vào trong chiến trận, Đường quân rõ ràng đang liều chết mà chiến. Xuất phát từ tín niệm chiến sĩ, đích thật là không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem cả con trai trưởng của Đại Hạ gia mai táng trong chiến trận mới là kết cục tốt nhất.

Đúng lúc này thám báo phía trước phi ngựa chạy đến báo tin:

- Báo đại thủ lĩnh! Tướng lãnh lĩnh quân quân địch là Đại Đường Liêu Dương Vương, Doanh Châu đô đốc Tần Tiêu!

- Cái gì, là hắn?

Lý Thiệu Cố cả kinh, lớn tiếng nói:

- Nhìn thấy rõ sao?

- Nhìn thấy rõ, đích xác là hắn!

Thám báo lớn tiếng nói:

- Trong trận có đại tướng tiên phong mặc kim giáo hồng bào mang theo mấy trăm người đột kích chính là Tần Tiêu! Cận vệ bên cạnh hắn chính là thiên binh Đường triều! Đại kỳ là ngũ trảo kim long phụ đồ kỳ, chính là soái kỳ. Bên trên thêu rõ dòng chữ Đại Đường Liêu Dương Vương – Tần!

- Tốt, hắn lại tự mình đến!

Lý Thiệu Cố kích quyền, trầm giọng quát:

- Hạ lệnh toàn quân, không tiếc hết thảy trả giá đánh chết Tần Tiêu! Người giết được Tần Tiêu, thưởng ba ngàn dê bò, hai trăm nô bộc, nhất thạch vàng bạc, phong phó thủ lĩnh bộ tộc!

- Dạ!

Thám báo liền phi ngựa rời đi.

Lý Thiệu Cố nheo mắt lại, lạnh lùng mà hung hãn nhìn chằm chằm chiến trường, tìm kiếm soái kỳ kim long, trầm giọng lẩm bẩm:

- Tần Tiêu, Đại Đường Chiến Thần, Lang Ma tướng quân trong mắt bộ tộc thảo nguyên? Rốt cục chúng ta có thể quyết một trận sống mái! Dũng sĩ có thể so sánh được với Khuyết Đặc Lặc và Khả Đột Vu, hôm nay nơi này sẽ là nơi táng thân của ngươi!

Lý Thiệu Cố nhìn thấy thật rõ ràng, sau khi quân lệnh của mình truyền xuống, người Khiết Đan dần dần tụ tập vào mảnh đất trung tâm chiến trường, nơi đó có một đại kỳ kim long phấp phới đón gió. Bên dưới đại kỳ là một gã mãnh tướng mặc kim giáp hồng bào, đang tả xung hữu đột, bốn phía không người đối địch, kẻ có gan tiến lên ngăn cản đều chết dưới ngựa.

Lý Thiệu Cố cắn răng phi một ngụm:

- Kẻ điên! Quái vật!

Đao quang kiếm ảnh, lằn ranh sinh tử.

Tần Tiêu đã quên đi hết thảy, chỉ còn nhớ rõ một việc, chính là giết chóc không ngừng nghỉ! Trơ mắt nhìn chiến hữu bên cạnh ngã dưới loan đao của người Khiết Đan, lực lượng bi phẫn cùng cừu hận đã tràn ngập khắp toàn thân của hắn.

Trên cánh tay trái Đường quân buộc mảnh vải trắng, mỗi khi có một chiến sĩ hi sinh, những người còn sống đều yên lặng bi ai cùng tế điện bọn họ.

Không kịp hủy diệt lòng thương cảm cùng thống khổ, lại vung đao tiếp tục chém giết!

Máu nhiễm giáp trụ, máu nhiễm bụi đất, chỉ có thể gạt lệ, giết!

- Ah tra...

Tần Tiêu dồn sức rống, Đạm Kim Mã dựng lên, phượng sí lưu kim đang chém vỡ đỉnh đầu một người Khiết Đan, dịch óc vẩy ra khắp nơi!

Đồng dạng người Khiết Đan cũng không màng sinh tử hướng Tần Tiêu vọt tới. Loan đao, trường thương, tên bắn lén không ngừng bay tới như mưa.

Tần Tiêu chỉ dựa vào ý thức bản năng nhanh nhẹn trốn tránh, không hề sợ hãi. Hơn nữa những người Khiết Đan giống như giết mãi không hết, chém ngã một đám lại có thêm nhiều người xung phong liều chết mà đến. Chẳng khác gì sóng lớn ba đào, bao trùm trời đất, tầng tầng không dứt.

Chết?

Đột nhiên Tần Tiêu nghĩ tới từ ngữ này.

Tướng quân cho dù phi thường dũng mãnh nhưng cũng không thể sống sót trong trận xa luân chiến như thế. Tần Tiêu đã cảm giác khí tức tử vong đang đập vào mặt mình, đây là loại cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng chưa từng có.

Chết cũng không sợ, đáng sợ khi biết khi nào mình sẽ chết!

Trước mắt Tần Tiêu cảm giác được tín hiệu nguy cơ đó. Ba trăm dũng sĩ Thiên Binh Giám đi theo bên cạnh hắn tuy rằng mỗi người võ nghệ tuyệt luân, nhưng dù sao quá ít người, rơi vào trong vòng vây đại quân Khiết Đan, tuy rằng xung phong liều chết nhưng sức chiến đấu so sánh với đại quân Khiết Đan rõ ràng là không đủ.

Cũng may lúc này Hổ Kỵ sư nhanh chóng đánh vào, lực đánh cường đại làm Tần Tiêu cảm giác áp lực bên người nhẹ hơn không ít. Hơn nữa có đám người Lý Vi Ấn suất lĩnh đại quân từ hai bên đánh tới, tam quân giống như thanh tam xoa kích sinh sôi chui thẳng vào bụng đại quân Khiết Đan.

Mà Tần Tiêu cùng tướng sĩ Thiên Binh Giám chính là lưỡi đao đỉnh cấp của tam xoa kích, thế đi như chẻ tre!

Lý Thiệu Cố ở trên cao nhìn xuống, rõ ràng nhìn thấy Tần Tiêu chỉ mang theo một nhóm thủ hạ ít ỏi lại chẳng khác gì lửa nóng tràn vào đống tuyết, đại quân Khiết Đan tầng tầng ngã xuống, không gì ngăn cản. Đồng thời Đường quân từ phía sau cùng hai bên trái phải xông vào, chiến pháp hoàn toàn khác hẳn ngày thường. Có thể nói bình thường Đường quân chỉ thói quen cho Mạch Đao trận cùng Kỳ Bài trận chắn phía trước, kỵ binh ở hai bên hộ trận. Nhưng hôm nay Đường quân thay đổi tác phong, sắp xếp kỵ binh biến thành mũi nhọn, liều chết chủ động phóng ra.

Đúng lúc này trong chiến trường đột nhiên vang lên tiếng hát, hơn nữa càng hát càng lớn, cơ hồ toàn bộ Đường quân đều rống to.

Một khúc quân ca dõng dạc nương theo tiếng hô giết vang rền thiên địa cùng tiếng ngựa hí vang vọng cả đại chiến trường.

Không có trống trận, không tiếng tù và, chỉ có quân ca hùng hồn, chấn động trong lòng mỗi binh sĩ Đường quân!

Thân thể Lý Thiệu Cố không tự chủ được phát run lên, run rẩy thanh âm nói:

- Điên rồi! Đều điên rồi!

- Thật sự nổi điên!

Các phó tướng bên cạnh hắn kêu lên:

- Chiến đấu kịch liệt như thế, không ngờ còn ca hát! Đại thủ lĩnh, ngay cả Đường quân bị chém xuống hấp hối cũng đang múa binh khí hát, bọn hắn hát cái gì?

Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi:

- Quân ca Đường quân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.